Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 344

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:51
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khoảng thời gian này đi đi lại lại giữa các vùng núi, bất cứ khi nào nhìn thấy mấy tảng đá thích hợp thì cô đều sẽ tiện tay thu lại, trong lúc không để ý thì đã có một đống lớn rồi.

Trong khoảnh khắc khi đập hết toàn bộ xuống thì phá hủy tường rào là không thành vấn đề.

Chỉ là làm như vậy thì sẽ gây nên động tĩnh khá lớn.

Mà bất kể làm thế nào cũng phải làm cho Chu Duyệt Nghiên bất tỉnh trước đã.

Bởi vậy, cô không cùng hành động với Chu Duyệt Nghiên mà là ẩn núp ở chỗ tối, đi theo cô ấy.

Cô giấu mình ở trong một góc tường tối om, qua nửa giờ, từ xa mới nhìn thấy Chu Duyệt Nghiên đi ra từ phòng nghiên cứu.

Cô ấy giống như chỉ đi ra ngoài tản bộ, khoác một chiếc áo lông dài lên người, tóc xõa tung, yên lặng đi ra bên ngoài châm một điếu thuốc.

Cùng với khói thuốc bốc lên lượn lờ, cô ấy lại bước thêm mấy bước ra ngoài.

Có người đi ngang qua nói gì đó với cô ấy, cô ấy gật đầu nhưng không trả lời, chỉ là người khác dường như đã quen với thái độ này của cô ấy nên chỉ nói hai câu liền rời đi.

Hút được một nửa điếu thuốc, cô ấy dụi tắt trên tường, lại lấy một cái hộp sắt trong túi áo ra, đặt nửa điếu thuốc lại trong đó.

Sau đó chậm rãi đi về phía trước.

Khương Nặc nhận thấy ở phía sau vẫn luôn có người nhìn chằm chằm Chu Duyệt Nghiên.

Nhưng hành động của Chu Duyệt Nghiên lại rất bình thường, hút thuốc một lúc rồi từ từ đi dạo về phía trước.

Người nọ vẫn đi theo cô ấy từ đằng xa.

Chu Duyệt Nghiên giống như không hề phát hiện ra, tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi cách xa phòng nghiên cứu, đi tới một mảnh đất trống không người.

Mà bước chân của cô ấy vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục tiến lên.

Đến lúc này mà còn không phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp thì đó chính là đầu óc có vấn đề.

Bước chân người nọ nhanh hơn, muốn bước tới túm lấy Chu Duyệt Nghiên.

Mà Chu Duyệt Nghiên cũng lặng lẽ sờ khẩu s.ú.n.g trong quần áo, nắm nó trong tay.

Tiếng s.ú.n.g quá to, một khi đã nổ s.ú.n.g thì không còn đường quay đầu, cô ấy chỉ có thể liều mạng chạy về phía hàng rào mà cô Vu đã nói.

Làm sao rời đi, làm sao giải quyết vấn đề điện cao thế, cô ấy hoàn toàn không biết.

Cô ấy chỉ có thể tin tưởng vào câu ám hiệu mà Trịnh Nhất Hiên đưa cho mình.

—— tin tưởng cô ấy, phục tùng cô ấy.

Cô ấy tin tưởng vào nhận định của Trịnh Nhất Hiên nên đã cược mạng sống của mình vào câu nói này.

Người phía sau đang không ngừng tiếp cận.

Trên mảnh đất trống yên tĩnh, ánh sáng ở phía xa càng thêm ảm đạm, Chu Duyệt Nghiên dường như đang chìm trong bóng tối vô biên, cũng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.

Sắp tới rồi!

Cô ấy móc s.ú.n.g ra, nhanh chóng xoay người, chuẩn bị nhắm thẳng vào mục tiêu.

Nhưng mà, không thể tưởng tượng nổi chính là, cô chẳng nhìn thấy gì cả.

TBC

Không có người đuổi theo mình, người đàn ông kia cũng biến mất.

Chu Duyệt Nghiên không khỏi sửng sốt, điều này sao có thể xảy ra được?

Nhưng thời gian cấp bách không cho cô ấy suy nghĩ quá nhiều, cô ấy đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cất s.ú.n.g đi rồi vội vàng chạy về phía nhà máy điện hạt nhân.

...

Ở trong chỗ tối.

Khương Nặc nhìn Chu Duyệt Nghiên rời đi.

