Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 342
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:46
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong quá trình đọc thư, Chu Duyệt Nghiên đã bình tĩnh lại.
Cô ấy thu lại chiếc nhẫn, lấy bật lửa ở đầu giường ra, đốt lá thư đi, tiện tay ném vào thùng rác.
Một lát sau, cô ấy đứng lên, nói với Khương Nặc: “Thật xin lỗi, vừa rồi mạo phạm cô.”
“Không có gì.”
Khương Nặc nhìn về phía khuôn mặt cô ấy bị tay cô bịt miệng tạo thành dấu, thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn xác nhận, bây giờ cô có tin tưởng tôi hay không, nếu như cô còn nghi ngờ, tôi có thể giải thích thêm cho cô, tôi không muốn tiếp theo sau đây, cô lại có bất kỳ hành vi thăm dò không cần thiết nào nữa.”
“Tôi tin rồi.” Chu Duyệt Nghiên nói chắc chắn, cô ấy lấy s.ú.n.g trong người ra, đưa tới trước mặt Khương Nặc: “Trịnh Nhất Hiên bảo tôi tin cô, phục tùng cô, anh ấy lại viết trong thư ám hiệu mà chỉ có chúng tôi hiểu, là sự đồng ý với cấp bậc cao nhất, đây là chuyện mà người ngoài không có khả năng biết đến.”
Chu Duyệt Nghiên phân tích, suy nghĩ của cô ấy vô cùng rõ ràng: “Anh ấy rất coi trọng chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn này rời khỏi người, hoặc là anh ấy c.h.ế.t rồi, hoặc là tự nguyện tháo ra, vì để cho tôi phối hợp với cô.”
Khương Nặc khẽ gật đầu: “Súng cô tự giữ đi.”
Chu Duyệt Nghiên thấy cô không nhận, lại đặt s.ú.n.g về đầu giường, không thu hồi lại.
Sau đó, cô ấy đi đến cánh cửa, khoá chặt lại.
“Xin hỏi xưng hô như thế nào?”
“Họ Vu.” Khương Nặc nói.
Chu Duyệt Nghiên thấp giọng nói: “Cô Vu, đây là phòng nghỉ ngơi, đồng thời cũng là chỗ tôi ăn cơm ngủ nghỉ, tôi ở căn cứ này rất khiêm tốn, vẫn luôn ít giao du với bên ngoài, gần như không rời khỏi căn phòng này. Còn nửa tiếng nữa, là thời gian tôi bắt đầu làm việc, tôi quen xuống dưới sớm trước 10 phút để ăn gì đó. Tôi không thể phá vỡ quy luật này, để lại dấu vết khả nghi, cho nên chúng ta có khoảng 20 phút để nói chuyện, lần tiếp theo, chính là 6 tiếng thời gian nghỉ ngơi của tôi.”
Vừa nói, cô ấy vừa kéo ghế ở trước bàn ra, mời Khương Nặc ngồi xuống.
Căn phòng này rất đơn giản, một giường một người ngủ, có tủ đầu giường, một bộ bàn ghế, trên bàn cũng không đặt bất cứ đồ gì trong công việc, mà chính là một số đồ dùng cá nhân, mặt khác, còn có một cái tủ nhỏ, đại khái chính là toàn bộ cuộc sống của Chu Duyệt Nghiên.
Khương Nặc cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp nói: “Trung tâm nghiên cứu đã rút lui rồi.”
Chu Duyệt Nghiên ngẩn người, nhíu mày.
“Không cần lo lắng đến hàng mẫu cấy ghép đời đầu, vấn đề này đã giải quyết rồi, cho nên hàng mẫu cũng đã được đưa đến căn cứ Nam Giang thứ nhất hoàn hảo, đồng thời, tư liệu mà lúc ấy mấy người đang nghiên cứu đã mất đi, cũng sẽ cùng được đưa tới.” Khương Nặc nói xong, ngừng một chút: “Những tài liệu này, là ông Trịnh giao phó cho tôi.”
Giọng nói của Chu Duyệt Nghiên có hơi căng thẳng: “Cha tôi vẫn khoẻ chứ?”
Khương Nặc lắc đầu, không nhiều lời.
