Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:16
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ quá trình huấn luyện chia làm ba giai đoạn.

Giai đoạn đầu tiên hoàn toàn không cần chạm vào súng, chủ yếu là luyện tập quan sát, luyện sự tập trung, luyện sự ổn định.

Trước kia khi còn ở đội tỉnh, trước mỗi lần b.ắ.n s.ú.n.g cô ấy đều phải tập luyện cải thiện tầm nhìn.

Huấn luyện viên sẽ yêu cầu cô ấy nhắm mắt lại, hồi tưởng và cảm nhận tất cả những kiến thức và kinh nghiệm đã học được, tốt nhất là tiến vào trạng thái thiền định.

Sau này, thói quen đó đã trở thành điều quan trọng nhất đối với cô ấy.

Đặc biệt là trong thực chiến, nếu chỉ có một cơ hội, lại còn phải b.ắ.n chuẩn thì sự tập trung và thân thể vững vàng đều là những thứ có thể cứu mạng.

Ngoài việc mau chóng bước vào trạng thái thiền định thì việc rèn luyện sự tập trung bao gồm việc điều tiết hơi thở, khống chế cơ bắp khiến thân thể trở nên nhịp nhàng và vững chãi.

Chờ học xong những điều đó thì sẽ bước vào giai đoạn rèn luyện thứ hai: luyện tập sự chính xác, luyện tập phản xạ và tập chịu áp lực.

Chờ giai đoạn hai kết thúc thì sẽ cho Ngô Tiểu Giang tập luyện với bia ngắm.

Đó là toàn bộ kế hoạch và hệ thống huấn luyện, cô ấy đã tốn không ít tâm tư, gần như là đã suy xét đến từng chi tiết một.

Nhưng khi bắt đầu mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy.

Ngô Tiểu Giang rất nghe lời, cũng vô cùng hiểu chuyện, chỉ là năng lực học tập quá chậm.

Theo lý thuyết, lực tay của con bé khá ổn định, tâm thái cũng không tồi, học b.ắ.n s.ú.n.g không phải là việc gì quá khó, nhưng điều khó khăn nhất chính là con bé không thể loại bỏ tạp niệm, không thể bước vào trạng thái thiền định.

Thời gian đã qua lâu như vậy mà giai đoạn một vẫn còn đang rối tinh rối mù.

Tiến độ học tập này mà mang đi so với một người yêu thích b.ắ.n s.ú.n.g bình thường còn không bằng, còn cách rất xa với sự kỳ vọng mà Lý Mộng dành cho con bé.

Lý Mộng một mặt không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ngô Tiểu Giang, mặt khác lại vô cùng lo lắng cho trình độ của con bé, gần đây còn có chút mất ngủ.

Cô ấy cũng đã từng trao đổi với Ngô Tiểu Giang mấy lần, Ngô Tiểu Giang cũng khổ sở, lúc nào cũng hứa sẽ cố gắng học tập.

Hứa xong rồi nhưng lúc huấn luyện vẫn không thể nào làm được.

Hai người đều có chút uể oải.

Ngô Tiểu Giang cảm thấy có lỗi với cô ấy nên đã đi gỡ một dàn âm thanh của một chiếc xe hỏng rồi tu sửa lại, lại tìm được một chiếc USB, muốn tìm một số bài nhạc cho Lý Mộng giải tỏa tâm tình.

Nhưng Lý Mộng thấy con bé ngày nào cũng bỏ công bỏ sức vào mấy chuyện đó thì thật sự không vui nổi.

Lý Mộng vốn dĩ là một người hay suy nghĩ, bất tri bất giác đã nghĩ rất nhiều chuyện, bắt đầu cảm thấy có phải là do cô ấy ít ra ngoài sau mạt thế nên mới khiến bản thân mất đi một phần năng lực xã giao bình thường hay không, khiến tính cách của cô ấy trở nên độc đoán quái gở.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô ấy đã tạm thời ngưng công việc ở nhà nấm để giúp đỡ Ngô Đại Giang làm bể chứa nước tạm thời, nghỉ ngơi không đủ lại còn mất ngủ dẫn tới tâm tình không thể nào khá lên được.

“Thì ra là như vậy.”

Khương Nặc nghe cô ấy nói xong thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là việc nhỏ.

Chỉ là Lý Mộng không có ai để nói chuyện phiếm, cô đơn lại suy nghĩ nhiều, chỉ cần có người trò chuyện cùng cô ấy thì mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.

Ngô Tiểu Giang là học trò của cô ấy, thân phận chênh lệch nên không thể thành đối tượng để tâm sự.

“Tôi cảm thấy chương trình huấn luyện này rất tốt, cô rất giỏi đó.” Khương Nặc nói: “Chờ điều kiện tốt lên một chút thì để mẹ tôi và cả đám người Ngô Đại Giang cùng tập luyện, không cần phải học tới mức bách phát bách trúng, chỉ cần có thể nổ s.ú.n.g bảo vệ bản thân là đủ, về phần s.ú.n.g thì tôi sẽ nghĩ cách tìm thêm.”

