Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 354
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:11
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giấc ngủ này vô cùng ngon, nếu không phải bị nóng đến tỉnh giấc, khắp người đổ mồ hôi thì cô còn có thể ngủ thêm một lát.
Cô đá văng chăn ngồi dậy.
Chậu than trong phòng ngủ quá lớn, quả thực chính là một thùng lửa, cộng thêm chăn mền cũng dày nên khuôn mặt cô cũng đỏ bừng vì nóng.
Khương Nặc vào nhà trên cây rửa mặt thay quần áo rồi đi ra ngoài ăn sáng với mẹ.
Vu Nhược Hoa cũng mang một chút đồ ăn đi xuống lầu một.
Khương Nặc cầm đèn pin, chuẩn bị gọi Ngô Đại Hà đến căn biệt thự số 4 mới chọn để xem thử, chủ yếu là sau khi trải qua động đất, cô muốn kiểm tra xem kết cấu của ngôi nhà này có bị hư hỏng hay không.
Chuyện cần làm rất nhiều.
Vừa bước tới cửa, cô liền nhìn thấy Lâm Khiếu cầm trong tay một cái hộp gỗ tinh xảo đứng ở bên ngoài.
Dường như anh ta có chút thấp thỏm, đang do dự có nên gõ cửa hay không thì cửa đột nhiên mở ra, khiến anh ta giật nảy mình.
Cô gái trước mặt có làn da trắng nõn, sạch sẽ không tưởng nổi, trong ánh sáng hơi mờ của đèn pin khiến trong vẻ đẹp của cô có thêm một chút thần thái không thể giải thích được.
Rõ ràng cô chỉ là một cô gái còn rất trẻ nhưng đôi mắt lại bình tĩnh lạ thường, mơ hồ mang theo vài phần sắc bén khiến trái tim anh ta đập rộn lên, không dám nhìn nhiều.
“Anh tìm tôi à?” Khương Nặc hỏi.
Lâm Khiếu gật đầu, đưa hộp gỗ trong tay qua: “Tôi có làm một cái hộp đựng trang sức, cô xem có dùng được không.”
Khương Nặc nhận lấy cái hộp, ngắm nghía một chút, quả thật rất tinh xảo, không chỉ có hình cánh hoa được chạm khắc trên đó mà còn có một khoảng trống ẩn giữa tầng trên và tầng dưới, rất thích hợp để cho các cô gái cất đồ trang sức và những đồ vật mình thích.
Rất tốt, chỉ là không phù hợp với cô.
“Đẹp lắm.” Cô nói.
Lâm Khiếu có vẻ rất vui: “Cô thích là tốt rồi.”
Khương Nặc suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Lâm Khiếu, anh thấy tôi thế nào?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Lâm Khiếu có chút bối rối.
Anh ta sững người một lúc, lại hít một hơi thật sâu.
“Tôi thường xuyên hỏi anh Ngô về chuyện của cô, anh ấy nói cho tôi biết rằng cô chính là lão đại của doanh địa này, cô rất lợi hại, bên ngoài có rất nhiều người đều sợ cô… Cũng không phải là tôi không tin, chẳng qua là tôi cảm thấy cách nhìn của anh ấy đối với cô không giống với cách nhìn của tôi lắm, có lẽ cô thật sự rất mạnh, làm cho người ta sợ hãi, nhưng thực chất thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ hơn 20 tuổi cần được chăm sóc, cần được đồng hành.”
Bởi vì lo lắng nên giọng nói anh ta khẽ run rẩy, nhưng nói một hồi, dường như anh ta đã tìm được dũng khí, dần dần trở nên lưu loát hơn.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã cảm thấy thích cô rồi... Tuy rằng anh Ngô nói là tôi không xứng với cô, nhưng tôi cảm thấy chuyện thích một người là một chuyện rất đơn giản rất thuần túy, tôi thích cô, muốn cưới cô, cùng cô chung sống cả đời là chuyện giữa cô và tôi, không liên quan đến những chuyện kia, đúng không?”
Khương Nặc gật đầu, lạnh lùng nói: “Anh nói không sai, nhưng chúng ta không có khả năng.”
Cô nói quá thẳng thắn khiến cho Lâm Khiếu gần như không kịp phản ứng, lập tức cứng đờ.
