Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:22:59
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng Trần Chính Vũ không hề nghĩ ngợi gì liền nói với cô: “Sau khi chúng tôi rút khỏi núi Việt đã trực tiếp trở về, tôi giao thịt hươu biến dị cho tổng giám đốc Văn, sau đó không gặp lại cô ấy nữa, cũng chưa từng gặp tiểu Văn tổng.”

Anh ta nói xong dừng một chút:”Muốn nói có chuyện gì đặc biệt thì đại khái chính là sắp tới đám cưới của tổng giám đốc Văn rồi.”

“Lúc nào?”

“Nghe nói không đến hai tháng nữa.” Trần Chính Vũ trả lời.

Khương Nặc nhìn anh ta: “Nếu như anh có thể dùng bộ đàm liên hệ được với Văn Vịnh Vi thì tại sao tối hôm qua lại phải tự mình đi một chuyến?”

“Bởi vì lúc đó tổng giám đốc Văn không nghe máy nên tôi mới phải qua đó.”

Hỏi tới đây, Khương Nặc đã không còn gì để hỏi nữa. Trần Chính Vũ trung thành với Vân Diệu khiến anh ta rất tôn trọng bạn bè của Vân Diệu.

Nhờ sự xuất hiện của Vân Diệu mà anh ta không đi căn cứ, sẽ không c.h.ế.t trong nhiệm vụ mấy năm sau.

Nhưng kết quả của kiếp này rốt cuộc như thế nào thì vẫn là ẩn số.

Đội trưởng Trần một mình canh chừng ở chỗ này, lúc không có nhiệm vụ thì anh ta sẽ định kỳ đi tới nhà họ Văn báo cáo, nhận vật tư, có khi cũng sẽ giám sát việc huấn luyện của đám người Tiểu Hoàng.

Nói chuyện với Trần Chính Vũ một lát, Khương Nặc nhìn thấy có ánh sáng của đèn pin chiếu tới từ đằng xa.

Nhìn theo tầm mắt của cô, Trần Chính Vũ nhìn một lúc cũng phát hiện, nói nhỏ: “Là ông cụ Văn, bọn họ cũng ở đây.”

Sảnh chính của ngôi nhà trống rỗng, gần như không có gì cả, chỉ có lò sưởi âm tường đang cháy, ánh lửa chiếu sáng cả đại sảnh tối tăm khiến nơi này trở nên sáng sủa và ấm áp.

Trần Chính Vũ cho thêm củi vào trong lò sưởi.

Vân Diệu ngồi trên ghế cạnh lò sưởi, ánh lửa chiếu vào mặt anh, trong bóng tối có sự yên tĩnh và thần bí.

Khương Nặc không muốn dây dưa quá nhiều với những người này nên chỉ đứng ở góc phòng dựa vào cửa sổ quan sát từ xa.

Ánh sáng thiêu đốt trong lò sưởi không chiếu đến phía cô, bóng dáng cô trong bóng tối như ẩn như hiện.

Người tới không ít, có gương mặt xa lạ, cũng có gương mặt quen thuộc.

Văn Viễn Tùng không già như Khương Nặc tưởng tượng nên ngay từ đầu cô cũng không tìm ra ai là “ông cụ Văn”, mãi đến khi người vệ sĩ đẩy xe lăn đưa ông ta tới đối diện Vân Diệu, lại nhanh chóng lấy chăn phủ lên hai chân của ông ta thì cô mới nhận ra ông ta chính là người đứng đầu của cả nhóm người này.

Nhưng trông ông ta còn quá trẻ, mái tóc đen dài được buộc lại ở phía sau, làn da gần như không có nếp nhăn nào, nhìn ông ta cùng lắm cũng chỉ mới chừng 50 tuổi.

Nếu như ông ta là ông nội của Văn Vịnh Vi thì thế nào cũng phải 60 tuổi trở lên.

Nhưng sức khỏe ông ta không tốt lắm, hơi thở nặng nề, phải ngồi trên xe lăn.

Đứng bên cạnh ông ta là một người phụ nữ cao gầy, làn da trắng nõn. Khuôn mặt này Khương Nặc rất quen thuộc, dịu dàng quyến rũ, trên môi luôn nở một nụ cười, tóc dài xõa tung, mặc một chiếc áo khoác ngoài bình thường với cổ lông lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra được thân hình yểu điệu.

Chính là Văn Vịnh Vi.

