Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:42
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Border Collie không hề do dự quay đầu chạy vào trong bóng tối, đuổi theo mấy bóng người đang kéo xe, gian nan bước đi trong đêm lạnh giá.

Đó là bảo vệ, nhưng đương nhiên cũng có một mục đích khác.

Xem mấy người Trịnh Nhất Hiên có phải thật sự đi rồi hay không.

Khóe miệng Khương Nặc thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt đầy vẻ châm chọc, nhưng mà người bị châm chọc lại là mình.

Cho dù người mà cô một lòng muốn cứu chính là Trịnh Nhất Hiên, cho dù Trịnh Nhất Hiên cũng nghiêm túc hứa hẹn sẽ tin tưởng cô, kết quả là, Khương Nặc vẫn rất khó hoàn toàn tin tưởng người khác.

Nếu như Trịnh Nhất Hiên không đi, rất nhiều chuyện cô không tiện làm.

Cô nhất định phải xác nhận mấy người Trịnh Nhất Hiên đã thật sự đi rồi hay chưa.

Ví dụ như thu hết đồ vật trong trung tâm nghiên cứu vào không gian.

Thật ra nơi này có rất ít thứ còn lưu lại, quan trọng nhất chính là những mẫu vật đời đầu tiên. Khương Nặc trực tiếp thu hết toàn bộ giàn trồng và cả đất đai vào trong.

Còn có một số sách vở không thể mang đi, một số phụ kiện ở trên bàn.

Trong chớp mắt, mọi thứ đã trống rỗng.

Sau khi thu dọn xong, cô rời khỏi trung tâm nghiên cứu, đến gần đó thu vào một đống mấy tảng đá lớn.

Sau đó đặt những tảng đá thu được ở bên ngoài cửa trung tâm nghiên cứu, chặn toàn bộ lối vào.

Nếu như không có cần cẩu và máy xúc cỡ lớn thì gần như không thể di chuyển những tảng đá khổng lồ này ở trên núi, vì vậy, trung tâm nghiên cứu này cứ như vậy đã biến mất khỏi thế gian này.

Địa hình đã hoàn toàn thay đổi, dù Chu Duyệt Nghiên có quay về cũng không tìm được lối vào ở chỗ nào.

Xử lý xong, Khương Nặc lấy phòng container của Border Collie ra, đi vào đó thay quần áo mà Dư Tịch Dương đưa cho cô.

Loại đồng phục bằng đệm bông này đương nhiên không nhẹ nhàng như áo lông nhưng hiệu quả giữ ấm vẫn rất tốt.

Chiều cao của Dư Tịch Dương và cô không chênh lệch nhiều lắm, mặc đồng phục, đội mũ, thêm khẩu trang, miễn cưỡng có thể giả vờ một chút.

Cô mặc xong liền gọi Vân Diệu vào, định cho anh mặc bộ quần áo bông của Ôn Dương.

Nhưng vóc dáng Ôn Dương không cao, nhìn bằng mắt thì chỉ tầm 1m76, Vân Diệu thực sự không thể mặc vừa quần áo của anh ta nên đành thôi.

Cuối cùng, Khương Nặc hóa trang cho Vân Diệu, cho anh mặc một bộ đồ trượt tuyết có hoa văn.

Mặc dù ăn mặc có sặc sỡ hơn nhưng dáng vẻ Vân Diệu vẫn quá yên tĩnh, Khương Nặc suy nghĩ một chút, lại lấy cho anh mang một sợi dây chuyền vàng, một bộ tóc giả kiểu xoăn cùng với một chiếc mũ lưỡi trai.

Vân Diệu đứng đó để cho cô đùa nghịch, sau khi làm xong nhìn lại, Khương Nặc không nhịn được suýt nữa cười ra tiếng.

Vân Diệu bất đắc dĩ nhìn cô.

Thấy anh định lấy mũ xuống, Khương Nặc vội vàng ngăn cản: “Đừng bỏ mũ ra, nếu anh mặc thế này thì tôi tin rằng khi đội trưởng Trần đến đây cũng không nhận ra anh đâu, nhà họ Diệp càng không nhận ra, cứ tin tôi đi.”

Vân Diệu khẽ cau mày.

Anh cảm thấy không cần để ý những người kia, nhưng lại nhớ tới lần trước Khương Nặc nói không muốn gây ra bất kỳ phiền toái gì.

Cuối cùng, anh không nói gì nữa, chấp nhận cách ăn mặc này.

Khương Nặc bảo anh ngồi xuống ghế, sửa sang lại quần áo cho anh, cài tóc giả lên mũ.

Sửa sang xong, hai người chậm rãi đi về phía căn cứ Thái Thương.

TBC

Kế hoạch của Khương Nặc rất đơn giản.

Cô đi đăng ký, nộp đơn xin, sau đó lẻn vào trong căn cứ, tìm tới chỗ Chu Duyệt Nghiên.

Vân Diệu tiếp ứng ở bức tường vây bên ngoài phòng nghiên cứu phát triển.

Nơi đó ở sát bên nhà máy điện hạt nhân, bình thường sẽ không có ai đi tới đó.

Nếu có thể lặng lẽ đi thì cứ biến mất một cách lặng lẽ nhất có thể.

Nếu không thể rời đi một cách lặng lẽ, cùng lắm thì cứ g.i.ế.c ra ngoài.

Từ trung tâm nghiên cứu đến căn cứ Thái Thương, theo như Dư Tịch Dương nói, phải đi mất 4 tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-340.html.]

Nhưng Khương Nặc chỉ tốn hơn 1 tiếng đồng hồ.