“Không phải là tôi cảm thấy anh không xứng, anh rất tốt bụng, cũng có tay nghề giỏi, tôi cũng không phải là người tốt lành gì nên không cần phải tâng bốc tôi lên như thế. Chỉ là tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người, nói lại lần nữa, chúng ta không có khả năng.” Khương Nặc nhìn anh ta: “Nhớ nghe lời anh Ngô của anh, đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa.”
Lâm Khiếu ngơ ngác nhìn cô.
Mấy ngày nay, anh ta đã chuẩn bị hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng bây giờ một câu cũng không nhớ ra.
Khương Nặc trả hộp gỗ lại cho anh ta: “Nó rất tốt, chỉ là không phù hợp với tôi, cầm về đi.”
Nói xong, cô không nhìn phản ứng của Lâm Khiếu, đi thẳng về phía trước, đến trước mặt Ngô Đại Hà đang trốn ở góc tường.
Ngô Đại Hà trốn xa như vậy, lại hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối không dám nhúc nhích, không ngờ vẫn không giấu được ánh mắt Khương Nặc, anh ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
“Khương... Cô Khương, tôi...” Anh ta nói năng lung tung cả nửa ngày cũng không nói rõ ràng được.
Khương Nặc ngắt lời anh ta: “Tôi muốn thu dọn thêm một căn biệt thự, anh đi cùng tôi đến xem một chút.”
Ngô Đại Hà lau mồ hôi: “Được.”
TBC
Nói thật, lúc Lâm Khiếu thổ lộ, anh ta quả thực đã toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, Lâm Khiếu đang bi thương vì bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy, nhưng Ngô Đại Hà lại cảm thấy may mắn thay cho anh ta, may mà không bị cô Khương bóp chết.
Haizzz, nói rõ ràng với anh ta cũng tốt, đỡ cho đầu óc cứ nghĩ bậy suốt ngày.
Khương Nặc và Ngô Đại Hà cầm đèn pin đi kiểm tra căn biệt thự kia.
Ánh sáng quá kém khiến cho Ngô Đại Hà rất khó kiểm tra kỹ nên Khương Nặc lái mấy chiếc xe tới soi đèn giúp anh ta.
Kết luận cuối cùng là vấn đề kết cấu không lớn, có hơi nghiêng nhưng vẫn có thể ở được nhưng cần phải sửa chữa một chút.
Cửa ra vào và cửa sổ đều bị hỏng, trong nhà gần như không có một món đồ nào còn nguyên vẹn.
Hơn nữa bây giờ là đêm vĩnh cửu, hiệu suất làm việc không cao, muốn dọn dẹp để người chuyển vào ở thì ít nhất phải mất nửa tháng.
Còn nếu muốn xây dựng một phòng thí nghiệm thì còn mất nhiều thời gian hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-354.html.]
Cũng may trong doanh địa hiện tại không có chuyện gì khác, mọi người cùng nhau làm, cũng không thiếu người.
Sau khi bàn bạc những công việc cụ thể với Ngô Đại Hà xong, chờ đến khi Khương Nặc trở lại biệt thự số 3 đã là buổi chiều.
Cô gọi Ngôn Tử Phàm và mấy người khác ra ngoài, ngồi cùng một chỗ gặp mặt.
Bên trong biệt thự số 3 vẫn chất đống rất nhiều vật tư, gần như không có chỗ đặt chân.
Cũng may phòng bếp và phòng ăn vẫn có thể dùng.
Trong bếp lúc nào cũng có sẵn bình điện để dùng, khi đèn được bật lên, trong phòng ăn lập tức sáng trưng, trong phòng lại đặt hai chậu than nên vô cùng ấm áp.
Khương Nặc không đeo khẩu trang, cũng không đội mũ, ngồi đối diện với bọn họ.
“Làm quen lại một lần nữa đi, tôi tên là Khương Nặc, mọi người có thể gọi tôi bằng tên cũng được.”
Khi nhìn rõ dung mạo của cô, cả ba người, kể cả Chu Duyệt Nghiên đều sửng sốt.
Thật ra nghe cô nói chuyện, có thể cảm giác được tuổi tác của cô cũng không lớn lắm.
Nhưng vẫn là quá trẻ.
Khuôn mặt này của cô cùng với vẻ bình tĩnh tàn nhẫn mà cô biểu hiện ra, thật sự có cảm giác tương phản rất mãnh liệt.