Vừa rồi cô nhanh chóng đánh c.h.ế.t người đi theo Chu Duyệt Nghiên, sau đó kéo xác tới một góc rồi lại thu vào trong không gian, không để cho Chu Duyệt Nghiên phát hiện.

Bóng tối đã mang lại cho cô sự yểm hộ tốt nhất.

Cũng may sức lực của người này cũng không mạnh lắm, xem ra Lực Đan này cũng không huyền diệu như trong tưởng tượng, muốn đạt tới trình độ như Vũ Nô cũng phải cần thời gian tích lũy rất lâu.

Cô đi theo Chu Duyệt Nghiên từ xa đến hàng rào.

...

Bước chân Chu Duyệt Nghiên lộn xộn.

Trong lòng cô ấy hiểu rõ bây giờ là cơ hội tốt nhất.

Nhưng căn cứ Thái Thương thực sự quá lớn, khắp nơi tối om, cô ấy lại không dám cầm đèn pin, gần như là hòa mình vào trong bóng tối mà chạy.

Từ xa cô ấy nhìn thấy gần nhà máy điện hạt nhân có ánh đèn đường.

Ánh đèn đó cũng làm cho cô ấy vừa mừng vừa lo.

Nhờ ánh sáng cô ấy có thể phân biệt rõ phương hướng, nhưng mình lại có khả năng bị bại lộ.

Xuất phát từ sự sợ hãi tự nhiên đối với loại vật chất hạt nhân này nên ở gần nơi này bình thường không có ai đến đây.

Một nơi rộng lớn như vậy mà một bóng người cũng không nhìn thấy.

Chu Duyệt Nghiên bước nhanh hơn, liều mạng chạy về phía hàng rào, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô ấy hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Khương Nặc đi theo sau lưng Chu Duyệt Nghiên.

Hiển nhiên Chu Duyệt Nghiên đã bị người phát hiện, lúc cô ấy liều mạng chạy thì bị một nhân viên bảo vệ phát hiện ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-344.html.]

Người nhân viên bảo vệ đó cũng không tiến lên ngăn cản cô ấy mà đưa tay về phía bộ đàm giắt bên hông.

Khương Nặc lấy ná cao su ra b.ắ.n ra ba phát đạn 14 ly, cắt ngang động tác của anh ta.

“Ai!?”

Người bảo vệ gầm lên một tiếng.

Khương Nặc quyết đoán ra tay, từ trong bóng tối lẻn đến bên cạnh anh ta, chờ khi anh ta phát hiện ra thì đã quá muộn, trực tiếp một đao cắt cổ.

Khương Nặc nhanh chóng bổ đao, thu t.h.i t.h.ể vào không gian, động tác liền mạch lưu loát.

Lại kiểm tra vết m.á.u trên mặt đất rồi lau sạch.

Sau khi loại bỏ các loại nhân tố có khả năng làm lộ dấu vết của mình, cô lại lần nữa đi theo Chu Duyệt Nghiên.

Lúc này, hơi thở của Chu Duyệt Nghiên vô cùng dồn dập.

Chạy chừng mười phút, cô ấy đã vô cùng mệt mỏi, cũng vô cùng lo lắng.

Ba mét xung quanh điện cao thế đều là khu vực nguy hiểm, Chu Duyệt Nghiên dừng bước ở ngoài 5 mét, không dám tiến về phía trước nữa.

Khương Nặc cẩn thận cảm nhận xung quanh.

Ở phía xa dường như có một ít động tĩnh nhưng khoảng cách quá xa không thể nghe rõ được.

Không có ai ở gần đây.

Cô lấy lại bình tĩnh, ý thức tiến vào không gian kiểm tra những thứ có thể sẽ cần dùng đến, sau đó, thả nhẹ bước chân đi về hướng Chu Duyệt Nghiên.

Vì bí mật của mình, hiện tại chỉ có thể để cô ấy ngủ một chút trước đã.

Chu Duyệt Nghiên đang cố hết sức để nép mình trong bóng tối.

Dưới những sợi cáp trên tường rào có ánh đèn nhấp nháy từ bộ điều khiển, lóe lên trong bóng tối.

Không hiểu sao nhịp tim của cô ấy đột nhiên tăng tốc, một cảm giác nguy hiểm theo bản năng khiến cô ấy dựng cả tóc gáy.

Xoay người, lại không thấy gì cả.

Tiếp theo, sau gáy truyền đến một cảm giác đau đớn.

Chu Duyệt Nghiên không dám hét lên, cô ấy ôm đầu, cố đè nén giọng nói của mình.

