Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:54:16
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bàn làm việc, viết tên loại thuốc này: Lực Đan.

Uống non nửa tách trà, một người đàn ông dáng người thấp bé bước vào khu vực nghỉ ngơi.

Ông ta mang kính mắt, toàn thân sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt ông ta nhìn về phía Chu Duyệt Nghiên như có ánh lửa.

Chu Duyệt Nghiên vẫn điềm nhiên uống trà của mình giống như ông ta không hề tồn tại.

Khuôn mặt của Chu Duyệt Nghiên không tính là xinh đẹp lắm, dáng người gầy gò, làn da trắng nõn, trên khuôn mặt mộc mạc hiện lên vẻ tiều tụy, tóc bạc nhiều hơn tóc đen, nhưng phong thái điềm tĩnh lại toát lên một vẻ trí tuệ khiến người ta rất khó có thể xem nhẹ sự tồn tại của cô ấy.

“Ngày mai chính là ngày 16, học trò kia của cô lại tới à?” Hứa Khôn ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm mặt cô, quan sát thật kỹ biểu cảm của cô: “Đã bao lâu rồi, bọn họ vẫn chưa c.h.ế.t à? Dự án kia của mấy người có tiến triển gì không?”

Chu Duyệt Nghiên cười lạnh một tiếng: “Có liên quan gì với anh không?”

“Cô vẫn chưa bỏ cuộc đúng không?” Hứa Khôn cũng cười: “Vật tư mà mỗi tháng bọn họ nhận được đều là trừ từ điểm tích lũy của cô, chính cô đã sống không tốt rồi, thế mà còn nghĩ đến dự án kia nữa sao? Cô nên biết, số hạt giống đời thứ hai đó của cô đã hoàn toàn không có thành phần “linh” trong đó rồi, vậy nghiên cứu cái này có còn ích lợi gì nữa đâu? Đừng nói là để cho người bình thường được ăn no, vậy cũng quá buồn cười.”

Chu Duyệt Nghiên cũng lười để ý đến ông ta, cầm cốc trà xoay người bước vào phòng nghiên cứu.

Sau khi cô ấy đi vào căn cứ Thái Thương liền được bố trí một phòng làm việc độc lập, công việc chủ yếu là cải tiến thành phần của Lực Đan.

Thành quả nghiên cứu phát minh của cô ấy vô cùng khả quan, trong vòng 4 tháng đã tăng sản lượng Lực Đan lên 10% mà hiệu quả cũng không giảm bớt.

Nhưng không cách nào tránh khỏi, thành phần độc hại trong viên thuốc cũng tăng lên đáng kể.

Nhưng dường như không có một ai quan tâm đến điều này.

Thành tựu mà Chu Duyệt Nghiên đạt được đã để cho cô ấy miễn cưỡng đứng vững gót chân ở căn cứ Thái Thương, hiện tại cấp trên cần cô ấy làm việc nên đương nhiên cũng có thể thỏa mãn một ít yêu cầu của cô ấy.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Chu Duyệt Nghiên trầm xuống.

Trước khi viện sĩ Lý qua đời đã nắm tay cô ấy, nói đi nói lại rằng: Duyệt Nghiên, thầy giao lại các hạt giống này cho em.

Sau đó ông ấy mang theo tiếc nuối rời đi.

Sau khi ông ấy qua đời, trung tâm nghiên cứu rơi vào tình trạng năm bè bảy mảng, mọi người mất đi lòng tin. Dưới thời tiết khắc nghiệt, việc bổ sung vật tư trở nên vô cùng khó khăn, ngay sau đó đã có thông báo về dự án.

Chu Duyệt Nghiên đã bỏ ra cả một đêm để viết thư thỉnh cầu, van xin đừng từ bỏ thí nghiệm hạt giống, nhưng trước khi thư được gửi đi thì Hứa Khôn đã mang cả mấy chục người đi tới căn cứ Thái Thương, hoàn toàn dập tắt hy vọng của mọi người.

Đã đến lúc mọi thứ phải kết thúc.

Nhưng Chu Duyệt Nghiên lại rất không cam lòng, những mẫu vật này trân quý như thế, là tâm huyết của biết bao nhiêu người.

Trong hoàn cảnh khí hậu này, lương thực không thể gieo trồng được, nguồn dự trữ của quốc gia đã cạn kiệt, cuộc sống của người dân bình thường phải duy trì như thế nào đây? Hạt giống không thể nuôi sống được tất cả mọi người nhưng ít nhiều gì thì đó cũng là hy vọng sống sót.

