Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 349
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:01
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy vệ sĩ lập tức hiểu ý, rời khỏi đại sảnh, đồng thời cũng kéo cả Trần Chính Vũ vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh đi.
Cánh cửa khép lại, trong phòng lập tức chỉ còn lại yên tĩnh.
Củi trong lò sưởi thỉnh thoảng phát ra những tiếng lách tách, ngoài phòng có gió lạnh gào thét.
Văn Vịnh Vi kéo ghế tiến tới gần Khương Nặc hơn một chút, một đôi mắt như chứa điện nhìn thẳng vào hai mắt Khương Nặc.
Khương Nặc vẫn không hề động đậy: “Tổng giám đốc Văn, con người của tôi chỉ thích nói chuyện, không thích bất cứ động tác dư thừa nào. Nếu như cô có việc gì thì cứ nói với tôi, nói thoải mái. Tôi thưởng thức vẻ đẹp của cô, chỉ là tính kiên nhẫn của tôi lại không tốt lắm.”
Văn Vịnh Vi lui người ra phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, tựa như có chút nhụt chí: “Cô Vu, thật ngại quá, tôi chỉ là có chút lòng hư vinh, luôn muốn từ trong mắt của cô nhìn thấy một chút kinh diễm, sau này sẽ không có chuyện như thế nữa.”
Giọng điệu ngược lại rất yên bình.
Khương Nặc không nói gì, chỉ cảm thấy nhàm chán.
Văn Vịnh Vi quả thật rất đẹp, nhưng cô đã từng gặp nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn.
Cô đã từng nhìn thấy mẹ kìm nén nỗi sợ hãi, cầm d.a.o phay nhào về phía gã côn đồ, cố gắng hết sức bảo vệ cô ở đằng sau.
Lý Mộng vì cứu con tin mà cho dù hai tay run rẩy lại vẫn bình tĩnh nổ súng, lại b.ắ.n một phát nổ đầu.
Cũng có Đường Nguyệt không chút do dự nghênh đón lưỡi đao, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, nhưng trong hai mắt của bà ấy nhìn về phía con trai lại chỉ có tình yêu sâu đậm.
Trước từng nấm mồ, bà cụ Lưu kể lại những năm tháng đã qua, trong ánh mắt chỉ có vinh quang bất diệt.
Thậm chí sau khi Chu Duyệt Nghiên trúng độc, tóc bị bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy...
Khương Nặc vẫn cảm thấy rất đẹp.
Thứ có thể đánh động đến cô cũng không phải là vẻ đẹp đắp lên, trống rỗng như thế này.
Thấy sắc mặt cô lạnh lùng, Văn Vịnh Vi cũng ngừng nói nhảm.
“Tôi và ông nội tôi không giống nhau, tôi thông minh hơn ông ấy, biết không thể nào khống chế hai người được. Cô Vu thích thống khoái, vậy tôi cũng nói thẳng, ông nội tôi không hề nghiêm túc trong chuyện xây dựng căn cứ này, ông ấy chỉ muốn kéo dài, kiếm thêm chút lợi ích từ chỗ hai người mà thôi.”
Văn Vịnh Vi hiển nhiên đã coi Khương Nặc và Vân Diệu là đồng bọn, trực tiếp lướt qua Vân Diệu, bàn chuyện hợp tác với cô.
“Nhưng không phải là ông ấy không làm, chỉ là không đủ nghiêm túc mà thôi, ông ấy là thương nhân, sẽ cân nhắc lợi ích cùng với tranh thủ lợi ích.” Văn Vịnh Vi nói: “Nếu hai người không hài lòng với việc này thì đề nghị của tôi là, chẳng thà vứt bỏ nhà họ Văn đi, lựa chọn tôi.”
TBC
Văn Vịnh Vi nhìn ra được Khương Nặc không thích nói chuyện vòng vo nên cô ta chuyển sang nói thẳng.