Sau đó, sau gáy lại truyền đến cảm giác đau đớn lần thứ hai. Trước mắt cô ấy tối sầm rồi triệt để mất đi ý thức, ngã xuống đất bất tỉnh.

Khương Nặc đỡ cô ấy đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.

Cô thấy trong phim chỉ cần gõ nhẹ vào gáy một cái là có thể ngất xỉu một cách hoàn hảo, đúng là giả mà.

Theo kinh nghiệm của cô, gõ mấy lần, nặng thì có thể đánh c.h.ế.t người, nhẹ thì hoàn toàn không có tác dụng.

Cuối cùng ít nhiều sẽ phải chịu một chút tổn thương.

Nhưng không còn cách nào khác cả, cô nhất định phải làm như vậy, không được phép chần chừ.

Khương Nặc rót cho Chu Duyệt Nghiên nửa ly nước suối không gian, tránh cho cú đánh vừa rồi tạo thành tổn thương gì đó cho cô ấy.

Sau đó cõng người lên lưng.

Chu Duyệt Nghiên cũng cao ít nhất là 1m7 nhưng thể trọng lại nhẹ đến lạ thường, Khương Nặc cõng lên lưng cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.

Đang chuẩn bị động thủ với hàng rào, đột nhiên, điện cao thế bùng lên những tia lửa chói lóa, ánh sáng xanh không ngừng nổ tung giống như pháo hoa.

Là hàng rào bị nứt ra rồi.

Trong nháy mắt đó, Khương Nặc theo bản năng muốn chạy trốn, trốn vào trong bóng tối, nhưng cô đã nhanh chóng kịp phản ứng lại.

Hàng rào bị nứt ra thành một cái lỗ rất lớn, dây cáp điện bị đứt, ngọn lửa bùng lên sau một tiếng nổ lách tách và bốc ra mùi khét nồng nặc, đây chắc chắn là do con người làm ra.

Nhưng trong những âm thanh này, cô gần như không thể phát hiện ra tiếng hít thở.

Chỉ có thể là Vân Diệu.

Khương Nặc lấy lại bình tĩnh, lựa chọn tin tưởng anh, cõng Chu Duyệt Nghiên chạy về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua hàng rào.

Vân Diệu đang chờ cô ở bên ngoài.

Khương Nặc không nói gì, đặt Chu Duyệt Nghiên xuống rồi mới nói với anh: “Sao lại có động tĩnh lớn như vậy?”

Vân Diệu thành thật trả lời: “Tôi cũng không ngờ tới.”

Quả thật anh không quen thuộc với mấy thứ như cáp điện này, cũng không biết cách lấy bộ điều khiển, anh chỉ phát hiện thấy Khương Nặc tới liền giúp cô mở đường, kết quả làm nổ tung một đợt pháo hoa.

Không có thời gian nói chuyện phiếm, nơi này lập tức sẽ có người chạy tới, Khương Nặc nói: “Anh mang cô ấy đi đi, tôi còn phải quay lại lấy đồ nữa.”

“Để tôi đi lấy, cô mang người đi đi.” Vân Diệu nói.

“Vì sao?”

Vân Diệu thản nhiên nói: “Cô ấy không biết tôi, tôi không muốn giải thích quá nhiều.”

Khương Nặc:...

Lý do này nghe rất nhảm nhí nhưng có lẽ cũng là sự thật. Nếu bảo Vân Diệu giải thích tình huống với một người xa lạ thì anh ta làm việc khác còn hơn.

Thời gian eo hẹp, Khương Nặc chỉ có thể quyết định nhanh: “Được, bên trái nhà máy điện hạt nhân có một tòa nhà nhỏ cao 5 tầng, anh từ bên ngoài đi thẳng lên tầng cao nhất, có một gian phòng toàn là ánh sáng màu đỏ và xanh, anh lấy cả cây cùng với chậu đất trong đó mang ra ngoài.”

Khương Nặc vừa nói vừa lấy ba lô và bộ trang phục chống phóng xạ ra cho anh.

“Anh phải chú ý, tình huống không ổn thì rút lui.” Khương Nặc ép giọng nói: “Tôi dám để mắt tới thứ đó là bởi vì tôi có nước suối, còn anh không được liều lĩnh, nếu không ổn thì rút lui trước, lần sau còn có thể quay lại.”

“Ừ.” Vân Diệu nói khẽ, anh không cần áo chống phóng xạ, cầm ba lô rời đi.

Loading...