Trong thâm tâm Chu Duyệt Nghiên hiểu rõ, sau khi dân số giảm đi một lượng lớn thì cơ cấu xã hội đương nhiên sẽ bị phân tầng, tài nguyên cực ít, chỉ có thể nuôi sống một số ít người.

Các căn cứ của chính phủ đã cạn kiệt tài nguyên nên việc sinh tồn trở nên càng gian nan hơn, ăn, ở đều là vấn đề, chỉ có thể nỗ lực cầm cự.

Nhưng căn cứ Thái Thương lại có chế độ phúc lợi rất tốt, thậm chí còn có thể sản xuất ra những thứ như Lực Đan, trở thành người trên người.

Sự kiên trì của cô ấy thật khó biết bao, nhưng ở trong mắt Hứa Khôn lại trở thành một điều buồn cười.

TBC

Nhưng có một số việc cho dù khó khăn đến cỡ nào thì cũng phải làm.

Còn chưa tới lúc đường cùng, cho dù dự án tới nay chỉ còn lại 3 người thì việc nghiên cứu vẫn phải tiếp tục.

Vấn đề lớn nhất của bọn họ là không có thời gian, không có vật tư, cần phải bổ sung các thiết bị cần thiết, cũng cần lương thực và nước uống để duy trì sinh tồn cơ bản nhất của mình.

Những điều này chỉ có thể dựa vào bản thân mình để giải quyết.

Ngay từ đầu người mà căn cứ Thái Thương muốn không phải Hứa Khôn, mà chính là cô ấy.

Nếu như cô ấy muốn đàm phán thì nhất định phải chứng minh giá trị của mình, cho nên cô ấy bất chấp hậu quả, trong khoảng thời gian ngắn tăng lên sản lượng Lực Đan.

Trong quá trình này, thân thể của cô ấy cũng tiếp xúc quá nhiều với chất độc, đã xuất hiện hiện tượng trúng độc mãn tính.

Mà điều kiện duy nhất của cô ấy chính là cho phép học trò của cô ấy dùng điểm số của mình để nhận vật tư.

Điều kiện này về cơ bản không hề quá đáng, với địa vị của cô ấy hiện tại ở căn cứ, sẽ không có ai sẽ từ chối yêu cầu này.

Thật ra cô ấy có thể đưa ra nhiều thứ hơn, nhưng mỗi lần nộp đơn xin cô ấy đều phải trừ đi một ít, chỉ đưa cho những thứ cơ bản nhất, gạch bỏ những thứ khác.

Vào thời điểm này, khiêm tốn mới là cách thức để sinh tồn.

Điều này có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng cô ấy cũng không quan tâm tương lai người khác sẽ đánh giá mình như thế nào.

Chu Duyệt Nghiên uống trà xong, đeo kính lại rồi quay lại làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-338.html.]

Hứa Khôn lại bước đến chỗ cô, đưa tay muốn ôm cô ấy.

Chu Duyệt Nghiên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nhìn người đàn ông này: “Anh muốn làm cái gì?”

“Một nam một nữ, cô nói xem?” Hứa Khôn mập mờ nói.

Chu Duyệt Nghiên nhìn về phía ông ta, cười cười.

“Chồng của tôi cao 1m85, nhiều năm rèn luyện, một tay có thể nhấc toàn bộ tôi lên, anh có làm được điều đó không?” Cô ấy thản nhiên nói: “Tôi đã từng có một người đàn ông như vậy, liệu có thể coi trọng anh được nữa ư?”

Hứa Khôn bị cô ấy vạch trần không chút lưu tình, vẻ mặt lập tức tức giận: “Cô vẫn còn nhớ thương chồng của cô nữa ư? Người đã c.h.ế.t hay chưa còn không biết, mà cho dù anh ta chưa c.h.ế.t thì cô còn cho rằng mình còn gặp lại anh ta được nữa sao? Từ khi cô bước vào phòng nghiên cứu phát triển này thì cô đã tiếp xúc với những thứ mang tính bảo mật cấp độ cao nhất của căn cứ Thái Thương rồi, cả đời này cô sẽ không thể nào đi ra ngoài được!”

Chu Duyệt Nghiên cười nhạo: “Cho dù như vậy thì tôi cũng sẽ không tìm anh.”

Cô ấy từ trên ghế đứng lên.

Chiều cao của cô ấy là 1m72, cao hơn Hứa Khôn một chút. Khi đối mặt trực tiếp với Hứa Khôn, Hứa Khôn thậm chí còn phải hơi ngước mắt lên mới có thể chạm vào mắt cô.

