Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 345
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:53
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy anh như vậy, Khương Nặc còn muốn nói thêm nữa nhưng không có thời gian, chỉ có thể cõng Chu Duyệt Nghiên lên lưng rồi nhanh chóng rời đi.
Cô mơ hồ nghe thấy mấy tiếng ồn ào ở phía tường rào bị vỡ, có người đuổi theo ra ngoài, nhưng cô có thể phân biệt vị trí của đối phương dựa vào âm thanh nên đã sớm lách qua chỗ khác.
Cô có thể lực tốt, thính lực tốt, trong bóng tối này không có ai có thể đuổi kịp cô.
20 phút sau, cô đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi truy đuổi.
Lúc này, Chu Duyệt Nghiên cũng bắt đầu tỉnh lại.
Cảm giác được cô ấy hơi vùng vẫy ở phía sau lưng mình, Khương Nặc liền thả cô ấy xuống.
TBC
Chu Duyệt Nghiên mở mắt ra liền nhìn thấy Khương Nặc cầm đèn pin đứng ở phía trước, mà mình thì nằm trên mặt đất.
Vùng hoang dã lạnh lẽo, gió lạnh khiến người ta run cầm cập.
Cô ấy ôm gáy vẫn còn đau nhức, cố đứng lên: “Cô Vu, là cô đã cứu tôi à?”
Cô ấy nhớ rằng mình bị phát hiện ở bên hàng rào, còn bị đánh ngất xỉu, sau đó không nhớ gì nữa.
Khương Nặc khẽ ừ rồi hỏi cô ấy: “Cô có thể đi được không?”
Chu Duyệt Nghiên gật đầu, mặc dù đầu vẫn còn nhức nhưng cũng không có cảm giác khó chịu khác, thậm chí còn không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Điều này ít nhiều có chút kỳ diệu.
Khương Nặc bảo cô ấy cầm đèn pin, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Phía tây căn cứ Thái Thương có một trang trại chăn nuôi bỏ hoang.
Trên đường tới đây, bọn họ đã từng nghỉ chân ở đó. Trang trại chăn nuôi này rất bẩn, mùi bùn trộn với mùi mưa axit khá cay mắt, nhưng bên cạnh có một căn nhà trệt để người dân có thể nghỉ ngơi, tính ra cũng không bẩn lắm.
Lúc đó Trịnh Nhất Hiên dọn dẹp một hồi rồi bọn họ nghỉ lại ở đó.
Đây cũng là điểm hội hợp thứ hai mà Khương Nặc và Vân Diệu đã nói.
Khương Nặc đưa Chu Duyệt Nghiên đi bộ gần 7 tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Cô tháo mấy vật liệu bằng gỗ trong trang trại ra, mang vào căn nhà trệt để nhóm lửa, Chu Duyệt Nghiên ngồi bên cạnh đống lửa, cuối cùng mới ngừng run lẩy bẩy.
“Đi đường lâu như vậy cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.” Khương Nặc khẽ nói.
Chu Duyệt Nghiên quả thật đi mệt rồi.
Cho tới bây giờ, cô ấy vẫn có chút cảm giác như đang nằm mơ, trước đó không lâu cô ấy vẫn còn ở căn cứ Thái Thương, hiện tại đã đi tới địa phương xa như vậy.
Toàn bộ quá trình còn là mơ mơ hồ hồ.
Nói cảm ơn Khương Nặc xong, cô ấy trực tiếp nằm xuống ngủ bên cạnh đống lửa.
Thấy cô ấy đã ngủ, Khương Nặc đứng dậy, đóng kỹ cánh cửa ngôi nhà rồi đi ra bên ngoài.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy một bóng người gầy gò đang ngồi dưới tán cây khô.
Thật ra lúc vừa đến, Khương Nặc đã nhận thấy Vân Diệu tới nơi này trước cô một bước, nhưng chuyện này là rất bình thường, cô dẫn theo Chu Duyệt Nghiên nên đi rất chậm, không thể di chuyển hết tốc lực được.
Chắc hẳn Vân Diệu đã đến từ mấy tiếng trước.
Anh cởi hết mũ và tóc giả ra, ngay cả khẩu trang cũng không cần, ném hết sang một bên, chỉ kéo cổ áo lên cao che nửa dưới khuôn mặt.
