Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:49
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc nghe xong cũng không nói gì khác, chỉ hỏi: “Cái đó ở đâu?”
“Ở bên trái nhà máy điện hạt nhân có một căn nhà nhỏ năm tầng độc lập, bên trong dùng ánh sáng đỏ xanh 24 giờ thay thế ánh mặt trời tiến hành quang hợp.” Cô ấy dừng một chút: “Nơi đó không có nhân viên bảo vệ nhưng bên ngoài nhà có bức xạ mạnh, còn có điện cao áp nên rất khó đi vào. Tôi đến đây lâu như vậy nhưng mới chỉ đi qua đó một lần. “Đất linh” này rất hiếm, tôi nhìn thấy nó chỉ lớn bằng một cái bể cá vàng, bên trong có trồng một cây dược liệu mà tôi chưa từng thấy bao giờ, có thể đựng vừa trong một cái ba lô, nhưng mà…”
Nói tới đây, giọng nói của cô ấy trở nên trúc trắc, bản thân cũng cảm thấy rất không thực tế.
Nơi đó quá khó để đi vào.
Lần trước cô ấy đi vào là công thức điều chế cải tiến còn thiếu một bước nữa là hoàn thành, đơn xin mới được chấp nhận.
Khi đó cô ấy mặc một bộ quần áo chống phóng xạ dày nặng, vào một căn phòng hoàn toàn khép kín, lại đi xuyên qua nhiều cánh cửa kim loại, nhìn thấy dòng điện cao thế chạy từ vách tường đến xuống sàn nhà.
Lúc hệ thống dòng điện phòng ngự được kích hoạt thì ngay cả một con muỗi cũng không bay vào được.
“Quên đi, cô Vu, tôi chỉ nói mấy lời ngu xuẩn thôi, xin đừng để ý.” Chu Duyệt Nghiên lắc đầu.
Sau khi cô ấy đi rồi, Khương Nặc kéo rèm cửa sổ ra, xuyên qua một khe hở nhìn về phía bên trái nhà máy điện hạt nhân.
Trong mơ hồ, quả thật cô nhìn thấy có một căn nhà nhỏ.
Chắc chắn Khương Nặc có hứng thú đối với gốc dược liệu kia.
Trong không gian của cô có quần áo bằng cao su, đối phó với dòng điện cao thế kia chắc hẳn không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng bộ đồ chống phóng xạ hồi đó cô mua lại không phải là đồ chuyên dụng, đây là một tai họa ngầm.
Với cường độ thân thể của cô cộng thêm trang phục chống phóng xạ, ngoài ra còn có tác dụng chữa trị của nước suối không gian thì có thể đi một chuyến.
Nhưng thời gian có hạn, có chút nguy hiểm.
Vẫn phải xem tình huống cụ thể đã.
...
Chu Duyệt Nghiên đi xuống lầu một, giống như thường ngày, pha cho mình một ly cà phê.
Bữa sáng của cô ấy từ trước đến nay đều rất đơn giản, một ly cà phê, hai miếng bánh mì.
Ngồi trong phòng làm việc sáng ngời, gần như không hề có cảm giác mình đang ở thời tận thế.
“Xin chào cô Chu.”
Vừa ngồi xuống, liền có một nhân viên kỹ thuật đeo kính đi tới, có chút lo lắng nói: “Tôi nghe nói có một nhân viên bảo vệ tự tiện rời khỏi vị trí, không biết đã chạy đi đâu rồi, bây giờ căn cứ đang nghi ngờ anh ta ăn trộm Lực Đan. Bây giờ chúng tôi cần phải đi phối hợp để kiểm tra lượng hàng tồn kho, muốn xin cô cho nghỉ nửa ngày.”
Chu Duyệt Nghiên gật đầu, không đáp lời, yên lặng uống cà phê của cô ấy.
Bình thường cô ấy cũng có dáng vẻ lạnh lùng như thế này, nhân viên kỹ thuật cũng quen rồi, nói xong liền rời đi.
Chu Duyệt Nghiên không biết cô Vu giấu t.h.i t.h.ể nhân viên bảo vệ đó ở đâu.
Nhưng rõ ràng không thể giấu được lâu.
Cô ấy đang suy nghĩ làm sao để dẫn Hứa Khôn lên lầu thì Hứa Khôn lại tự mình đưa tới cửa.
Ông ta bước vào ngồi bên cạnh Chu Duyệt Nghiên, mỉm cười giống như quên mất chuyện không vui trước đó.
“Uống ít cà phê thôi, không tốt cho dạ dày đâu.”
Ánh mắt Chu Duyệt Nghiên liếc về phía ông ta, đột nhiên cảm thấy gã này xảo trá như vậy, muốn lừa gạt ông ta cũng không dễ dàng gì, chẳng bằng đơn giản thô bạo.