Ngoại trừ bước chân đi nhanh, cũng không chịu nguyên do bởi ảnh hưởng ác liệt của môi trường, cô nhanh hơn gấp 3 lần có thừa.

Từ xa xa đã nhìn thấy căn cứ Thái Thương ở trước mắt.

So sánh với sự to lớn của căn cứ Nam Giang thứ nhất, căn cứ Thái Thương nhìn rất bình thường.

Phần lớn kiến trúc đều từng là khu nghỉ dưỡng ở trong núi, dùng nhà dân chiếm đa số, những căn nhà này được sửa chữa không cao, mà động đất ở Hải Thành cũng không tính là nghiêm trọng, cho nên phần lớn coi như duy trì nguyên trạng.

Chỉ có một phần nhỏ kiến trúc là mới xây.

Đúng rồi, còn có tường vây.

Tất cả các căn cứ, đều sẽ xây dựng bức tường vây cao ngất, nhưng tường vây ở căn cứ Thái Thương lại không đến 3 mét, thuộc mức độ mà học sinh tiểu học cũng có thể trèo qua.

Khương Nặc âm thầm dò xét, cảm thấy chắc chắn không đơn giản.

Chờ cô đến gần hơn một chút, nhìn thấy trên tường vây phủ đầy dây điện cao thế mới hiểu ra.

Xem ra căn cứ Thái Thương này thật sự không thiếu điện.

Trong lòng Khương Nặc thật ra có hơi bồn chồn, nếu như đoán không lầm, căn cứ này là địa bàn của Diệp gia, thậm chí là đại bản doanh, cô không đoán được chính xác cái người được gọi là “Diệp tiên sinh” kia có ở đây hay không?

Thực lực giống như mấy người Vũ Nô dĩ nhiên Khương Nặc không sợ, nhưng Vũ Nô cũng chỉ là tầng lớp thấp nhất của Diệp gia mà thôi.

Trong lòng suy nghĩ, cô đi đến cửa đăng ký ở cổng chính của căn cứ, báo tên của Chu Duyệt Nghiên, chờ trong chốc lát, bắt đầu điền đơn xin.

Ở cửa đăng ký cũng chỉ có một người, là một người đàn ông trung niên nhìn vóc dáng cao to có sức mạnh, ánh mắt gã ta sắc nhọn có lực, dò xét trên mặt Khương Nặc một phen, đột nhiên nói: “Người trước kia đâu?”

Khương Nặc vừa tiếp xúc với ánh mắt của người này, đã biết đối phương có năng lực quan sát, tuyệt đối không có cách nào để lừa được.

Người giữ cửa này không đơn giản.

Nhưng nghĩ đến Vũ Nô thu một đống lớn thuốc viên, ngược lại cũng không thấy ngạc nhiên.

Trong tay Diệp gia có những viên thuốc này thì có thể tạo ra được không ít kẻ mạnh.

Cô nhẹ nhàng hắng giọng một cái, nhẹ nói: “Cô ấy bị bệnh.”

Người đàn ông trung niên nhìn cô một cái, không nói thêm gì.

Khương Nặc điền xong đơn xin, người đàn ông trung niên tiếp nhận, tìm ra đơn của tháng trước rồi so sánh một chút, phát hiện nội dung là giống nhau, mới miễn cưỡng xua tan nghi ngờ.

Khương Nặc cũng đi vào phòng đăng ký.

Cô vừa đi vào, người đàn ông trung niên đột nhiên vung một nắm đ.ấ.m về phía cô.

Nắm đ.ấ.m mang theo kình phong, như muốn gào thét mà đến, trực tiếp đánh về phía sau lưng Khương Nặc, một đ.ấ.m này mà đánh trúng, đánh gãy xương sườn cũng là nhẹ.

Khương Nặc cũng đã phát hiện ra trước khi gã ta ra tay.

Mắt cô hơi tối đi, giả vờ phản ứng chậm chạp, chờ đến lúc sắp bị đánh trúng mới hốt hoảng quay người.

Một đ.ấ.m này của người đàn ông trung niên vốn dĩ là để thăm dò, xem cô có phải người bình thường hay không, nửa đường cũng đã giảm bớt lực đạo.

Mặc dù như thế, Khương Nặc vẫn bị đánh ngã xuống mặt đất, đau không đứng dậy nổi.

Cô quay người tràn ngập sợ hãi nhìn gã ta, người đàn ông trung niên thần thái khinh miệt, vươn tay, túm lấy quần áo Khương Nặc, nhấc cả người cô lên.

Khương Nặc giả vờ sợ hãi, hai tay dùng sức đẩy mặt người đàn ông ra, nhưng chút sức lực ấy của cô, gần như chỉ là con muỗi gãi ngứa.

Nhưng gã ta vẫn lộ ra vẻ tức giận: “Tôi chỉ thử cô một chút, không muốn chết, thì đừng có nhúc nhích.”

Khương Nặc ngay tức khắc bất động.

Người đàn ông trung niên buông cô ra, đang định quay người, nhưng đột nhiên, gã ta cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Ngay sau đó, cảm giác ngạt thở mãnh liệt ùa đến, hai tay gã ta nắm lấy cổ mình, lộ ra vẻ khó tin, hung ác trừng mắt về phía Khương Nặc.

Gã ta lảo đảo mấy bước, quay người muốn đi ấn cái nút trên bàn.

Nhưng động tác của Khương Nặc còn nhanh hơn gã ta, còn chưa đụng vào, Khương Nặc đã ghìm chặt gã ta từ phía sau, đ.â.m chuẩn xác d.a.o găm vào cổ gã ta.

Máu tươi nhất thời phọt ra ngoài.

Loading...