Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 352
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:07
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc đi tới chỗ tối, cầm một túi lớn đưa cho Vân Diệu.
Phần lớn đều là thịt, đồ hộp, đồ ăn vặt, hoa quả cho chó ăn.
Cũng có không ít nước suối cho Vân Diệu.
Nói thật, có một đối tác đáng tin cậy như Vân Diệu, Khương Nặc rất có cảm giác an toàn, cô cũng tin tưởng Vân Diệu.
Đáng tiếc mỗi người đều có việc riêng phải làm, chỉ có thể nói lời từ biệt ở đây.
Border Collie biết cô muốn đi, lưu luyến cọ cọ bên chân cô, trái tim Khương Nặc như tan chảy, ôm nó lại sờ tới sờ lui, vuốt ve con ch.ó vô cùng vui vẻ.
Vân Diệu ở bên cạnh nhìn, không thể giấu được cảm giác mất mát.
Trong đầu anh dường như có rất nhiều âm thanh, những câu nói không rõ ý nghĩa, những cái tên phức tạp, trong lòng nóng nảy và tính toán khiến anh tâm thần không yên, lại nghĩ đến câu nói kia, c.h.ế.t cũng không hối tiếc.
Cuối cùng, anh xoay người rời đi.
Border Collie đi vòng quanh Khương Nặc mấy vòng rồi mới xa xa đuổi theo anh.
...
Khương Nặc quay lại xe, bảo Chu Duyệt Nghiên nằm ở ghế sau, lấy quần áo che khuất chính mình.
Trên đường rất tối, Khương Nặc cũng không bật đèn xe, cẩn thận một chút, sẽ không có người nhìn thấy Chu Duyệt Nghiên.
Sau đó, cô lái xe thẳng vào bãi đỗ xe, để Chu Duyệt Nghiên ở lại trên xe còn mình thì tiến vào căn cứ, đi thẳng đến khu vực chữ U khu dân cư thẻ xanh, tìm được Ngôn Tử Phàm.
Trong khoảng thời gian cô rời đi, Đường Nguyệt đã xin nghỉ làm công việc nhân viên ghi chép, giải quyết các mối quan hệ cá nhân ở trong căn cứ.
Sau khi không cần đi làm nữa, tinh thần Đường Nguyệt thoải mái thấy rõ, cuộc sống yên tĩnh đóng cửa không ra khiến cho bà ấy rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Hai con chim biến dị cũng lần lượt có thêm ba quả trứng.
Khương Nặc không vội vã đi tìm Trịnh Nhất Hiên, chỉ bảo hai mẹ con Ngôn Tử Phàm thu dọn đồ đạc, càng kín đáo càng tốt.
Sau đó quay trở lại bãi đỗ xe.
Căn cứ là có tai mắt của nhà họ Diệp, Trịnh Nhất Hiên dẫn theo hai nhân viên nghiên cứu trở về nhất định đã bị theo dõi, hiện tại cho dù dùng phương thức gì chủ động đi tìm anh ta đều có khả năng bị bại lộ.
Cho nên cô không vội.
Thỉnh thoảng cô đến bãi đậu xe xem thử, xác nhận Chu Duyệt Nghiên vẫn an toàn.
Nhưng Chu Duyệt Nghiên là người cực kỳ bớt lo, cô ấy rất tỉnh táo, chỉ số thông minh càng không cần phải nói, trong tay lại còn có súng, bãi đỗ xe bình thường không có người tới nên cô ấy có thể che giấu chính mình.
Thời gian còn lại, Khương Nặc liền cùng Ngôn Tử Phàm bắt chim biến dị ở căn cứ.
Thứ này thật sự không dễ bắt.
Dù Ngôn Tử Phàm đã thăm dò tất cả cứ điểm tổ chim ngoại trừ khu hạch tâm, cũng hiểu rõ tập tính sinh hoạt và nghỉ ngơi của chúng nó nhưng muốn bắt được thứ này vẫn rất khó.
Mấy ngày trôi qua, cũng mới bắt được ba con.
Loài chim này vô cùng hung dữ, chẳng những ăn thịt đồng loại mà còn thích ăn nội tạng, ăn thịt thối. Khương Nặc nắm cổ của chim biến dị, ngửi thấy mùi hôi thối khiến người ta không thoải mái trên người nó.