“Hứa Khôn, đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với anh.”
Hứa Khôn quay đầu lại, có vẻ ngạc nhiên, dùng đôi mắt nhỏ trừng trừng đánh giá Chu Duyệt Nghiên.
“Nói cái gì, nói ở đây cũng được.”
Chu Duyệt Nghiên cười lạnh: “Có đi hay không tùy anh.”
Nói xong, cô ấy đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi lên lầu hai.
Hứa Khôn có chút do dự nhưng vẫn đi theo.
Hai người đi lên lầu hai, Chu Duyệt Nghiên đứng ngoài cửa phòng nghỉ của Hứa Khôn, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”
Hứa Khôn cảnh giác: “Vào phòng tôi à? Cô không sao chứ?”
“Tôi chỉ muốn xem...”
Chu Duyệt Nghiên còn chưa nói xong đã nhìn thấy một bóng người nhanh chóng tiến về phía mình, từ phía sau bịt chặt miệng Hứa Khôn, hai tay dùng sức, trực tiếp vặn gãy cổ Hứa Khôn.
Chu Duyệt Nghiên ngây ngẩn cả người, lý do cô ấy bịa ra còn chưa nói xong đâu.
Khương Nặc dứt khoát lưu loát, nhanh chóng kéo t.h.i t.h.ể vào phòng Chu Duyệt Nghiên.
Đây là lần đầu tiên cô vặn cổ người ta.
Vốn định bịt miệng rồi đánh ngất xỉu trước, nhưng chiều cao này của Hứa Khôn rất thích hợp để cho hai tay Khương Nặc phát lực, cô đột nhiên có linh cảm, cắn răng dùng mười phần sức lực của mình, trực tiếp bẻ xương cổ gãy thành hai đoạn.
Hứa Khôn co quắp giống như cục đất dẻo.
Chu Duyệt Nghiên bình tĩnh lại, giúp Khương Nặc đóng cửa lại. Khương Nặc sờ soạng trên người Hứa Khôn mấy lần, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Chu Duyệt Nghiên.
Chu Duyệt Nghiên gật đầu.
Chu Duyệt Nghiên đeo găng tay vào, trước tiên mở hòm dưới giường của mình, lấy ra nguyên một hộp Lực Đan rồi mang sang phòng Hứa Khôn.
Cạnh giường Hứa Khôn có một cái tủ, cô ấy thử mấy cái chìa khóa, mở tủ ra, bên trong là một ít đồ dùng cá nhân của Hứa Khôn.
TBC
Cô ấy nhanh chóng chuyển đồ đi, ném toàn bộ vào ngăn kéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-343.html.]
Sau đó, đổ nguyên hộp Lực Đan vào, khóa tủ lại.
Sau khi làm xong, cô ấy còn kẹp mấy trang tài liệu về phương pháp điều chế cải tiến mà lúc trước Khương Nặc xem vào trong khe hở giữa các tấm ván giường.
Giấu đồ vật thì phải đủ bí mật, nếu không sẽ có vẻ rất giả dối.
Làm xong những việc này, cô ấy đổ rất nhiều mồ hôi.
Phản ứng trúng độc khiến thể lực của cô ấy trở nên rất kém cỏi, động một chút lại tim đập quá nhanh, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cô ấy thu dọn hiện trường, khóa kỹ gian phòng của Hứa Khôn, nhanh chóng đi xuống lầu một.
Cô ấy không biết cô Vu sẽ giấu xác Hứa Khôn như thế nào.
Muốn làm cho một người đang sống sờ sờ như vậy mất tích cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vừa xuống tới lầu một, Chu Duyệt Nghiên đã thấy một đội nhân viên bảo vệ kéo tới.
Trong lòng cô ấy hơi trầm xuống.
Người đứng đầu đội bảo vệ này đã dùng Lực Đan ít nhất ba năm, có thể dễ dàng đập vỡ một tảng đá chỉ bằng một cú đấm, vậy cũng là nhẹ.
Cô cũng không biết những người này có lai lịch gì, nhưng ít nhất trước tận thế bọn họ đã bắt đầu tiếp xúc với Lực Đan.
Trong lúc nhất thời, cô ấy chợt cảm thấy có chút bối rối đối với thế giới này, cảm giác mình không hiểu rõ được nó.
Một người bảo vệ trong phòng nghiên cứu phát triển mất tích.
Không thể xác định được anh ta đã đi đâu, là rời khỏi vị trí làm việc hay là đã xảy ra chuyện.
Trong phòng nghiên cứu phát triển có không ít Lực Đan còn chưa chuyển về kho, hiện tại đến là để kiểm tra xem Lực Đan có thiếu hay không.