Từ phản ứng của cô Chu Duyệt Nghiên dĩ nhiên đã hiểu, cô ấy thấp giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Cô ấy nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc, hỏi: “Cô là người của căn cứ Thái Thương sao, nếu như không phải, vậy thì vào bằng cách nào?”
“Tôi đã g.i.ế.c thủ vệ ở cửa đăng ký, trà trộn vào đây.”
TBC
Sắc mặt Chu Duyệt Nghiên có hơi kinh ngạc: “Gã ta cũng không phải người bình thường... Ở căn cứ này không có nhiều thủ vệ, nhưng bọn họ đều đã vượt qua khỏi lẽ thường, cô đã nhìn thấy những viên thuốc tăng sức mạnh ở tầng một chưa?”
Khương Nặc bình tĩnh đáp lại: “Tôi biết rồi.”
Chu Duyệt Nghiên vẫn còn có chút lo lắng: “Cô g.i.ế.c gã ta, t.h.i t.h.ể xử lý như thế nào?”
Khương Nặc nói: “Giấu ở một nơi tạm thời sẽ không có ai phát hiện ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Duyệt Nghiên lẩm bẩm nói, cô ấy nhịn không được quan sát cô gái có hơi mảnh mai này thêm một chút.
Nói thật, chuyện này có hơi khó tin, nhưng cô ấy đã từng nghiên cứu sâu về “linh hồn”, sau khi tới Thái Thương, lại mở mang kiến thức về những bí mật mà không muốn ai biết ở nơi này, ở thế giới này quả thực tồn tại quá nhiều thứ mà bọn họ chưa hiểu rõ.
Thế giới đang trải qua những sự thay đổi biến hoá, bản thân bọn họ ở trong đó, quan trọng là thay đổi để nắm lấy cơ hội sống sót, chứ không chỉ dùng những thứ sẵn có thông thường của mình để phán đoán đơn giản.
“Căn cứ Thái Thương chỉ có một cổng ra vào, bất cứ ai ra vào đều phải đi qua phòng đăng ký.” Chu Duyệt Nghiên nói: “Nếu như người trong phòng đăng ký mất tích, bất kể là sống hay c.h.ế.t thì căn cứ đều sẽ tiến vào trạng thái cảnh giới, cổng sẽ đóng lại, dòng điện cao thế trong hàng rào cũng sẽ được kích hoạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-342.html.]
“Ở đây có nhiều nhân viên bảo vệ không?”
Chu Duyệt Nghiên lắc đầu: “Không nhiều lắm, nhưng tất cả bọn họ đều được bồi dưỡng bằng Lực Đan, rất khó chơi.”
“Tác dụng của Lực Đan ngoại trừ tăng cường sức mạnh thì còn có gì nữa không?” Khương Nặc hỏi.
“Sức mạnh, thể chất, tuổi thọ đều tăng lên rất nhiều, bởi vậy những người này cực kỳ trung thành với căn cứ. Tuy nhiên, trong thành phần Lực Đan có độc, nếu dùng trong thời gian dài sẽ sinh bệnh, chờ đến khi độc tính phát tác thì sẽ rất khó sống sót.”
Khương Nặc nghe vậy thì gật đầu.
Chỉ là lực lượng và thể chất tăng cường, vậy thì dễ nói.
Vũ Nô số 2 phản ứng nhanh hơn Vũ Nô, chắc hẳn đó chỉ là khác biệt của bản thân mỗi người.
Chu Duyệt Nghiên thấy cô có chút hứng thú với Lực Đan liền lấy mấy trang tài liệu trong phòng ra: “Đây là một số số liệu so sánh mà tôi đưa ra khi cải tiến công thức điều chế, còn những thứ khác thì đều ở tầng một.”
Sau đó, Chu Duyệt Nghiên lại nói cho Khương Nặc thêm một số chi tiết về phân bố nhân viên bảo vệ ở căn cứ Thái Thương.
Nhưng những gì cô ấy biết chỉ có hạn.
Khi đi tới nơi này, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc mình còn có thể đi ra ngoài nên cũng không chú tâm đến việc đi ra ngoài tìm hiểu.
