Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 347
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:57
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc rời nhà rất lâu rồi, rất muốn trở lại bên cạnh mẹ, nhưng vì bảo vệ bà, thì nhất định phải khiến cho mình trở nên mạnh mẽ, không có khả năng mỗi ngày đều ở cùng nhau.
“Chỉ cần hàng mẫu thế hệ đầu tiên có thể đưa đến căn cứ nguyên vẹn, cho dù có mất những tài liệu kia, đám Dư Tịch Dương hoàn toàn có thể sớm hoàn thành sản xuất hạt giống hàng loạt, nếu như bọn họ gặp phải vấn đề gì, cũng có thể để Trịnh Nhất Hiên nghĩ cách liên lạc với tôi. Bốn tháng hoàn thành sản lượng hạt giống, 7 tháng nhóm lương thực đầu tiên có thể nhanh chóng hoàn thành, tôi có về căn cứ hay không thì cũng thế.”
Chu Duyệt Nghiên nhìn về phía Khương Nặc, chậm rãi nói: “Cô Vu, tôi có bằng tiến sĩ kép sinh vật học và kỹ thuật thần kinh, cô đồng ý thu nhận tôi, tôi sẽ có ích.”
Khương Nặc nhìn cô ấy một chút, lại hỏi: “Làm sao cô biết tôi có thực lực để thu nhận cô chứ? Nếu như chỉ là ăn rồi ngồi chờ chết, cô đi theo tôi chẳng lẽ không phải là lãng phí một loại tài nguyên à?”
Chu Duyệt Nghiên dùng ngón tay chấm vào bụi than, viết một mật mã ở trên mặt đất.
“Đây là ám hiệu mà Trịnh Nhất Hiên cho tôi, ý là: Tin tưởng cô ấy, phục tùng cô ấy.” Chu Duyệt Nghiên nói: “Tôi cảm thấy anh ấy đã từng cân nhắc đến khả năng tôi không thể quay về căn cứ.”
Khương Nặc thêm củi vào đống lửa, để cho lửa cháy vượng hơn chút.
“Trước tiên đi một chuyến đến Hải Thành với tôi đã.” Cô nói nhỏ.
...
Lần này, do Vân Diệu dẫn đường, lại đi thêm mấy ngày, bọn họ đi tới một căn nhà nhỏ bên cạnh Hải Thành.
Để cho tiện, Khương Nặc đeo khẩu trang cho mình, trực tiếp đeo mặt nạ phòng độc cho Chu Duyệt Nghiên.
Đến nơi này, Vân Diệu tháo khẩu trang xuống.
Anh đi vào trước, sau đó đội trưởng Trần đi ra đón Khương Nặc, không nhìn thấy những người khác.
Trước khi đến, Vân Diệu đã nói rõ tình hình với cô.
Đây là một trong số những cứ điểm mà Văn gia chuẩn bị cho anh, bình thường chỉ có đội trưởng Trần ở đây.
Những người khác ở nơi khác.
Căn nhà này hiển nhiên là đã được gia cố sửa chữa, trong những vết xi măng bị rạn nhìn thì bình thường nhưng dường như có một lớp thép, ở trên vùng núi bên cạnh Hải Thành.
Đội trưởng Trần không nói gì, đưa mấy người Khương Nặc đến một căn phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng rất được chú trọng, đi vào vô cùng ấm áp, ngay cả sàn nhà cũng ấm áp, có giường, có lò sưởi trong tường.
Chu Duyệt Nghiên ngược lại là thản nhiên, sau khi đi vào thì thoải mái dễ chịu ngồi xuống cái ghế bên cạnh lò sưởi trong tường, không có ý gỡ mặt nạ xuống.
Khương Nặc đứng bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài đen kịt.
Mơ hồ có thể nhìn thấy được, ở đối diện ngọn núi có một vài kiến trúc.
Đây chắc là như Vân Diệu nói, đại bản doanh của Văn gia.
