Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 355
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:14
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
tay tàn nhẫn, có thiên phú sát phạt mà lại không mất đi nhân tính, có thể bồi dưỡng được.
Sau khi nhận được lời khẳng định của Khương Nặc, Ngôn Tử Phàm nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên kiên định.
“Nhất định em sẽ không để chị phải thất vọng.”
Chuyện cần nói gần như đã xong, Vu Nhược Hoa cũng đã nấu cơm xong, người mới đến, dù sao cũng phải chiêu đãi một chút.
Đường Nguyệt cũng ra tay.
Hai người vừa nói chuyện vừa bận rộn trong phòng bếp, Vu Nhược Hoa làm quen với người khác rất nhanh. Đương Nguyệt vốn rất lo lắng khi đối mặt với người lạ, dần dần cũng thoải mái hơn.
Giết một con thỏ một con gà, làm món thịt thỏ cay, canh thịt thỏ, gà nướng, gà thái hạt lựu xào, Mao Xue Wang, lòng gà xào.
Lại nấu một nồi cơm to.
Con dê con đã trưởng thành, đời thứ hai cũng đã mang thai nhưng còn chưa sinh ra.
Chỉ là không có thời gian đi g.i.ế.c dê.
Vu Nhược Hoa cũng đưa một ít thức ăn sang cho căn biệt thự số 1 và số 2.
Nếu không phải thời tiết quá lạnh, thức ăn bị nguội nhanh thì bà ấy còn rất muốn giống như lần trước, đốt một đống lửa, mọi người ngồi ở bên cạnh đống lửa cùng nhau ăn một bữa cơm náo nhiệt.
Nhưng trời quá lạnh, ngồi ở bên đống lửa cũng run lẩy bẩy, thực sự không cần thiết.
Khi đồ ăn được bày lên bàn, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt khiến mấy người Ngôn Tử Phàm không thể tin được.
Chế độ đãi ngộ của Chu Duyệt Nghiên ở căn cứ Thái Thương cũng không tệ, không thiếu đồ ăn, thế nhưng cô ấy chưa từng nhìn thấy đồ ăn có đủ sắc hương vị, có thịt có rau như thế này.
Năng lực tự kiềm chế của cô ấy ở trước mặt đồ ăn ngon giống như bất ngờ bị sụp đổ.
Ngôn Tử Phàm càng không cần phải nói.
Từ khi mưa to bắt đầu, có thể duy trì sinh tồn cơ bản nhất đã là chuyện rất gian nan.
TBC
Từ căn cứ số một Giang Nam rời đi, cậu mang theo tâm tình báo ơn, Khương Nặc có ơn với cậu, cô đề nghị cậu đi, cho dù phải chịu đựng đói khát khốn khổ thì cậu cũng không thể không đi.
Kết quả...
So với bọn họ, Đường Nguyệt tương đối bình tĩnh.
Lúc Vu Nhược Hoa g.i.ế.c gà làm thịt thỏ, bà ấy đã kinh ngạc rồi.
Lượng cơm ăn một bữa này, trước kia bọn họ cũng không nỡ ăn trong suốt một tháng.
Mấu chốt là tay nghề của mẹ Vu còn rất đỉnh, cho dù là trước tận thế cũng rất có năng lực rồi.
Đến lúc này rồi có ai còn mơ màng nữa chứ?
Trong lúc nhất thời, phòng ăn chỉ còn lại tiếng mọi người cắm đầu ăn cơm.
Sau đó ăn đến canh rau cũng không còn.
Khương Nặc chỉ ăn một chút rồi cầm hai bao bún ốc, hai quả trứng vịt đi tìm Lý Mộng.
...
Lý Mộng ở bên này cũng đang ăn cơm.
Từ khi Ngô Tiểu Giang bắt đầu có kinh liền chuyển đến biệt thự số 2 ở, đi theo Lý Mộng học b.ắ.n súng.
Sau một thời gian không gặp, cô bé đã trưởng thành hơn một chút.
Nhưng cách ăn mặc vẫn không khác gì trước đây, thích mang theo một chiếc túi đựng dụng cụ bên mình, thấy cái gì cũng muốn tiện tay sửa một chút.
Ngô Tiểu Giang nhìn thấy Khương Nặc liền rất vui mừng, đứng dậy chào cô.
Khương Nặc bảo cô bé tiếp tục ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-355.html.]
Quay người nói với Lý Mộng: “Chúng ta ăn cái này.”
Lý Mộng cũng muốn ăn, nhưng cô ấy lại có chút do dự: “Nhưng mẹ cô vừa mới đưa tới rất nhiều đồ ăn ngon mà.”
“Ăn không hết thì giữ lại bữa sau ăn, thời tiết này mà cô còn sợ bị hỏng sao?” Khương Nặc nói.
Lý Mộng cảm thấy cũng có lý.
Hai người rất ăn ý, Lý Mộng chiên trứng, Khương Nặc nấu bún.
Đến khi hai người nấu xong, Ngô Tiểu Giang ở bên ngoài đã ăn cơm xong, dọn bàn sạch sẽ rồi trở về phòng của cô bé để sửa máy biến áp.
Khương Nặc đặt bát xuống nhìn về phía Lý Mộng.
“Nói đi, có phải cô ở chung với Ngô Tiểu Giang không tốt lắm không?”
