Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bìa sách viết tên nhà văn Turgenev, thật khó có thể tưởng tượng anh có thể đọc hết cả một tác phẩm văn học phiên dịch khô khan như vậy.

Hình như thời học sinh Khương Nặc cũng đã đọc qua cuốn sách này.

Nhưng tên của người Nga thật sự quá dài, cô đọc mà chỉ thấy đau đầu nhức óc.

Nhưng mà, về nhà văn Turgenev này thì thực ra có một điển cố rất thú vị.

Vừa nghĩ đến liền nói ra ngay, cô ngồi bên cạnh ánh lửa nói: “Có một nhà văn, ông ấy rất tức giận khi thấy học trò của mình dịch “I love you” là “Anh yêu em”, ông ấy cảm thấy tình cảm của người phương Đông luôn luôn hàm súc tinh tế, sao có thể diễn đạt thẳng thừng như vậy được. Học trò nghe vậy liền hỏi ông ấy, với trường hợp đó thì câu “I love you” phải phiên dịch ra thế nào? Nhà văn kia suy tư một lát rồi nói với học trò rằng, trong tình huống này chỉ cần nói “Ánh trăng thật đẹp” là đủ rồi.”

Vân Diệu không hiểu lắm, anh khẽ cau mày.

“Mà trong tiểu thuyết “Asha” của Turgenev cũng có một đoạn hai người bày tỏ tình cảm với nhau. Cùng một câu “I love you” nhưng anh có biết một người khác dịch như thế nào không?”

Vân Diệu không nói gì, đương nhiên anh không biết.

Khương Nặc tự hỏi tự trả lời:

TBC

“Người đó phiên dịch thành: Anh c.h.ế.t cũng không hối tiếc.”

Giờ khắc này, ánh mắt Vân Diệu có chút mê mang, anh khép trang sách lại, không nói gì.

Có một loại cảm giác đọc rất nhiều sách nhưng chẳng được gì cả.

Nhìn thấy anh như vậy, Khương Nặc không khỏi bật cười.

Phương Tây nhiệt tình, phương Đông hàm súc, cách biểu đạt tình cảm cũng khác nhau, chỉ có thể lĩnh hội nhưng lại rất khó truyền đạt. Vấn đề lúc này thật sự quá khó khăn, không phải là thứ mà anh có thể lý giải được.

Nếu dùng câu “Chết cũng không hối tiếc” để bày tỏ “Anh yêu em” thì chỉ là một sự lãng mạn mà chỉ người phương Đông mới có.

Những cuốn sách tiện tay cầm đi lúc đó thực sự đã làm khó một người đến từ thế giới khác.

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi chọn ngẫu nhiên hai cuốn sách về địa lý, du lịch ở trong không gian đưa cho anh.

“Anh vẫn nên đọc mấy cuốn này đi.”

Vân Diệu nhận lấy cuốn sách.

Thật ra anh cũng không có quá nhiều hứng thú với nội dung của cuốn sách, anh chỉ tùy tiện đọc nó để làm quen với các chữ viết ở nơi này mà thôi.

Nhưng nhìn cái gì cũng giống nhau.

Căn phòng này của anh là an toàn nhất, không có ai tới, Khương Nặc uống trà xong liền trực tiếp tiến vào nhà trên cây, lấy điện thoại di động ra mở bản đồ ra, nghiên cứu tuyến đường từ Hải Thành đi căn cứ số một Nam Giang.

Đã đi qua đó một lần nên ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, trong lòng đã có tính toán sơ bộ đoạn đường nào có thể lái xe, đoạn đường nào không.

Cô cần phải chuẩn bị thêm một chút.

Xem bản đồ xong, cô nghỉ ngơi một lát rồi đi ra khỏi nhà trên cây, lại tìm được đội trưởng Trần, bảo anh ta mang đến mấy thứ.

Dù sao Văn Vịnh Vi đã nói muốn cái gì thì cứ nói, vậy thì ngu sao không nói chứ.

Khương Nặc muốn một ít đồ ăn tiện mang theo, một cái lều vải, một ít quần áo chống lạnh.

Quần áo là cho Chu Duyệt Nghiên.

Còn có thuốc trị thương do lạnh, cũng là cho cô ấy.

Trần Chính Vũ nhanh chóng đi lấy đồ về, cũng nói cho Khương Nặc biết, những vật tư này là do tổng giám đốc Văn tự tay chọn.

Cô ta tự tay chọn, đương nhiên đều là đồ tốt.

Khương Nặc không nhìn nhiều, chuyển tay đưa lại cho Chu Duyệt Nghiên.

Nghỉ ngơi một ngày, bọn họ liền rời đi.

Thật ra, ngoại trừ chuyện lấy vật tư thì Khương Nặc còn viết cho Văn Vịnh Vi một tờ giấy.

Yêu cầu cô ta ngừng tất cả thí nghiệm liên quan tới việc chiết xuất độc tố động vật biến dị.

Lúc viết Khương Nặc từng hỏi Vân Diệu, Vân Diệu cũng đồng ý với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-351.html.]

Lúc Trần Chính Vũ mang đồ về, dùng bộ đàm kết nối với Văn Vịnh Vi, sau đó đưa tới tay Khương Nặc.