“Tôi cũng là người nhà họ Văn nhưng phong cách làm việc của tôi và ông nội tôi hoàn toàn khác nhau, tôi không để ý đến việc nhà họ Văn có thể kéo dài vinh quang hay không. Nói một cách đơn giản, tôi càng quan tâm đến lợi ích của mình chứ không phải là lợi ích của gia tộc.” Cô ta nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ của ông nội tôi chính là đối với chuyện xây dựng căn cứ cứ không ngừng đưa ra những điều kiện mới với hai người, lấy được một lợi ích thì xây thêm một chút, nếu không lấy được thì lại trì hoãn, cuối cùng khi căn cứ được xây lên thì nói thế nào cũng là căn cứ tư nhân của nhà họ Văn, mọi lợi ích đều thuộc về chúng tôi cả, tính toán của ông ấy như thế cũng không tệ đúng không?”
Khương Nặc không nói gì.
Văn Vịnh Vi không để ý tới sự im lặng của cô, sửa lại chăn lông trên chân, thò tay vào dưới chăn rồi tiếp tục nói:
“Nhưng tất cả mọi suy nghĩ của ông nội vẫn là vì nhà họ Văn, nhưng tôi thì không muốn như vậy, tôi càng muốn tạo mối quan hệ với hai người hơn. Tôi không quan tâm đến cuối cùng căn cứ thuộc về ai, chỉ cần tôi lấy được lợi ích cho mình là được. Chỉ khi nào tôi trở nên mạnh mẽ mới có thể che chở được cho cả gia tộc chúng tôi mà không phải là gia tộc làm liên lụy đến tôi.”
Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Khương Nặc: “Cô Vu hiểu về nhà họ Văn chúng tôi được bao nhiêu?”
“Không hiểu rõ lắm.” Khương Nặc thản nhiên nói.
“Vậy không ngại nghe tôi nói chứ?”
Văn Vịnh Vi không đợi Khương Nặc từ chối, đã nói trước.
Liên quan tới nhà họ Văn, còn có nhà họ Diệp.
Nhiều năm trước, nhà họ Diệp đã là một gia tộc giàu có bí ẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-349.html.]
Bọn họ có một bí mật đặc biệt có thể khiến người ta có được thể chất vượt qua lẽ thường, tuổi thọ cũng có thể kéo dài thêm được 60 – 80 năm.
Bình thường mà nói, chỉ có gia chủ mới có thể hưởng dụng đặc quyền này.
Con cháu của gia chủ vẫn là người bình thường, không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với gen di truyền của bọn họ.
Bọn họ sẽ lợi dụng phần lực lượng này để nắm giữ quyền lợi và tài phú, hưởng thụ địa vị của người đứng trên người.
Mẹ của Văn Viễn Tùng, thật ra chính là con gái của nhà họ Diệp.
Trong mấy lời kể thờ ơ của Văn Vịnh Vi, người phụ nữ này và anh ruột của bà ta có một loại tình cảm cấm kỵ nào đó.
Hơn nữa mối quan hệ này kéo dài rất nhiều năm, kể cả sau khi bà ta đã gả cho người khác.
Cũng không thể nói là hai anh em này yêu đương vụng trộm được, dù sao họ căn bản chưa bao giờ giấu diếm chuyện này.
Dưới sự ảnh hưởng của bà ta, nhà họ Văn cũng phát đạt, dần dần trở thành một gia tộc phụ thuộc nhà họ Diệp, hai nhà có không ít lợi ích liên quan lẫn nhau.
Văn Viễn Tùng nhìn trẻ hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều cũng là bởi vì lúc mẹ ông ta còn sống đã cho ông ta một số thứ tốt từ chỗ nhà họ Diệp.
Nếu như trước sau chỉ là người bình thường thì không sao, nhưng Văn Viễn Tùng nhìn người vợ còn trẻ hơn mình 9 tuổi mà mái tóc dần dần bạc trắng, sức khỏe cũng xảy ra vấn đề, đủ thứ bệnh mãn tính xuất hiện, hơi thở người già kia khiến cho Văn Viễn Tùng rất chán ghét.
Ông ta trông trẻ hơn vợ mình rất nhiều, cả đời này đều khỏe mạnh, chưa từng đau ốm gì, ông ta đã được trải nghiệm cảm giác của người đứng trên người, từ nhỏ đã được hưởng thụ vinh hoa, càng không thể chịu đựng được việc bản thân và con cháu mình trở nên tầm thường.
May mắn, tuy rằng con trai ông ta không được tốt lắm, nhưng cháu gái từ nhỏ đã xinh đẹp thông minh, rất được người yêu thích.
Dưới sự sắp xếp của ông ta, cháu gái Văn Vịnh Vi của ông ta được ông chủ Diệp thế hệ này coi trọng.