Những chuyện này cũng không cần Chu Duyệt Nghiên ra mặt, cũng không có ai vào phòng làm việc quấy rầy cô ấy.
Điều khiến cô ấy lo lắng là, những người này kiểm tra xong tầng một thì sẽ lên tầng hai.
Bình thường thì sẽ không có ai vào phòng nghỉ của cô ấy, nhưng lúc này căn bản không có ai cần hỏi ý kiến của cô, trực tiếp lấy chìa khóa từ chỗ quản lý mở cửa kiểm tra.
Trong lòng bàn tay Chu Duyệt Nghiên không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cô Vu vẫn còn ở phía trên.
Liệu cô ấy có bị phát hiện không?
Nhưng hiển nhiên đội bảo vệ không tra được gì, rất nhanh đã đi xuống.
Trong lòng Chu Duyệt Nghiên thoáng bình tĩnh lại.
Bình thường cô ấy không nghỉ trưa, sau khi làm việc sáu tiếng là thời gian nghỉ ngơi cá nhân của cô ấy, cố ý xen kẽ với thời gian của những người khác.
Khi cô ấy tiến vào căn cứ Thái Thương, những đồng nghiệp, học trò cũ cũng không mấy chào đón cô ấy.
Lúc trước bọn họ rời đi theo Hứa Khôn, Chu Duyệt Nghiên coi bọn họ là kẻ phản bội, không có sắc mặt tốt gì.
Không bao lâu sau chính cô ấy cũng tới, sao lúc ấy lại mất công ra vẻ trung thành như vậy?
Ai cũng như nhau cả, không ai cao quý hơn ai.
Chu Duyệt Nghiên cũng biết điều này nên cũng tránh tiếp xúc với những người khác ngoài công việc.
Cô ấy pha một cốc cà phê, dáng vẻ tự nhiên trở lại phòng nghỉ của mình ở lầu hai.
Đẩy cửa ra, cô ấy nhìn thấy Khương Nặc đang ngồi ở trước bàn, cầm một quyển sách đọc.
Trái tim lo lắng bất an của Chu Duyệt Nghiên rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Chu Duyệt Nghiên đi tới bên cạnh bàn nói nhỏ: “Lộ trình hôm nay của cô rất rõ ràng, người trong phòng đăng ký mất tích, nhân viên bảo vệ phòng nghiên cứu phát triển mất tích, tiếp theo là Hứa Khôn mất tích... Bọn họ tra được đến tôi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Khương Nặc gật đầu: “Cô có thể tự mình rời khỏi phòng nghiên cứu phát triển được không?”
“Được.” Chu Duyệt Nghiên nói: “Nhưng tôi không dám tới quá gần hàng rào.”
“Cô nghĩ cách rời đi, chờ tôi ở ngay phía sau nhà máy phát điện hạt nhân.” Khương Nặc nhìn cô ấy: “Lúc cần thiết, cô cứ trực tiếp nổ súng, tôi sẽ âm thầm bảo vệ cô.”
Chu Duyệt Nghiên gật đầu: “Được.”
...
Khương Nặc rời khỏi cửa sổ lầu hai.
Trong bất tri bất giác, khi nhảy từ độ cao như vậy xuống đất đối với cô mà nói đã không có bất kỳ uy h.i.ế.p gì.
Chỉ cần một giây trước khi chạm đất, cần phải lăn một vòng để giảm bớt lực phản chấn là được.
Chỉ là còn chưa quá quen thuộc nên khi chạm đất, cổ tay vẫn có chút tê dại nhưng không có ảnh hưởng gì lớn, Khương Nặc chỉ lắc lắc tay rồi nhanh chóng hòa vào trong bóng tối.
Bóng tối là vùng an toàn của cô.
Ánh sáng của căn cứ có hạn, vô cùng thuận tiện cho cô hành động.
Nơi cô và Vân Diệu hẹn gặp nhau là ở bức tường phía sau nhà máy điện hạt nhân.
Nói căn cứ Thái Thương là căn cứ cỡ trung, là bởi vì quy mô nhân khẩu không lớn, nhưng nói về diện tích thì lại rất lớn.
Nơi này lớn, hàng rào rất dài, cơ hội cũng nhiều.
Tảng đá, cao su, gỗ đều là những chất cách điện, không gian của cô có rất nhiều, lợi dụng những thứ này là có thể băng qua được hàng rào.
Tuy nhiên, dưới nguồn điện cao áp, giữa hai chân của con người sẽ sinh ra điện áp bước, điều này cũng rất nguy hiểm.
Cô cũng đang cân nhắc có nên dùng sức mạnh của mấy tảng đá để phá hủy một phần bức tường rào hay không.