“Trong căn cứ có nhiều đàn ông như vậy, cao hơn anh, trẻ hơn anh, mạnh hơn anh, anh có cái gì? Luận về cống hiến cho căn cứ thì anh còn không bằng tôi, luận địa vị, bây giờ anh còn phải gọi tôi một tiếng chủ nhiệm.” Chu Duyệt Nghiên nói không chút lưu tình, từng chữ đ.â.m vào điểm mấu chốt của ông ta: “Anh nhiều lần cố gắng dụ dỗ tôi như vậy chẳng qua là muốn liên thủ với tôi, để địa vị của anh ở căn cứ càng thêm vững chắc. Chỉ đáng tiếc là tôi không thích anh.”

Hứa Khôn tức giận nhấc chân đạp ngã ghế dựa bên cạnh, chỉ vào mặt Chu Duyệt Nghiên mắng: “Đồ đàn bà khốn kiếp, cô đừng có hối hận.”

Chu Duyệt Nghiên chỉ cảm thấy buồn cười: “Hứa Khôn, anh phải nhận rõ vị trí của anh đi. Bây giờ tôi là cấp trên của anh, nếu muốn uy h.i.ế.p tôi thì cũng phải xem bản thân mình có bản lĩnh như vậy không đã.”

Hứa Khôn phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn ông ta tức giận thở hổn hển rời đi, vẻ mỉa mai trong mắt Chu Duyệt Nghiên mới dần dần tan đi, cuối cùng, hiện lên một tia lo lắng.

Cô ấy khẽ nắm chặt tay.

Theo kế hoạch của cô ấy, phải mất ít nhất một năm rưỡi nữa thì hạt giống đời thứ hai mới có thể gieo trồng hàng loạt.

Trong khoảng thời gian này, cô ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Trong mơ hồ, cô ấy nhìn thấy sau vách kính có một bóng người chợt lóe qua.

Nó nhanh đến mức cô căn bản không thể nhìn rõ, lại phảng phất giống như đó chỉ là ảo giác.

Chu Duyệt Nghiên xoa xoa mi tâm, nhẹ giọng thở dài.

...

Đêm ngày 15, Vân Diệu trở về.

Khương Nặc đang ở trong trung tâm nghiên cứu giúp Dư Tịch Dương ghi chép số liệu, xa xa nhìn thấy anh đang đứng ở bên ngoài, không đi vào.

Khương Nặc cảm nhận được, chào Dư Tịch Dương một tiếng rồi cùng Vân Diệu đi ra bên ngoài, trở về phòng nghỉ hiện đang dành cho Khương Nặc.

Vân Diệu nói với cô: “Đưa giấy bút cho tôi.”

Khương Nặc gật đầu, không hỏi han gì nhiều mà đưa đồ cho anh.

Sau đó, cô đốt củi ngồi ở bên cạnh anh, nhìn mấy hình vẽ mà anh đang vẽ trong cuốn sổ phác thảo của mình.

Dần dần cô bắt đầu mường tượng ra được.

Đó là căn cứ Thái Thương.

Anh vẽ ra toàn bộ kết cấu của căn cứ Thái Thương.

Khu cư trú, khu nhà xưởng...

Anh ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy, điều khiến Khương Nặc kinh ngạc chính là bên trong căn cứ Thái Thương này còn có một khu vực nghiêm cấm bước vào, nhìn từ tấm bảng mà Vân Diệu vẽ ra thì đó chính là khu vực hạt nhân.

Khu vực này nằm ở rìa căn cứ, tương đối độc lập, hơn nữa ở cách đó mấy trăm mét có vẻ như là một nhà máy điện hạt nhân.

Vân Diệu vẽ xong, vẽ một vòng tròn ở phía dưới nhà máy điện hạt nhân rồi nói: “Phòng nghiên cứu phát minh ở đây.”

Khương Nặc nhận lấy cuốn sổ phác thảo xem kỹ.

“Ý của anh là, Chu Duyệt Nghiên ở đây?”

Vân Diệu khẽ gật đầu.

Khương Nặc lập tức không nói lời nào nữa.

Quả thật cô có ý định đưa Chu Duyệt Nghiên ra khỏi căn cứ Thái Thương, nhưng cô không hề nói ra, không ngờ lại bị anh phát hiện.

Một hồi lâu, cô nói khẽ: “Cảm ơn anh.”

Loading...