“Có thể tìm được sao?” Lý Mộng hỏi.

“Dù sao cũng phải thử xem.”

Đạn b.ắ.n một viên sẽ ít đi một viên, vì nghĩ cho tương lai sau này nên mỗi một viên đạn đều không được lãng phí cho nên Khương Nặc căn bản chỉ giao s.ú.n.g cho Lý Mộng dùng.

Ngay cả bản thân cô cũng ít khi dùng đến, chỉ khi vào thời khắc mấu chốt mới nổ súng.

Những người khác càng không cần phải nói tới.

Nhưng mặc kệ là có s.ú.n.g để dùng hay không thì cũng phải học trước đã.

Sau khi trò chuyện với Khương Nặc, tâm tình của Lý Mộng cũng đã khá hơn rất nhiều.

Có đôi khi mọi chuyện chính là như thế, lúc lo âu thì sẽ rất lo, sau khi thả lỏng rồi thì lại cảm thấy hóa ra chuyện cũng chỉ có như vậy.

Lúc sau, Khương Nặc đi xem mấy cây du và cây tùng biến dị đã gieo trồng khi trước.

Tin tức tốt là bọn chúng đều còn sống.

Tin tức xấu là bọn chúng đã suýt chết.

Dịch nhầy trên nhánh cây gần như không còn nữa, phiến lá vàng vọt khô khốc, sức sống chẳng còn lại bao nhiêu.

Khương Nặc lại tưới cho bọn chúng một lượng nước suối lớn, sau đó lại tới quan sát trại chăn nuôi.

Tốc độ sinh sôi nảy nở của lũ thỏ rất nhanh, chỉ là độ ấm hiện tại giảm xuống thần tốc, ban đêm không ai để ý nên đã c.h.ế.t một ít.

Gà rừng và dê cũng đã sinh thêm con non.

TBC

Mấy con vịt vẫn chỉ đẻ trứng chứ chưa thể ấp ra vịt con, có thể là do không có vịt đực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-356.html.]

Tuổi của đám vịt này không nhỏ nữa, lượng trứng cũng bắt đầu giảm bớt.

Khương Nặc suy nghĩ xem có thể đến căn cứ đổi một ít gà vịt về nuôi hay không.

Dù sao trong ấn tượng của cô, căn cứ số hai Nam Giang có một trại gà, chỉ là điều kiện hữu hạn, cũng chỉ cung cấp cho một số người nhất định.

Vậy hẳn là ở căn cứ số một Nam Giang cũng có.

Cô đi dạo một vòng từ trên xuống dưới, doanh địa được bảo vệ không tồi.

Lý Mộng cùng A Muội ra ngoài đốn củi, những người khác ở biệt thự số bốn làm việc, Khương Nặc nhân cơ hội đi tìm Ngô Tiểu Giang, chuẩn bị tâm sự với con bé.

Khả năng học tập của Ngô Tiểu Giang thật sự không tệ, luyện tập lâu như vậy mà vẫn rối tinh rối mù thì hẳn là có chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề.

Ngô Tiểu Giang giúp cha con bé tu sửa kết cấu của biệt thự số bốn.

Ngoài việc cho người ở thì biệt thự số bốn còn nuôi sinh vật biến dị, điều này khiến cho yêu cầu an toàn của biệt thự số bốn cao hơn ba biệt thự còn lại rất nhiều.

Không ai có thể biết được khi nào sẽ tiếp tục xảy ra động đất, muốn bắt sống sinh vật biến dị không phải là chuyện dễ dàng, chỉ cần một con chạy mất thì đều sẽ khiến cho bọn họ gặp phiền phức lớn.

Khương Nặc giúp Ngô Tiểu Giang dọn đồ đạc xong thì cùng con bé sang biệt thự bên cạnh nhóm lửa.

Trời hôm nay thật sự quá lạnh, ra ngoài làm việc chưa được bao lâu đã cảm thấy rét buốt khó chịu, nhóm lửa có thể cho mọi người thay phiên nhau tới đây nghỉ ngơi.

Thấy đống lửa cháy lên, Ngô Tiểu Giang nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bên cạnh Khương Nặc, đột nhiên lại lộ ra bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, không nhịn được trộm nhìn cô.

Khương Nặc hỏi con bé: “Em có chuyện gì muốn nói với chị sao?”

Ngô Tiểu Giang gật gật đầu.

Con bé lấy một xấp giấy từ trong túi áo ra, có chút thấp thỏm đưa cho Khương Nặc rồi nói: “Có thể... xem thử không?”

Khương Nặc nhận lấy, ngồi sát vào đống lửa một chút, rất nhanh đã hiểu ra.

Đây là một bản vẽ thiết kế.