Văn Vịnh Vi ở bên kia nói: “Tôi có thể nghe lời cô, tôi đã nói tôi có thành ý, nhưng cô cũng phải ghi nhận những nỗ lực của tôi, đừng có lợi dụng tôi xong thì vứt bỏ.”

Khương Nặc thản nhiên nói: “Chắc là cô nhầm rồi, tôi không xin cô ngừng, cũng không phải là đang thương lượng với cô mà là bắt buộc cô phải ngừng cái thí nghiệm ngạo mạn này. Cho dù cô không ngừng thì tôi cũng có cách để cô phải ngừng lại.”

Khi hai người nói chuyện, Khương Nặc cũng chưa bao giờ lộ ra một mặt lạnh lùng như thế, Văn Vịnh Vi nhất thời có chút không quen lắm, cô ta ở bên kia bộ đàm im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói:

“Nghe cô là được, cần gì phải như thế.”

“Cảm ơn.”

Khương Nặc nói xong, trả bộ đàm lại cho Trần Chính Vũ.

Trần Chính Vũ làm một công cụ hình người đưa tin rất tốt, trong suốt cả quá trình giống như không nghe thấy gì.

...

Đi bộ 2 - 3 ngày, cuối cùng cũng đến đoạn đường có thể lái xe.

Tìm một chỗ nhóm lửa nghỉ ngơi, thừa dịp lúc Chu Duyệt Nghiên đang ngủ, Khương Nặc lấy chiếc xe bán tải cũ từ trong không gian ra, bỏ tài liệu của viện nghiên cứu vào trong cốp xe.

Thậm chí cô còn lấy mấy cái thùng giấy cũ có hơi ẩm mốc, bỏ tài liệu vào trong đó.

Về phần các mẫu vật đời đầu tiên thì chắc chắn không thể lấy ra bây giờ, đặt nó ở thùng xe phía sau chắc chắn sẽ bị đông cứng ngay.

Nhưng mà đó cũng không phải là vấn đề, có thể đợi đến căn cứ rồi lại tìm cơ hội lấy ra.

Khương Nặc dừng xe ở ven đường, xoay người nhìn về phía Vân Diệu, hỏi anh: “Tiếp theo anh định đi đâu?”

Vân Diệu nhìn về phía xa xa tối đen như mực, không nói gì.

Từ khi bắt đầu hành trình đi tới núi Việt, hai người vẫn luôn đồng hành với nhau, lại vì linh nguyên mà cùng đi tới Hải Thành, nhưng sau khi rời khỏi nhà họ Văn, sự hợp tác của bọn họ coi như tạm thời kết thúc.

“Tôi muốn về doanh địa, còn anh thì sao?” Khương Nặc hỏi.

Vân Diệu nghĩ nghĩ, nói khẽ: “Tôi đi đón Biên tướng quân.”

Khương Nặc gật đầu, quả thật, Border Collie hộ tống mấy người Trịnh Nhất Hiên đi tới căn cứ số một Nam Giang, nếu Vân Diệu cứ như vậy rời đi thì sao Border Collie có thể tìm anh được?

Kỳ thật Khương Nặc rất muốn mang Border Collie về doanh địa chơi một chút, nhưng trước mắt có quá nhiều việc cần phải làm.

Khương Nặc và Vân Diệu đều không sợ lạnh, cùng ngồi trên xe pha trà.

“Có thể giao dịch với tôi không?” Khương Nặc bỗng nhiên nói.

Vân Diệu cầm chén trà dừng lại một chút, rũ mắt nhìn về phía cô: “Được.”

Khương Nặc cười nói: “Anh phải hỏi trước xem là chuyện gì đã chứ? Nhưng mà, tôi thật sự sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu, tôi muốn chim biến dị, côn trùng biến dị. Nếu như anh gặp được thì thuận tay bắt một ít đưa đến doanh địa, tôi sẽ dùng đồ vật đổi với anh.”

Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều nhưng cô cảm thấy ánh mắt trầm tĩnh của Vân Diệu dường như sáng lên.

Ở bên nhau một thời gian dài, Khương Nặc ít nhiều có thể hiểu được cảm xúc của anh.

“Được.” Anh nói.

...

Có xe rồi thì những chuyện phía sau cũng nhanh hơn nhiều.

Chu Duyệt Nghiên thường xuyên mệt rã rời ở ghế sau, luôn cứ nằm xuống là ngủ. So với mấy ngày trước lạnh đến chân tay tê dại còn phải cắn răng đi đường, sau đó gần như là nằm đến căn cứ.

Khi nhìn thấy ánh đèn của căn cứ ở phía xa, Khương Nặc nhìn thấy Border Collie đang đợi cô ở ven đường.

Khương Nặc vô cùng vui sướng, dừng xe, ôm chú chó vào lòng xoa tới xoa lui.

“Mày vất vả rồi, Biên tướng quân.”

Border Collie để mặc cho cô ôm, đầu dựa vào bả vai cô “gâu” một tiếng.

Vân Diệu tới là để tìm Border Collie, lúc này một người một chó tập hợp, cũng không cần vào căn cứ nữa.

Loading...