Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 341
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:44
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông trung niên vốn dĩ đang trong trạng thái ngạt thở mãnh liệt, giờ phút này lại bị d.a.o găm đ.â.m vào cổ họng, càng không phát ra được âm thanh nào, động tác của Khương Nặc lưu loát, lại đ.â.m liên tiếp hai ba dao, xác định gã ta c.h.ế.t hẳn, mới thu t.h.i t.h.ể vào trong không gian.
Sau đó nhanh chóng thay một đôi găng tay khác, lại lấy một chiếc khăn, lau sạch vết m.á.u trên đất.
Cứ như vậy, người trong phòng đăng ký hoàn toàn biến mất.
Lúc người đàn ông trung niên thăm dò cô, cô đã phát hiện ra nửa đường gã ta đã giảm bớt lực đạo, nên giả vờ đau đớn ngã sấp xuống, đồng thời, ý thức tiến vào không gian, dùng tay thấm một ít độc của cây thầu dầu.
Loại kịch độc này, chỉ dính một chút xíu, là có thể làm cho người ta ngạt thở mà chết.
Cô bôi độc lên mặt người đàn ông trung niên, sau đó g.i.ế.c gã ta.
Làm như thế, chỉ là không muốn trước khi c.h.ế.t gã ta phát ra bất cứ tiếng động nào, khiến cho căn cứ cảnh giác.
Cho dù là một d.a.o mất mạng, cũng không thể cam đoan rằng trước khi c.h.ế.t gã ta sẽ không hét to lên.
Căn cứ Thái Thương không thiếu điện.
Không thiếu điện tức là mang ý nghĩa, phương tiện đưa tin ở nơi này là có thể dùng.
Hành động ở nơi như thế này, so với trong thế giới tối tăm lại càng cần phải cẩn thận hơn.
Khương Nặc nhanh chóng xử lý hiện trường, tiếp theo cởi áo bông trên người, cởi bộ đồng phục của căn cứ Thái Thương trên người gã đàn ông trung niên kia xuống, mặc trên người.
Người đàn ông trung niên cao hơn cô một đoạn, nhưng cũng không khoa trương, tay áo xắn lên vài vòng là cũng có thể mặc được, thời tiết này quần áo dày nặng, cũng không lộ ra sự kỳ quái.
Đồng thời, cô đã kiểm tra cẩn thận trong phòng đăng ký này, cũng may không có thứ gì giống như camera giám sát.
Cô cũng thu cả tờ đơn đăng ký vào trong không gian.
Làm xong những việc này, cô điềm nhiên như không có việc gì rời khỏi phòng đăng ký.
Căn cứ Thái Thương không thiếu điện, một phần đèn đường vẫn sáng, có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường, nhưng trong cảnh tối tăm như mực, ánh sáng này cũng chỉ là tô điểm.
Đại thể vẫn là tối om.
Phía trước có hai người đi ngang qua, Khương Nặc cũng không hoảng hốt, cố gắng hết sức đi trong bóng tối, căn cứ vào bản đồ được vẽ ra trong trí nhớ của Vân Diệu, đi về hướng nhà máy năng lượng nguyên tử.
Lúc này đúng lúc là thời gian bắt đầu làm việc, trên đường có không ít người.
Khương Nặc rất bình tĩnh, xen lẫn trong dòng người, mảy may không khiến cho người khác chú ý.
Càng đi đến gần nhà máy năng lượng nguyên tử, người càng ít đi.
Cô giấu mình ở trong bóng tối ở gần đó, rất nhanh đã tìm được phòng phát triển nghiên cứu.
Phía xa xa, có một căn phòng đèn đuốc gần như sáng trưng, bên ngoài phòng còn có 4 bảo vệ.
Ở trong căn cứ này, trước mắt Khương Nặc chỉ nhìn thấy nơi này có bảo vệ.
Tường vây có điện cao thế, cửa đăng ký là một người đàn ông trung niên có thực lực không tầm thường, những bảo vệ này rõ ràng là để phòng những người ở trong căn cứ.
Đoán chừng bên trong có đồ rất quan trọng.
Khương Nặc lại nghĩ ra mấy loại khả năng trong đầu, ẩn trong bóng đêm quan sát.
Cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nhất định phải nhanh chóng hành động.