“Sẽ mất khoảng một tháng để hoàn thành toàn bộ biệt thự, nhưng chúng ta có thể dọn sạch một căn phòng trước để sắp xếp cho chim biến dị.” Khương Nặc nói.
Ngôn Tử Phàm gật đầu: “Được.”
Khương Nặc lấy chiếc ba lô bên chân ra, đặt lên bàn, ra hiệu cho Chu Duyệt Nghiên nhìn xem.
Sau khi Chu Duyệt Nghiên mở ra, nhìn thấy một cái thùng có kích thước lớn bằng một cái bể cá, bên trong chứa đầy đất màu sẫm.
Lập tức, trái tim cô ấy đập thình thịch.
Đây chính là đất linh được mang ra từ căn cứ Thái Thương.
“Ngay cả thứ này mà cô cũng mang ra được à?” Cô ấy ít nhiều có chút chấn kinh.
Ký ức của cô ấy dừng lại tại lúc bị người phát hiện, chạy trốn tới bên cạnh hàng rào.
Sau đó cô ấy liền bất tỉnh nhân sự, ngay cả làm sao đi ra ngoài cũng không biết.
Nhưng cô ấy biết rõ, thứ này rất quan trọng đối với căn cứ Thái Thương, liên quan đến việc sản xuất Lực Đan, muốn lấy được là vô cùng khó khăn.
Cho dù là người của họ đi vào đó cũng phải chuẩn bị trước rất lâu.
“Ừ, bây giờ tôi giao nó cho cô.” Khương Nặc bình tĩnh nói: “Cô có thể dùng nó để trồng những thứ mà cô cho là có ích, tôi cũng sẽ bảo mấy người Ngô Đại Hà xây dựng phòng thí nghiệm cho cô. Giai đoạn trước mắt, nhiệm vụ chủ yếu của cô là làm cho những sinh vật biến dị trong tay chúng ta sinh sản càng nhiều càng tốt.”
Chu Duyệt Nghiên hít sâu một hơi: “Không thành vấn đề.”
Cô ấy vốn nghĩ, có thể sống sót là tốt rồi.
Đến doanh địa yên bình này, cô ấy tưởng rằng mình phải về hưu, không nghĩ tới ở đây lại có niềm vui bất ngờ đang chờ đợi.
Quả nhiên cô ấy vẫn còn quá tò mò đối với thế giới này, cô ấy muốn nghiên cứu nhiều thêm nữa, không bao giờ thấy chán.
Khương Nặc lại nhìn về phía Ngôn Tử Phàm: “Ngoại trừ trông nom sinh vật biến dị, thời gian còn lại, chị sẽ dạy em dùng đao.”
Hai mắt Ngôn Tử Phàm lóe lên, trong lòng kích động.
Cậu muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, ngày nào cũng muốn.
Khi tố chất thân thể tăng lên, thể lực của cậu ta càng ngày càng tốt, sức lực cũng lớn hơn một chút, nhưng như vậy còn chưa đủ.
Cậu khát vọng có được những phương pháp tấn công mạnh mẽ hơn.
“Em... có thể chứ?” Giọng nói của cậu có chút thấp thỏm.
“Em phải nhanh chóng trưởng thành mới có thể bảo vệ mẹ em được, còn doanh địa này cũng cần sức mạnh này.” Khương Nặc nói.
Cho dù không có cô thì Ngôn Tử Phàm cũng sẽ trưởng thành trở thành một cường giả.
Chỉ là quá trình sẽ có càng nhiều thống khổ cùng long đong hơn mà thôi.
Chắc chắn cậu có tiềm năng này.
Trong lòng Khương Nặc biết rõ, người như Ngôn Tử Phàm cũng không nhiều.
Ví dụ như Vu Nhược Hoa, gạt tình cảm cá nhân của Khương Nặc qua một bên để nói chuyện thì mẹ cô bây giờ đã vượt xa người thường, đã từng g.i.ế.c người từng thấy máu, nhưng bà ấy nhiều lắm là tự bảo vệ mình, tuyệt đối sẽ không trở thành một lưỡi d.a.o sắc bén.
Ngô Đại Hà, Lâm Khiếu bọn họ, cũng không có khả năng.
Mỗi người đều có lĩnh vực riêng của mình, mỗi người thực hiện trách nhiệm của mình, không cần phải ép buộc.
Ngôn Tử Phàm là người quyết đoán, gặp chuyện cũng bình tĩnh, ra