Khương Nặc đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, sờ sờ cái ba lô kia, bên trong rõ ràng có thứ gì đó. Cô mở ra xem, trong đó có một cái thùng to bằng bể cá vàng đựng đầy đất, phía trên có trồng một gốc cây.
Thoạt nhìn đều rất bình thường, không có gì đặc biệt cả, không giống như trong tiểu thuyết viết tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, vừa nhìn đã biết bất phàm.
Khương Nặc không nhìn kỹ nữa, sợ nó bị không khí lạnh làm hư nên thu vào trong không gian trước.
“Cảm ơn, anh không sao chứ?” Khương Nặc nhìn Vân Diệu.
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, lắc đầu, nói khẽ: “Không có việc gì.”
Khương Nặc đưa cho anh một ly nước suối, anh nhận lấy rồi im lặng uống.
Khi tiến vào căn nhà nhỏ 5 tầng đó, Vân Diệu cảm giác được trên da mình hơi nhói, cảm giác đau đớn này từ từ xâm nhập vào trong xương tủy.
Anh đã bị chảy m.á.u cam, một điều rất hiếm thấy.
Anh đưa tay lau đi, cũng không quá để tâm. Loại tổn thương ở mức độ này không bao lâu sau sẽ có thể khôi phục.
Lúc dòng điện cao thế phóng thẳng vào người, vai của Vân Diệu đã bị đốt cháy.
Vết thương dưới da chảy m.á.u đầm đìa, mơ hồ đã chuyển thành màu đen.
Tuy rằng còn kém rất xa so với cảm giác đau đớn khi đi ra từ màn sương mù xám ở Đại Hưng Lĩnh, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh gần như không thể nhấc nổi cánh tay của mình.
Trong lúc nhất thời, anh có một chút ảo não, nếu như anh không bị thương thì anh sẽ không vô dụng đến vậy.
Nhưng có lẽ đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật mà Khương Nặc thường nói.
Con người ở thế giới này nhỏ yếu như vậy, nhưng lại luôn có thể sáng tạo ra những loại vũ khí cường đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-345.html.]
Khó trách cô lại kiêu ngạo đến như thế.
Mang đồ đi, Vân Diệu rời khỏi đó mà không có quá nhiều trở ngại.
Sau khi uống nước xong, Khương Nặc thu lại bộ tóc giả vào không gian, lấy ra một chiếc khẩu trang mới bảo anh đeo vào.
Vân Diệu cầm ly nước, đi theo sau lưng cô, bước vào trong nhà.
Chu Duyệt Nghiên ngủ nặng nề.
Thân thể của cô ấy vốn dĩ không phải rất tốt, 7 tiếng bôn ba đã hao tổn tất cả thể lực.
Vân Diệu ngồi nghỉ trong chốc lát, rồi ra ngoài tìm đủ củi đốt trở về, để đống lửa cháy vượng hơn.
Mà ý thức của Khương Nặc đã tiến vào không gian, cẩn thận xem xét thứ mà Vân Diệu kéo ra kia.
Vật chứa trong suốt khoảng chừng bằng cái vại cá, bên trong là đất màu nâu đậm, nhìn giống như không có gì đặc biệt, nhưng quả thực có thể cảm nhận được một chút linh khí.
Nhưng những linh khí này, cũng giống như vòng tay của ông Lưu, là được cộng hưởng dính vào, chứ không thuộc về bản thân nó.
Cho nên, cô đặt toàn bộ lực chú ý vào cây thuốc.
Gốc cây này bề ngoài là màu vàng xanh, cành lá rất thẳng, lá có hình bầu dục, trên đỉnh có một đóa hoa màu tím.
Khương Nặc càng nhìn càng cảm thấy thứ này quen mắt.
Dùng ý thức mở máy tính lên, trước tận thế đã lưu giữ ở trong tư liệu, một phần dược liệu trung y cô đã đọc qua, còn có chút ấn tượng, nhưng những thứ này sau khi nhìn qua, cũng không ghi nhớ trong đầu.
Khương Nặc tìm theo mục lục, bỏ ra chút thời gian, cuối cùng đã thấy rồi.
Bạch Thuật.
Một loại thảo dược phổ biến cường thân kiện thể, bổ khí ích tỳ.
Chỉ là, so sánh với hình ảnh trong tư liệu, gốc cây trước mắt này lớn hơn, dày đặc hơn, hoa cũng càng diễm lệ hơn một chút, cánh hoa không phải hình kim nhọn, mà chính là gai nhọn chắc nịch, tỏ ra càng có tính công kích.