Bọn họ hợp tác với Vân Diệu, biết tin về tận thế, đã lặng lẽ chuẩn bị trước 5 năm.
Nơi này vốn dĩ là khu phong cảnh, bị bọn họ dùng danh nghĩa làm vườn sinh thái để lấy được, trốn tránh được cho đến phần lớn thiên tai trước mắt, anh em nhà họ Văn, ông cụ Văn đều đang ở đây.
Đều là những căn nhà hơi thấp, quá xe, lại tối đen, không nhìn thấy rõ, hơn nữa đây nhất định chỉ là một phần nhỏ, phần lớn chắc là đều được che giấu ở trong vách núi.
Không biết ứng phó với động đất như thế nào, Khương Nặc ít nhiều có chút hiếu kỳ.
Bọn họ bố trí ổn thoả, đội trưởng Trần đi tới thông báo.
Sau đó không lâu, Văn Viễn Tùng tự mình tới.
Khương Nặc kiểm tra căn phòng một phen, xác nhận sẽ không bị thăm dò, lúc này mới để lại Chu Duyệt Nghiên, đi đến căn phòng nghỉ ngơi của Vân Diệu.
Thấy anh còn đang mặc bộ quần áo trượt tuyết loè loẹt, nhanh chóng bảo anh thay đồ.
Anh ở chỗ người nhà họ Văn, vẫn luôn là người áo đen.
Ở bên ngoài, Khương Nặc sẽ cho anh một số trang phục kỳ quái, tránh cho bị Diệp gia phát hiện. Nhưng lúc này, tốt nhất vẫn là khôi phục dáng vẻ người áo đen.
Lúc Vân Diệu mặc chiếc áo khoác màu đen của anh vào, nhìn thấy vết thương trên cổ anh trải rộng, dường như so với lần trước càng rõ ràng hơn chút, nhưng rất nhanh, anh đã kéo khoá áo lên.
Khương Nặc không ngốc, lập tức kịp phản ứng, hỏi: “Lúc đi lấy đồ, có phải anh bị thương rồi hay không?”
Vân Diệu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Đi đường mấy ngày liên tục, ngay cả Khương Nặc cũng cảm thấy có chút mỏi mệt chứ đừng nói là Chu Duyệt Nghiên.
Đến khi Khương Nặc trở lại phòng thì Chu Duyệt Nghiên đã ngồi trên ghế ngủ thiếp đi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-347.html.]
Khương Nặc đánh thức cô ấy dậy, bảo cô ấy tháo mặt nạ phòng độc ra rồi lên giường ngủ, cô ấy có chút không tỉnh táo nhìn Khương Nặc rồi hỏi: “Có thể lấy xuống được à?”
“Có tôi ở đây thì không sao.” Khương Nặc trả lời: “Khi tôi không có ở đây thì tốt nhất vẫn nên đeo lên.”
Chu Duyệt Nghiên gật đầu, gỡ mặt nạ phòng độc ra, nằm lên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Khương Nặc ngồi bên lò sưởi, ném chút củi vào rồi cũng ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát.
Không cần phải nói cũng biết khi thời tiết giá rét, trong nhà có một lò sưởi âm tường vẫn thực sự rất ấm áp.
Sau này nếu như chuyển doanh địa đi, cô cũng phải làm một cái như thế này để mẹ cũng có thể ngủ thoải mái được một chút.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc.
Đến khi mở mắt ra, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.
Khương Nặc nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền nhắc Chu Duyệt Nghiên đeo mặt nạ phòng độc lên, tự mình đóng cửa lại đi ra ngoài, nhìn thấy là đội trưởng Trần đang tập thể dục ở bên ngoài.
Ngoài trời gió lớn, lại vô cùng lạnh lẽo nhưng anh ta cũng không thèm để ý, chuyên tâm rèn luyện sức mạnh cốt lõi của mình.
Khương Nặc đã quá quen thuộc với cảnh tượng như thế này.