TBC
Người đàn ông trung niên mất tích, sẽ không giấu được quá lâu, đặc biệt gã ta lại ở ngay cửa đăng ký, kết thúc mỗi ngày, luôn có chuyện tìm gã ta, nếu như tìm không thấy, căn cứ có ngu đi chăng nữa cũng sẽ cảnh giác.
Những tên bảo vệ này chia nhau canh giữ bốn cửa vào, một cửa trong đó khá gần tường vây, coi như là góc chết, có thể làm điểm vào.
Khương Nặc kéo thấp vành nón, chờ đợi thời cơ.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, có mấy người đẩy đồ từ trong phòng phát triển nghiên cứu ra, cụ thể thì không biết là cái gì, nhưng xem ra vẫn rất quan trọng.
Những người này mặc đồng phục giống như Khương Nặc.
Khương Nặc từ trong bóng tối tới gần, đi tới cánh cửa kia, bảo vệ nhìn thấy có một người tới, cũng không quá để ý.
Nhưng một giây sau, miệng gã ta đột nhiên bị một luồng sức mạnh bịt chặt lại.
Không đợi kịp phản ứng, đã bị cắt cổ.
Khương Nặc lại đ.â.m một d.a.o vào tim, xoáy con d.a.o găm vào thật sâu, sau đó nhanh chóng thu t.h.i t.h.ể vào trong không gian.
Cô tuyệt đối không đưa người sống vào trong không gian, đi vào đều sẽ c.h.ế.t hết.
Đây là lần vội vàng nhất.
Quá trình này không thể tránh được phát ra một chút xíu động tĩnh, cũng may vừa vặn ở cửa vào khác có người đang khuân đồ, mới miễn cưỡng che giấu được tiếng động, không gây nên sự chú ý.
Khương Nặc vào cửa, đi thẳng lên tầng hai.
Lúc ở bên ngoài quan sát, cô đã nghe thấy từ xa một phòng ở tầng hai có người.
Lại chỉ có ở tầng hai, là một người đơn độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-341.html.]
Tiếng hô hấp ở tầng một đan xen nhau, nói ít cũng có mười mấy người, đầu tiên cô cần phải tránh đi.
Người ở tầng hai, nếu như là Chu Duyệt Nghiên, vậy thì coi như là vận khí của cô tốt.
Nếu như không phải, cũng có thể khống chế người này, vặn hỏi một số tình hình.
Khương Nặc đi đến tầng hai.
Cô còn mặc áo khoác đồng phục của người đàn ông trung niên ở phòng đăng ký, đội mũ, đi rất thong dong.
Tầng hai chủ yếu là nơi cất giữ tài liệu và hàng mẫu, cửa đều được khoá, Khương Nặc chỉ đi qua, đã biết bên trong không có người, nên cũng không để ý.
Nhưng sau khi cô đi vào, thì có thể cảm thấy ở tầng một có linh khí nhàn nhạt.
Vừa vặn cửa hàng lang là kính trong suốt, cô đứng ở trong góc tối gần đó nhìn xuống thăm dò, nhìn thấy một góc phòng làm việc.
Thì ra hàng hoá mang từ nơi này ra ngoài, là những viên thuốc màu vàng nhạt kia.
Thảo nào.
Vậy trong này quả thực là hậu phương lớn của Diệp gia rồi.
Cũng không biết Diệp tiên sinh kia có ở đây hay không?
Trong đầu Khương Nặc lướt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng rất nhanh, ánh mắt cô trấn tĩnh lại, chỉ còn một mục tiêu.
Không nên thêm phiền phức.
Cô xoay người, trực tiếp đi đến căn phòng ở chỗ sâu nhất trong hành lang.
Hình như là một căn phòng nghỉ ngơi, bên trong có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Sắc mặt Khương Nặc bình tĩnh, đưa tay gõ cửa.
Cô gõ nhẹ mấy lần, bên trong cũng không có phản ứng, nhưng cô không từ bỏ, lại tiếp tục gõ cửa.
Cuối cùng, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ trong phòng, tiếng động kia tới cửa, hơi mất kiên nhẫn vặn nắm cửa ra.
Lúc cửa vừa mở ra một khe hở, Khương Nặc đột nhiên đẩy cửa vào, không đợi người ở bên trong kịp phản ứng, tóm lấy cô ấy xoay người sang chỗ khác, từ phía sau dùng sức bịt chặt miệng cô ấy, đồng thời, nhanh chóng dò xét đối phương.