Con bé thiết kế rất nhiều loại cung nỏ khác nhau, có cỡ lớn, cỡ trung và cũng có loại nhỏ.

Cũng loại gắn vào cánh tay, một phát b.ắ.n được nhiều mũi tên.

Khương Nặc không phải là người quá am hiểu máy móc, không thể nào phân rõ được tính khả thi của những thiết kế này nhưng tranh vẽ vô cùng tinh tế, mỗi một tờ hẳn đã phải trải qua rất nhiều lần chỉnh sửa tỉ mỉ, ghi chú cũng vô cùng chi tiết.

“Là em vẽ sao?” Khương Nặc hỏi.

Ngô Tiểu Giang nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”

Khương Nặc dời mắt nhìn về phía con bé: “Em không thích học b.ắ.n s.ú.n.g sao?”

“Không phải không thích.” Ngô Tiểu Giang lắc đầu, vội vàng giải thích.

Không phải là con bé không thích học mà là học quá chậm, không thể nào tập trung được, mãi mà không qua được giai đoạn đầu tiên.

Ngô Tiểu Giang là người thuộc phái hành động, ngay cả tiểu học còn chưa học xong, tất cả tri thức đều là do cha cô bé dạy cho, hoàn toàn thiên về trường phái thực hành, so với lý thuyết thì đôi khi chỉ cần chậm rãi tháo lắp một vật gì đó, chậm rãi tìm hiểu là được.

Trong lòng con bé rất rõ Lý Mộng là vì muốn tốt cho con bé, kỳ vọng vào con bé cho nên mới tốn nhiều tâm tư cho con bé như vậy.

Nhưng hiểu thì có hiểu nhưng khi bắt tay vào làm thì con bé cũng không thể nào thực hiện được.

Thật ra từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Lý Mộng chưa từng nói một câu nặng lời nào với con bé, lúc con bé không thể bước vào trạng thái cần thiết thì Lý Mộng luôn giúp con bé thả lỏng rồi mới từ từ tiếp tục.

Nhưng có đôi khi con bé tình nguyện bị mắng một tiếng.

Mấy ngày nay con bé cũng nhiều lần tự hỏi làm sao để giải quyết được vấn đề này, cũng bắt đầu phác thảo những bức vẽ đó, thậm chí còn làm ra một bộ phận đàn hồi thử nghiệm.

Nhưng con bé lại không dám đưa cho Lý Mộng xem.

Không có nguyên nhân gì khác, con bé sợ sư phụ thất vọng.

Dù sao cũng đã học không tốt, trong đầu lại còn nghĩ tới chuyện khác, con bé chỉ muốn đi làm những chiếc nỏ này, hoàn toàn không có thời gian luyện súng, như vậy chẳng khác nào là bỏ dở giữa chừng?

Cho nên Ngô Tiểu Giang cũng chỉ có thể âm thầm phác họa ra những thứ này.

Nghe xong chuyện này, Khương Nặc cũng không nói gì khác, chỉ hỏi con bé: “Đã đưa cho cha em xem chưa, tính khả thi thế nào?”

“Vẫn chưa, em chỉ mới đưa cho chị xem thôi.” Ngô Tiểu Giang nói.

Khương Nặc trả lại bản thiết kế cho con bé: “Trực tiếp đưa cho Lý Mộng xem đi, nói với cô ấy đây là suy nghĩ trong lòng em, cô ấy là người chuyên nghiệp, có thể cho em rất nhiều kiến nghị tốt, giúp em sửa chữa bản thiết kế này.”

Ngô Tiểu Giang vô cùng do dự: “Nhưng mà...”

“Đừng nghĩ quá nhiều, sư phụ em không phải người không nói đạo lý.” Khương Nặc nhìn con bé: “Cô ấy thiết kế phương án huấn luyện cho em là vì muốn đào tạo em thành một tuyển thủ b.ắ.n s.ú.n.g chuyên nghiệp chứ không phải là một người nghiệp dư chỉ biết nổ s.ú.n.g tùy tiện, đây không phải là thiên phú của em, tất nhiên càng cần cơ sở vững chắc làm nền, nói chuyện rõ ràng với cô ấy, điều chỉnh cường độ huấn luyện chậm rãi phù hợp, bàn bạc phương án thiết kế cung nỏ, em có thể làm hai việc này cùng nhau mà.”

“Vâng... em biết rồi.”

Ngô Tiểu Giang nhận lại bản thiết kế, cẩn thận gấp lại rồi cho vào túi áo, dáng vẻ trông như đã hạ quyết tâm, âm thầm nắm lấy nắm tay: “Tối nay em sẽ nói chuyện với sư phụ.”

Khương Nặc nói chuyện với con bé xong, cảm thấy tâm tình cũng không tồi, nếu một bản thiết kế của Ngô Tiểu Giang có thể thực hiện được thì độ an toàn của doanh địa này sẽ được tăng cao.

...

Loading...