Lý Mộng nghe thế thì ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Khương Nặc: “Sao cô biết được?”
“Doanh địa chỉ có vài người như vậy, gần đây cũng sóng yên biển lặng không có chuyện gì, thay đổi duy nhất trong sinh hoạt hằng ngày của cô là việc Ngô Tiểu Giang dọn tới đây, người kia là con bé đúng không?” Khương Nặc trả lời.
“Cũng không phải là ở chung không tốt.” Lý Mộng thở dài.
Cô ấy thu lại chiếc chén đã dùng xong, mang đến lầu một rửa sạch sẽ rồi mới đưa Khương Nặc đi lên lầu ba.
Cô ấy đã biến phòng khách lầu ba thành một trường tập b.ắ.n đơn giản, thiết kế mấy bộ bia di động vừa dễ dùng vừa hiệu quả.
Chỉ cần kéo dây thừng là mấy tấm bia kia sẽ bắt đầu chuyển động bất quy tắc.
Nhưng dù sao không gian trong phòng cũng chỉ có bấy nhiêu, không thể nào kéo rộng khoảng cách ngắm bắn, chỉ có thể tăng độ khó từ chỗ những tấm bia di động.
Khương Nặc nghe Lý Mộng miêu tả thì cũng nổi lên hứng thú muốn thử xem thế nào.
Dù sao đạn cao su cũng có giới hạn, cho dù là tận dụng dùng đi dùng lại nhưng nếu dùng quá nhiều thì cũng sẽ tạo thành một độ hao mòn nhất định, Khương Nặc đương nhiên sẽ không dùng đạn cao su, cô trực tiếp dùng mấy viên đá cùng với ná inox.
Lý Mộng thiết lập chế độ khó nhất cho Khương Nặc, bia ngắm di động này di chuyển quá nhanh, nửa đoạn sau gần như đạt tới trình độ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nếu dùng ná thì mỗi lần b.ắ.n xong một viên thì lại tốn thời gian lắp viên khác vào, không thể nào tránh khỏi việc bỏ sót bia.
Nhưng Khương Nặc phản ứng nhanh nhẹn, nhãn lực lại tốt, dưới tình huống vận dụng tinh thần lực, những bia ngắm này chợt trở thành những thước phim quay chậm khiến cô có rất nhiều thời gian và không gian để phản xạ.
Khương Nặc b.ắ.n hai vòng, vòng thứ nhất đánh hụt sáu mươi phần trăm, vòng thứ hai hụt chưa đến bốn mươi phần trăm.
Chỉ cần luyện tập thêm thì con số này sẽ còn tiếp tục gia tăng.
Chỉ là dùng ná sẽ có những hạn chế nhất định, không thể nào tiện lợi bằng việc dùng súng, cũng không có khả năng bách phát bách trúng.
Luyện một hồi lâu, Khương Nặc phát hiện Lý Mộng đúng là đã bỏ rất nhiều công sức và tâm tư vào việc tập luyện.
Bộ bia ngắm b.ắ.n này chính là hạng mục khảo nghiệm và huấn luyện toàn diện đối với năng lực phản xạ, nắm bắt thời cơ và khả năng di chuyển.
Khương Nặc luyện tập vô cùng sảng khoái, bất tri bất giác đã đến vòng thứ ba, lần này xác suất b.ắ.n hụt chỉ là hai mươi tám phần trăm, cơ bản đều là lúc bia xuất hiện khi cô đang lắp đá, không thể nào không bỏ qua.
Dù sao cũng chỉ mới ngày một ngày hai, sau khi thuần thục thì tay b.ắ.n cũng sẽ được nâng cao.
Trải qua ba vòng, trong phòng vương vãi đầy hòn đá nhỏ, sức lực Khương Nặc lớn, có hòn đá còn ghim thẳng vào tường.
Lý Mộng nói: “Cô giỏi lắm, không cần luyện nữa, nếu còn tiếp tục thì nơi này của tôi sẽ trở thành một căn phòng lộng gió mất.”
Lúc này Khương Nặc mới thu tay, bắt đầu dọn dẹp mấy hòn đá cùng với Lý Mộng.
Thứ Khương Nặc vừa dùng chính là một chiếc đá inox hoàn chỉnh, đôi với cô mà nói thì lực kéo của nó quá nhẹ, càng ngày càng cảm thấy không hợp tay, vẫn nên nhanh chóng tạo ra một cái mới thì hơn.
Lý Mộng có chút cảm khái: “Nếu mỗi một học sinh đều tài giỏi như cô thì tốt quá rồi.”
Khương Nặc cười cười: “Sao nào, Ngô Tiểu Giang học chậm lắm sao?”
Lý Mộng vừa dọn dẹp vừa nói lại một số tình huống cho Khương Nặc nghe.
Nói đơn giản thì giữa cô ấy và Ngô Tiểu Giang cũng không có chuyện gì không vui, chỉ là áp lực cá nhân của cô ấy tương đối lớn.
Sau khi Ngô Tiểu Giang chuyển đến biệt thự số hai thì bèn đổi giọng gọi Lý Mộng là sư phụ.
Lý Mộng cảm nhận được sự tín nhiệm của cô bé, cũng thật sự muốn huấn luyện cô bé thành tài cho nên để lập cho cô bé một kế hoạch huấn luyện thực chiến toàn diện.