TBC
Kiếp trước, cô muốn rèn luyện nâng cao bản thân nhưng không có cách nào nên mỗi ngày đành nhìn lén Trần Chính Vũ luyện tập buổi sáng, theo đó mà học hỏi.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó chưa chắc anh ta không phát hiện được mỗi ngày đều có người đang rình coi anh ta, học theo anh ta.
Chỉ là không vạch trần mà thôi.
Khi đó cô gầy trơ cả xương, cả người toàn là gai góc, trong ánh mắt nhìn ai cũng chỉ mang theo vẻ cảnh giác lạnh như băng, không tin tưởng một người nào hết.
Đội trưởng Trần ngầm đồng ý cho cô nhìn trộm, trên bản chất là đã giúp cô rồi.
Nếu như anh ta chủ động dạy cô thì chắc chắn cô sẽ không tin tưởng, khi đó cô ngoại trừ công việc cần thiết ra thì hoàn toàn không nói chuyện với ai cả.
Có lẽ, đối với anh ta mà nói thì chỉ là phát hiện có một cô gái gầy yếu đang lén lút rèn luyện theo anh ta, bởi vậy anh ta cũng lười nói. Thời điểm tâm trạng vui vẻ thậm chí còn cố tình giảm tốc độ động tác để cho cô dễ bắt chước hơn.
Chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Nhưng đối với Khương Nặc mà nói, thể lực tăng lên cũng giúp tăng cường sức đề kháng, sức lực cũng lớn hơn, có thể kiếm càng nhiều điểm tích lũy để đổi lấy vật tư sinh tồn. Nếu như bị người không có ý tốt để mắt tới cũng có năng lực tự bảo vệ cơ bản.
Giống như một quả cầu tuyết, ba tháng nhìn trộm tập theo kia đã giúp cô sống rất nhiều năm ở tận thế.
Khương Nặc quan sát một lúc, đội trưởng Trần nhận ra cô liền dừng tập, lấy bật lửa ra đốt một ngọn đèn đi tới.
“Cô Vu? Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì cả, tôi chỉ tùy tiện xem một chút thôi.” Khương Nặc nói.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Trần Chính Vũ ít nhiều có chút xấu hổ, mặc áo khoác vào.
Khương Nặc cũng không có gì mất tự nhiên cả.
Dùng ánh mắt thưởng thức người khác phái để xem, đội trưởng Trần tuy rằng vóc dáng không cao lắm nhưng có bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc, eo nhỏ bụng khỏe, dáng người khá vừa mắt, coi như là cảnh đẹp ý vui, không kém gì những người mẫu quảng cáo trước tận thế.
Cảm giác được ánh mắt Khương Nặc đang đánh giá mình, Trần Chính Vũ chợt đỏ mặt.
Nhưng trong lòng anh ta, cô gái này là do Vân Diệu mang đến, vô cùng thần bí, cũng không phải người bình thường.
Hẳn là anh ta đã suy nghĩ nhiều.
Eo và m.ô.n.g của một người đàn ông thì có gì đáng để xem chứ, chắc hẳn người ta đang nhìn bộ đàm ở sau lưng anh ta.
Nghĩ vậy, Trần Chính Vũ tháo bộ đàm xuống đưa tới trước mặt Khương Nặc để cho cô dễ nhìn hơn.
Khương Nặc không biết anh ta muốn làm gì, cầm bộ đàm nhìn một chút: “Cái này là để liên hệ với ai?”
Trần Chính Vũ trả lời: “Có thể trực tiếp liên hệ tổng giám đốc Văn.”
“Văn Viễn Tùng đâu?”
“Bình thường tôi không gặp được ông cụ Văn.”
Thái độ của Trần Chính Vũ cũng coi như là hỏi gì đáp nấy.
“Lần trước khi anh từ núi Việt quay về, có xảy ra chuyện gì không?” Khương Nặc lại hỏi, cố ý thăm dò xem có phải anh ta cái gì cũng nói không.