Khương Nặc nhìn thấy thứ này, rất nhanh đã hiểu được.
Về bản chất, chính là một gốc cây biến dị.
Giống như những cái cây ở Việt Sơn.
Nếu như không phải thiên tai dẫn tới mưa axit, khiến cho phần lớn rừng cây ở Việt Sơn c.h.ế.t héo, duy chỉ còn lại một mảnh cây cối này có thể sống sót, gừng nặc cũng không thể phát hiện ra là chúng nó biến dị.
Như vậy, có cây cỏ biến dị, xen lẫn trong đám không biến dị, ai có thể phát hiện ra chúng chứ? Bao gồm cả ngọc thạch cũng có đạo lý như vậy.
Ở sâu dưới lòng đất, ngọc thạch và linh nguyên ở cùng nhau, vô số năm trôi qua nhận sự tẩm bổ, cũng được cộng hưởng linh khí, những ngọc thạch này nếu được khai thác ra, làm thành đồ ngọc, thì sẽ rất linh.
Đây cũng là lý do vì sao, có người đeo vòng ngọc vô cùng linh, sau khi đeo lên thân thể của chủ nhân có thể càng ngày càng tốt, có người lại hoàn toàn không có cảm giác này.
Mà thảo dược, có hiệu quả thần kỳ, có phải sẽ khiến người ta cảm thấy bị lừa gạt hay không?
Trên bản chất, là mọi người không cảm nhận được linh khí, nên đã coi những hiện tượng này trở thành huyền học theo tâm ý của mình.
Gốc Bạch Thuật này, chắc là ở gần linh nguyên, từ đó biến dị, lại bị Diệp gia phát hiện, lấy ra làm thuốc.
Lần trước Khương Nặc trồng cây ở trong không gian.
Cách đây mấy ngày còn rất tốt, khoảng bốn năm ngày sau, vẫn bị hút khô c.h.ế.t héo.
Cô không phục, lại trồng cái cây thứ hai, lần này cô tưới một lượng lớn nước suối, chống đỡ được đến hiện tại, mặc dù cơ hội sống không tính là cao, nhưng cũng coi như là đủ.
Khương Nặc động tâm tư, dứt khoát cũng trồng cây thuốc này vào trong mảnh ruộng nhỏ.
Cũng chỉ có một cây như thế, cô cũng không hẹp hòi, tưới rất nhiều nước suối vào.
Từ giờ trở đi, mỗi ngày phải quan sát một chút.
Nếu như sự sống dần trở nên mỏng manh, sẽ nhanh chóng đào ra ngoài
Nói xong những điều này, Khương Nặc nhìn gốc cây thuốc nhỏ bé kia, trong lòng dù sao cũng hơi chờ mong.
Sau khi làm xong tất cả, ý thức của cô rời khỏi không gian.
Gần đó chỉ có căn nhà này là thu thập sạch sẽ, nơi này không lớn, được lửa bốc cháy rất ấm áp, Khương Nặc ngồi ở đây thậm chí còn có cảm giác nóng, nên đã cởi áo khoác.
Vân Diệu ngồi trong góc nhà, dựa vào tường nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Khương Nặc không quấy rầy anh, tự mình cũng tìm một nơi tuỳ tiện dựa vào, nghỉ ngơi mấy tiếng.
Cuối cùng, Chu Duyệt Nghiên đã chậm rãi tỉnh táo lại.
Cô ấy chớp mắt mấy cái, nhìn căn nhà đã bị hư hại này, còn có ánh lửa trước mắt, cuối cùng xác nhận chính mình không nằm mơ, cô ấy thật sự đi ra ngoài rồi.
Lúc này Khương Nặc đang nấu đồ ăn.
Cô tìm một cái bình sắt sạch sẽ trong không gian làm nồi, dùng đá xếp trên mặt đất một cái bếp nhỏ thô sơ, đặt bình sắt lên đó, cho thêm nước suối và một hộp thịt bò.
Đồ hộp này trước kia đã thu được trong lều vải của Vũ Nô và Nhị Hào, bên trên không có thương hiệu, cũng không có bất kỳ LOGO gì, chắc là Diệp gia làm riêng ở nhà máy của mình, ngửi vẫn rất thơm.