Sau đó mu bàn tay bị mổ một cái, m.á.u chảy ra liền biến thành màu đen, độc tính cũng thật mạnh.
Ngôn Tử Phàm đã quen tay, bắt được một con rồi khiến nó im lặng ngay tại chỗ. Nhìn dáng vẻ cậu ta cầm d.a.o nhẹ nhàng chọc vào khí quản kia cũng không biết cậu đã lén lút luyện tập bao nhiêu lần.
Thu hoạch được ba con chim biến dị, Khương Nặc trở lại bãi đỗ xe.
Từ xa, cô đã nghe thấy trong xe có thêm một tiếng hít thở, cùng với tiếng nước kỳ quái.
Còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhưng sau khi cô đến gần lại bất ngờ nhìn thấy Trịnh Nhất Hiên và Chu Duyệt Nghiên ôm nhau ở ghế sau và hôn nhau thật sâu.
Cả Trịnh Nhất Hiên và Chu Duyệt Nghiên dường như đều là người rất giỏi kiềm chế lý trí của mình, nhất là Chu Duyệt Nghiên, cô ấy có thể liều mạng không chút do dự để hoàn thành dự án hạt giống đặc biệt này, dường như căn bản chưa hề cân nhắc đến Trịnh Nhất Hiên, nhưng lúc này, nhìn dáng vẻ gặm cắn tình cảm mãnh liệt kia giống như muốn nuốt chửng vào bụng.
Khương Nặc đành phải yên lặng rút lui.
Cũng không biết tiếp theo có thể có cảnh tượng gì không thể miêu tả hay không nữa, cô trực tiếp lui ra ngoài bãi đỗ xe, chừa chút không gian cho đôi vợ chồng hợp pháp.
Nếu không, chỉ với thính lực của cô thì cho dù nhìn không thấy cũng sẽ nghe thấy.
Đứng bên ngoài bãi đậu xe khoảng 20 phút, Khương Nặc nghĩ chắc cũng xong rồi, nhưng vừa đi vào bên trong vài bước, lại lần nữa nghe thấy động tĩnh kịch liệt.
Khương Nặc:...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-352.html.]
Quên đi, cô dứt khoát đi ra ngoài đường, tìm một chỗ không người tự luyện đao.
Lúc luyện đao, Khương Nặc rất hưng phấn, cũng rất nhập tâm.
Điều duy nhất còn lại trong đầu chính là trở nên mạnh mẽ hơn, không còn suy nghĩ xao lãng, mỗi một sự tiến bộ đều khiến cô vui sướng.
Khi cô bắt đầu đổ mồ hôi và thở dốc, cô nhìn lại đồng hồ thấy mình đã luyện được gần 3 tiếng.
TBC
Khương Nặc điều chỉnh lại nhịp thở, chậm rãi trở lại bãi đỗ xe.
Cô biết Trịnh Nhất Hiên sẽ đến bãi đỗ xe tìm cô, dù sao phương thức liên lạc duy nhất mà bọn họ xác định trước đó chính là ở trong bãi đỗ xe.
Cho nên Khương Nặc dừng xe ở vị trí gần như tương tự lúc trước để Chu Duyệt Nghiên chờ sẵn ở đó.
Trịnh Nhất Hiên có cơ hội sẽ đi ra nhìn một cái, vừa vặn gặp được vợ mình.
Lần này Khương Nặc trở về, hai người ngồi trong xe, quần áo cũng mặc nghiêm chỉnh, đang nắm tay nhau nói chuyện.
Chỗ đỗ xe là một màu đen kịt, chỉ có thể nhìn một chút ánh đèn từ xa, bọn họ đều không thể phát hiện ra Khương Nặc đang đến gần, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của cô mãi cho đến khi cô mở cửa xe phía ghế lái ra.
“Là cô Vu.” Chu Duyệt Nghiên nói.
Trịnh Nhất Hiên thở phào nhẹ nhõm: “Cô Vu, cảm ơn cô, cô đã cứu tôi, cũng đã cứu Duyệt Nghiên nữa, tôi không biết phải làm sao mới báo đáp được cho cô đây.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Khương Nặc nhìn anh ta: “Đây là lời hứa của tôi với cha của anh.”