Đứng ở phía sau cô ta chính là Dương thư sinh.

Văn Vịnh Vi đưa mắt nhìn quanh phòng, nhìn về phía Khương Nặc. Khương Nặc cũng nhìn lại cô ta, không có phản ứng.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Vân Diệu hiển nhiên không có hứng thú quá lớn đối với những lời khách sáo này, anh nhìn về phía Văn Viễn Tùng rồi hỏi thẳng: “Khi nào thì xây dựng căn cứ?”

Cái mà anh đang nói hẳn là căn cứ ở Đại Hưng Lĩnh kia.

“Đã chuẩn bị sẵn sàng, rất nhiều vật tư đã chuyển qua đó, hiện tại Vịnh Thần đang phụ trách chuyện này ở gần Đại Hưng Lĩnh.” Văn Viễn Tùng trả lời: “Chúng tôi đã sử dụng bản đồ địa hình mà anh đưa cho chúng tôi mấy năm trước, đã đến Đại Hưng Lĩnh tiến hành khảo sát thực địa, hoàn thiện quy hoạch cơ sở, lại xây dựng nhà xưởng ở địa phương sau khi xảy ra lũ lụt, nhưng trước mắt mà nói thì nhân lực vật lực đều không thiếu, rất nhanh là có thể khởi công.”

Vân Diệu nhìn ông ta: “Tôi hỏi lúc nào.”

“Sẽ sớm thôi.” Văn Viễn Tùng bảo đảm: “Xin hãy tin tưởng tôi, sẽ không lâu lắm đâu. Bây giờ trời quá lạnh, lại không có một chút ánh sáng mặt trời nào, việc chiếu sáng hoàn toàn dựa vào nhiên liệu, tiêu hao quá lớn, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đang chờ đợi một thời điểm thích hợp.”

Vân Diệu ngoảnh mặt đi không nói tiếp, Văn Viễn Tùng tiếp tục nói:

“Con hươu mang về lần này gần như đã chữa khỏi bệnh cho Vịnh Vi, chờ con bé dưỡng sức một thời gian nữa là có thể tự mình đi tới Đại Hưng Lĩnh giám sát công trình. Tôi nghĩ lần sau tìm sinh vật biến dị thì Vịnh Vi cũng có thể đi theo rèn luyện một chút, lại tiếp quản công việc của Vịnh Thần ở Đại Hưng Lĩnh, cũng không phải là thuận lý thành chương rồi sao?”

Văn Viễn Tùng vừa dứt lời, Vân Diệu đột nhiên cầm đao lên.

Ông ta mở to mắt, mấy vệ sĩ sau lưng cũng lập tức khẩn trương xông tới nhưng đã muộn rồi. Ánh đao xẹt qua, cái dây chuyền ngọc trên cổ Văn Viễn Tùng bị lấy xuống, cắt thành hai mảnh rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-348.html.]

Đám vệ sĩ lập tức đồng loạt rút s.ú.n.g ra, Văn Viễn Tùng quát: “Lui ra!”

Sau khi đám vệ sĩ lui ra, Văn Viễn Tùng nắm chặt nắm tay, đẩy xe lăn tới gần Vân Diệu vài bước.

Dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng, sắc mặt đương nhiên sẽ không được tốt lắm.

“Thưa thầy, xin anh nói rõ ràng điều gì đã khiến anh tức giận, nhà họ Văn chúng tôi rất tôn trọng anh, mà chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức để phối hợp làm theo yêu cầu của anh rồi, chuyện gì cũng có thể nói chuyện được, cần gì phải đến mức này chứ?”

Vân Diệu đứng dậy khỏi ghế, nói với ông ta: “Tôi cho ông ba tháng, nếu căn cứ vẫn không khởi công thì tôi sẽ không tìm kiếm sinh vật biến dị nữa.”

Giọng điệu của anh rất bình thản, dường như không có quá nhiều d.a.o động nhưng với những hiểu biết gần đây của Khương Nặc về anh thì kỳ thật anh đã có chút tức giận rồi.

Nói xong, anh trực tiếp rời khỏi đại sảnh, trở lại phòng nghỉ của mình.

Ánh mắt Văn Viễn Tùng âm trầm, rõ ràng là đang vô cùng tức giận nhưng ông ta vẫn nghiêm chỉnh ngồi trên xe lăn không nói một lời, cũng không hề làm ra bất kỳ động tác nào để trút giận.