Thật ra Diệp Huy Dương chính là con trai của tình nhân của mẹ Văn Viễn Tùng.
Mối quan hệ này thật đúng là mẹ kiếp.
Nhưng điều khiến Văn Viễn Tùng cực kỳ ghen tỵ chính là, Diệp Huy Dương chỉ nhỏ hơn mình 6 tuổi, năm nay 69 tuổi nhưng dáng vẻ trẻ tuổi hơn ông ta quá nhiều, cả người vẫn cao ráo cường tráng, thoạt nhìn căn bản không giống như người cùng trang lứa.
Người vợ đầu tiên của Diệp Huy Dương đã là một bà già, đã ly hôn từ lâu, có một đứa con.
Nhưng điều này không quan trọng.
Điều kiện của Diệp Huy Dương đủ để ông ta lấy một người vợ khác, Văn Viễn Tùng đã sớm mưu tính, tranh thủ cơ hội cho Văn Vịnh Vi, mà Văn Vịnh Vi cũng không làm ông ta thất vọng.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương của Văn Viễn Tùng, bản thân Văn Vịnh Vi cũng không muốn gả cho một người đàn ông sắp 70 tuổi, cho dù ngoại hình của ông ta như thế nào thì cô ta cũng không muốn.
Ngày cưới càng đến gần, Văn Viễn Tùng cũng hưng phấn dị thường, nhưng trái tim Văn Vịnh Vi lại càng thêm lạnh giá.
Văn Vịnh Vi bây giờ 28 tuổi, gả cho ông chủ Diệp thì nhiều lắm 20 năm nữa sẽ bị vứt bỏ, đến lúc đó Diệp Huy Dương còn có thể cưới thêm hai cô vợ trẻ, nói không chừng là cháu gái của cô ta.
Cô ta dùng bản thân mình để thành toàn cho nhà họ Văn, vậy ai sẽ thành toàn cho cô ta đây?
Loại phước lành này, cô ta không muốn.
“Tôi muốn đi Đại Hưng Lĩnh.” Văn Vịnh Vi nói: “Tốt nhất là đi rồi không trở về Hải Thành nữa, mọi chuyện ở Hải Thành đều không còn liên quan đến tôi. Tôi sẽ chuyên tâm xây dựng căn cứ, nhưng hiện tại lời của tôi ở nhà họ Văn chẳng là cái gì, nếu ông nội tôi còn chưa c.h.ế.t thì tôi phải lấy chồng.”
Cô ta nói nhẹ nhàng như thể đang nói về chuyện thời tiết.
Nghe xong câu chuyện của cô ta, trong lòng Khương Nặc cũng không kinh ngạc mấy.
Trước đó cô đã có nhiều phỏng đoán về nhà họ Diệp, cũng không khác lắm so với những điều Văn Vịnh Vi nói, chỉ là chi tiết không rõ ràng như vậy thôi.
Văn Vịnh Vi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Nặc, không khỏi mỉm cười: “Yên tâm, tôi biết, đây là chuyện nhà của chúng tôi, tôi chưa bao giờ có ý định để mọi người bị liên lụy vào. Tôi nói những chuyện này chỉ là báo cho cô biết tình huống mà thôi, ông nội tôi c.h.ế.t rồi, sự hợp tác của chúng ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng, sẽ chỉ càng tốt hơn.”
Khương Nặc nhìn cô ta: “Cô định g.i.ế.c ông ta à?”
“Đương nhiên là không.” Văn Vịnh Vi lắc đầu nói: “Đó là ông nội của tôi mà, nhưng nói thế nào nhỉ? Ba thước băng lạnh không phải một ngày là có, thế giới đã đảo lộn đến long trời lở đất thế này, rất có thể tất cả lẽ thường trước đây của chúng ta đều sẽ bị sụp đổ, thứ phân biệt giai cấp giữa người và người không còn là sự giàu có mà sức mạnh. Nếu như ông ấy vẫn không thể nhìn rõ điểm này, không biết nắm bắt cơ hội quý giá, một lòng chỉ muốn đẩy hai người ra chỉ bởi vì lợi ích của gia tộc thì ngược lại bị gia tộc vứt bỏ chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Cho dù tôi không ra tay thì cũng sẽ có người ra tay.”