Hai người Trịnh Nhất Hiên và Chu Duyệt Nghiên không nói thêm gì nữa, vẻ mặt có chút thương cảm.
Thật ra lời hứa của Khương Nặc cũng không bao gồm cứu bọn họ.
Nhưng cô muốn thì sẽ làm, cũng không cần quá nhiều lý do.
Cô cũng làm được.
Cô bước xuống xe, kéo tấm vải chống gió ở cốp sau ra, đồng thời cũng lặng lẽ thả mẫu vật thế hệ đầu tiên ra.
Sau đó cô nói với Trịnh Nhất Hiên: “Anh mang đồ đi đi, phải thật nhanh lên, đừng để mẫu vật đời đầu tiên bị đông lạnh.”
Chu Duyệt Nghiên nghe vậy cũng rất khẩn trương đi tới.
Khương Nặc đặt những mẫu vật đời đầu tiên đó vào tủ kính, Chu Duyệt Nghiên dùng đèn pin kiểm tra một lượt, giọng nói có chút run rẩy: “Vẫn ổn, đều còn sống, mau đưa vào trong phòng thí nghiệm đi.”
Trịnh Nhất Hiên gật đầu.
Khương Nặc lại lấy một chiếc xe đẩy gấp ở trong cốp xe ra, hai người Chu Duyệt Nghiên cùng bước tới chuyển đồ vật xuống.
“Nhanh lên, đi cất kỹ mẫu vật trước đã rồi mới làm thủ tục đăng ký, đừng để chậm trễ.” Chu Duyệt Nghiên vỗ vai Trịnh Nhất Hiên, thúc giục nói.
Trịnh Nhất Hiên nhìn người vợ tóc bạc trắng của mình, lúc này trong mắt cô ấy lại chỉ có mẫu vật thí nghiệm, không có gì khác.
Nếu lần này anh ta mang theo đồ vật quan trọng như vậy quay về thì sẽ khiến rất nhiều người chú ý, sau này muốn đi ra ngoài tìm Chu Duyệt Nghiên sẽ rất khó khăn, lần này đi, trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Ý thức được điều này, anh ta cúi người, dùng sức ôm Chu Duyệt Nghiên thật chặt.
Chu Duyệt Nghiên cũng ôm lại anh ta, áp má cô ấy vào cổ anh ta.
Không nói thêm gì, ôm nhau nói lời từ biệt.
Khương Nặc trở lại trên xe, cô đã hoàn thành lời hứa của mình, chuyện này cuối cùng cũng đã được giải quyết, trong lòng vô cùng thoải mái.
Tiếp theo, đã đến lúc trở về doanh địa.
Trước khi đi, Khương Nặc đưa Ngôn Tử Phàm đến nhà kho căn cứ, dùng điểm tích lũy đổi một ít vật tư.
Hầu hết đều là đồ mà Chu Duyệt Nghiên muốn.
Khương Nặc đã nói cho cô ấy biết về kế hoạch nuôi dưỡng thực vật biến dị và sinh vật biến dị, hỏi cô ấy cần những thứ gì, Chu Duyệt Nghiên trực tiếp liệt kê cho cô một danh sách.
Đi vào nhà kho, Khương Nặc tìm những đồ vật mà Chu Duyệt Nghiên muốn, lại cho Ngôn Tử Phàm một cái đèn pin, bảo cậu đi chọn đồ mình muốn.
Cuối cùng dùng 900 điểm tích lũy đổi vật tư, chất đầy cả xe.
Khương Nặc lái xe, Ngôn Tử Phàm ngồi ghế phụ học lái xe với cô, Đường Nguyệt và Chu Duyệt Nghiên ngồi ở phía sau.
Từ căn cứ số một Nam Giang đến doanh địa, trên cơ bản đều thông suốt, cho dù đi đường vòng thì hai ngày cũng có thể đến nơi.
Ngôn Tử Phàm học rất nhanh, trên đường có một đoạn đường đổi xe cho cậu lái.
Cũng rất ổn.