Ừm, vận khí không tệ, chính là Chu Duyệt Nghiên.
Chu Duyệt Nghiên mở to mắt, miệng cô ấy bị bịt chặt, sức lực kia vô cùng kinh người, khiến cho cô ấy không có bất cứ đường nào để phản kháng, mà thậm chí cô ấy còn không nhìn rõ người này.
Chu Duyệt Nghiên lấy lại bình tĩnh, cũng không phải rất hoảng sợ, cô ấy hiểu rõ, ở căn cứ này, không có bất kỳ người nào dám tuỳ tiện phản bội.
Nhiều lắm chính là có người đánh chủ ý lên thuốc sức mạnh, muốn uy h.i.ế.p cô ấy một chút.
Thế là, cô ấy không giãy dụa nữa, cũng không phát ra bất cứ tiếng động dư thừa nào, nhưng tay lại lặng lẽ hướng xuống, đưa tay về phía cây s.ú.n.g lục bên trong túi áo của cô ấy.
“Tôi khuyên cô đừng có lộn xộn.” Khương Nặc thản nhiên nói: “Tôi là bạn của Trịnh Nhất Hiên.”
Chu Duyệt Nghiên cứng đờ người.
Đương nhiên cô ấy không tin lời mà người này nói.
Đồng thời Khương Nặc buông lỏng tay ra.
Chu Duyệt Nghiên xoay người sang chỗ khác, trong phòng phát triển nghiên cứu vẫn luôn có đèn đuốc sáng trưng, cho dù cô ấy chỉ mở đèn tường để nghỉ ngơi, ánh sáng cũng đủ để cho cô ấy nhìn thấy người trước mắt.
Bởi vì mặc dày, thân hình không phải rất rõ ràng, nhưng nghe giọng, hiển nhiên là con gái.
Lại nhìn chi tiết, da thịt ở rìa khẩu trang lộ ra ngoài, tỉ lệ thân thể tương đối mảnh khảnh, cũng càng xác thực điểm này.
Nhưng Chu Duyệt Nghiên đương nhiên sẽ không chỉ nghe một câu mà tin cô.
Đột nhiên có người nhắc đến Trịnh Nhất Hiên, hơn phân nửa là thăm dò cô ấy gì đó.
Thế là, biểu cảm của Chu Duyệt Nghiên lạnh nhạt, không có phản ứng đặc biệt, ngược lại là đi trở về bên giường ngồi xuống, ngước mắt bình tĩnh nhìn đối phương.
Lúc cô ấy đang đánh giá Khương Nặc, Khương Nặc cũng đang đánh giá cô ấy.
Cô đã xem ảnh chụp mà Trịnh Nhất Hiên mang theo bên mình, cũng đã nhìn ảnh gia đình, biết dáng dấp đại khái của Chu Duyệt Nghiên như thế nào.
Nhưng so sánh với tấm ảnh, người con gái trước mắt tóc trắng nhiều hơn so với tóc đen, vành mắt thâm đen, màu da trắng bệch, vừa nhìn đã biết tình trạng cơ thể của cô ấy không tốt lắm.
“Cô nói thẳng đi, cô muốn cái gì?” Chu Duyệt Nghiên khẽ nói: “Tôi không phải đối thủ của cô, nhưng chắc là cô hiểu rõ, đồ mà cô có thể lấy được từ chỗ tôi có hạn, nếu như cô muốn thuốc tăng sức mạnh, tôi có thể cho cô một ít, nếu như cô là người do cấp trên phái tới, vậy thì không cần phải như thế, không cần nghi ngờ sự trung thành của tôi, tôi đã là người của căn cứ Thái Thương, đã đoạn tuyệt với những người trước đây rồi.”
Khương Nặc âm thầm cười một cái.
Cô ấy đã nói xong rồi, cũng không để cho người khác còn lời nào để nói.
Khương Nặc đi đến trước mặt cô ấy, trực tiếp đặt hai thứ lên tủ đầu giường, một cái nhẫn và một lá thư.
Lúc Chu Duyệt Nghiên nhìn thấy chiếc nhẫn, biểu cảm rõ ràng có chút xúc động.
Ngón tay cô ấy có hơi run rẩy, nhưng rất nhanh đã khắc chế lại, giương mắt nhìn Khương Nặc một chút, lại cầm lấy lá thư kia.