Khương Nặc ghi lại những thông tin này, nói với Chu Duyệt Nghiên: “Ngoại trừ người trong phòng đăng ký thì tôi còn xử lý một gã bảo vệ ở bên dưới nữa. Hai người này mất tích thì mục tiêu sẽ chỉ về phía này, bây giờ tôi cần một người gánh tội thay, cô nói cho tôi biết ai là người thích hợp nhất?”
Chu Duyệt Nghiên mím môi, trầm giọng nói: “Có một người phù hợp, Hứa Khôn.”
Khương Nặc hơi nhướng mày: “Nói tôi nghe xem.”
“Ông ta và tôi đều là từ trung tâm nghiên cứu phát triển tới đây, ông ta phản bội lại chúng tôi, còn mang các nhân viên nghiên cứu đi, bán những tin tức quan trọng để kiếm lợi. Sau khi đi vào căn cứ Thái Thương, luận về cống hiến, ông ta không bằng tôi, người ở đây đều biết tôi và ông ta không hợp nhau. Nếu như không thấy tôi ở đây thì ông ta sẽ là người bị nghi ngờ.” Chu Duyệt Nghiên nói xong lại cười lạnh một tiếng: “Về công về tư, ông ta đều đáng chết.”
Thời gian có hạn, hai người lại thảo luận thêm một ít chi tiết.
Hứa Khôn ở lầu hai cũng có một gian phòng.
Nhưng ông ta không có mấy thời gian ngủ ở chỗ này, có lẽ là có chỗ khác để ở nhưng Chu Duyệt Nghiên không quan tâm lắm.
Chu Duyệt Nghiên sẽ dụ Hứa Khôn đến gian phòng kia, Khương Nặc phụ trách khống chế ông ta, giấu tài liệu về Lực Đan và công thức điều chế cải tiến vào đó.
Về phần bản thân Hứa Khôn, g.i.ế.c cũng được, nhưng tốt nhất là mất tích.
Cứ như vậy, khi căn cứ Thái Thương điều tra chuyện này sẽ cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ, phải mất một thời gian sau bọn họ mới phản ứng lại là Chu Duyệt Nghiên đã bỏ trốn.
Tất cả những gì còn lại bây giờ chính là làm thế nào để rời đi.
Theo Chu Duyệt Nghiên, hệ thống phòng ngự của căn cứ Thái Thương có thể nói là đơn giản thô bạo nhưng hữu hiệu.
Hàng rào có dòng điện cao thế, có thể thiêu rụi người ta trong thời gian ngắn.
Nếu không thể rời khỏi căn cứ này thì chuyện bị tìm được cũng là chuyện sớm muộn.
Khương Nặc nói với cô ấy: “Cô đừng lo, tôi còn có một người bạn nữa, có thể giải quyết vấn đề này.”
Chu Duyệt Nghiên thấy cô nói như vậy, cũng chỉ có thể tin tưởng cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Duyệt Nghiên thay đồ, cầm ly nước đi ra ngoài, trước khi đi, cô ấy nói với Khương Nặc: “Hứa Khôn sẽ tới đây sớm thôi, nhưng tôi cần một chút thời gian chuẩn bị. Gian phòng này bình thường không có người đi vào, cô có thể nghỉ ngơi trước.”
Khương Nặc gật đầu, lạnh nhạt nói: “Cô cứ đi đi.”
Chu Duyệt Nghiên dừng bước.
Nghe giọng nói, đối phương rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ, nhưng nhìn dáng vẻ Khương Nặc thong dong lại mang đến cho Chu Duyệt Nghiên một cảm giác an toàn khó hiểu, khiến cô ấy không hiểu sao lại đột nhiên nói ra một câu:
“Nếu như có thể, tôi cũng muốn mang cả “đất linh” đi, đây là một loại đất rất đặc biệt, so với ruộng thí nghiệm của chúng tôi ở viện nghiên cứu còn cao cấp hơn. Thành phần dược liệu quan trọng nhất để điều chế Lực Đan chỉ có thể trồng được ở trên loại đất này, nếu như có thể lấy được nó thì gieo trồng hạt giống đặc biệt đời thứ hai trên diện rộng không thành vấn đề.”