Văn Vịnh Vi ngồi xổm xuống, giúp ông nội sửa sang lại chăn lông trên đùi, sau đó nói với Dương thư sinh: “Anh đưa ông nội về nghỉ đi, chuyện ở đây cứ để tôi xử lý.”

Văn Viễn Tùng hít sâu một hơi, nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Văn Vịnh Vi, trong ánh mắt lộ ra vài phần tín nhiệm.

Nhưng ông ta vẫn không nói lời dư thừa gì, chỉ dặn dò Trần Chính Vũ: “Nhớ chăm sóc thầy chu đáo, nếu có bất cứ yêu cầu gì thì cậu đều có thể nói với Vịnh Vi.”

Cho tới bây giờ Trần Chính Vũ chưa từng nhìn thấy Vân Diệu trở mặt, có chút choáng váng, lúc này cũng chỉ có thể gật đầu.

Đoàn người cùng với Văn Viễn Tùng rời đi, ngay sau đó, trong đại sảnh chỉ còn lại Văn Vịnh Vi cùng mấy vệ sĩ.

Cô ta lập tức đi về phía Khương Nặc.

“Là cô Vu phải không? Chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Nói thật, Khương Nặc có hơi bất ngờ trước hành động này của cô ta.

TBC

Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.

“Chúng ta có chuyện gì để nói sao?” Cô hỏi.

“Tôi cũng rất hiếu kỳ về cô, chắc cô cũng thấy tò mò về tôi.” Văn Vịnh Vi mỉm cười: “Sao chúng ta không thể trò chuyện một chút chứ?”

Cô ta xoay người sang chỗ khác, chỉ bằng một ánh mắt, vệ sĩ liền mang đến một cái ghế khác đặt ở bên cạnh lò sưởi, lại cho thêm củi vào lò sưởi.

Chờ cô ta ngồi xuống, lại có người đưa chăn lông tới, đắp lên chăn cho cô ta.

“Mời ngồi.” Văn Vịnh Vi nói khẽ.

Khương Nặc hào phóng ngồi xuống, đánh giá người phụ nữ này ở khoảng cách gần.

Làn da của cô ấy trắng nõn mềm mại, trong thần thái có một chút lười biếng, mí mắt rủ xuống, là loại cảm giác mệt mỏi với thế gian sau khi tất cả mọi ham muốn của mình đã được thỏa mãn.

Người bình thường giãy dụa trong trần thế sẽ không có loại khí chất này.

“Cô hỏi trước đi.” Văn Vịnh Vi khẽ mỉm cười: “Cô có hứng thú gì thì cứ hỏi tôi.”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô.” Khương Nặc thản nhiên nói.

Văn Vịnh Vi hơi nhướng mày, giống như không tin.

Một hồi lâu sau, cô ta mới phục hồi tinh thần, nói khẽ: “Thật ngại quá, từ nhỏ đến lớn có rất ít người nói chuyện với tôi như vậy, tôi không quen lắm. Tôi đã quen với việc người khác thích tôi, còn không quá quen thuộc với việc có người không hứng thú với tôi.”

Mấy lời cô ta nói.

Có chút không biết xấu hổ.

Nhưng vẻ mặt Văn Vịnh Vi lại rất chân thành, không hề có ý tâng bốc bản thân mà chỉ đơn giản là đang trần thuật sự thật.

“Gia tộc của tôi rất giàu có, từ khi tôi sinh ra, nếu tôi muốn thứ gì thì chỉ cần nhìn một cái thì sẽ có người tự động đưa đến tận tay tôi, cộng thêm tôi bị bệnh tim bẩm sinh nên người trong gia tộc đối với tôi luôn nâng niu, cẩn thận từng li từng tí, phàm là người gặp tôi thì đều thích tôi. Mà những người không thích tôi thì cũng không có cơ hội nói ra trước mặt tôi.”

“Không phải là tôi không thích cô, chỉ là tôi không có quá nhiều hứng thú với cô.” Khương Nặc nói với cô ta.

“Nhưng tôi có hứng thú với cô mà.” Văn Vịnh Vi dùng tay chống cằm, ánh mắt không ngừng dò xét Khương Nặc: “Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai không?”

Khương Nặc trả lời: “Tôi chỉ là người bình thường.”

Văn Vịnh Vi cười khẽ, cô ta quay mặt sang, ánh mắt nhìn về phía mấy vệ sĩ.

Loading...