Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 358

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:20
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đại Giang có trang bị một bể nước tạm thời và một bình điện cho biệt thự số bốn, cũng đã sửa chữa xong mạch điện.

Bình điện này đa số là do A Muội tìm ra, cũng đủ cho căn biệt thự này dùng đèn điện, cứ cách năm ngày đổi một bình điện khác là được.

Nhưng cũng chỉ có thể bật đèn mà thôi, nếu muốn dùng những đồ điện khác thì rất khó.

Nhưng Khương Nặc vẫn mang tới cho cậu một chiếc máy tính và một cái laptop.

Ngôn Tử Phàm ngồi xuống chiếc đệm mềm nằm dưới đất, nhìn máy tính trên bàn nhỏ, có chút hoảng hốt.

Lâu rồi cậu không chạm vào những thứ này.

Trước mạt thế, cha mẹ sợ cậu đắm chìm trong game nên không cho cậu chạm vào.

Khương Nặc mở một thư mục rồi bảo cậu xem, trong đó đều là video.

Có bài củng cố nền tảng, có bài tăng thể hoặc sức mạnh.

Nội dung video đều tương đối kỹ càng tỉ mỉ, ngoài ra còn có một số kỹ xảo vật lộn, sát chiêu, nhưng mấy thứ này không có giảng giải, chỉ có thể tự lĩnh ngộ dựa vào sự quan sát của bản thân.

“Tự em xem rồi học trước đi.” Khương Nặc nói với cậu: “Lúc trước chị cũng học như vậy thôi.”

Lúc này Ngôn Tử Phàm mới hiểu rõ tác dụng của máy tính.

Chỉ là máy tính sẽ ngốn điện hơn đèn điện nhiều, hẳn là bình điện ở biệt thự số bốn sẽ không đủ dùng, Khương Nặc chuẩn bị mang một chiếc máy phát điện bằng xe đạp tới đây.

Sau này Ngôn Tử Phàm sẽ phải vận động không ít, nhưng cả Đường Nguyệt cùng Chu Duyệt Nghiên cũng phải tham gia, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thể chất của Lý Mộng được cải thiện nhanh chóng không thiếu được việc cô ấy thường xuyên rèn luyện, nguồn linh lực nhỏ bé trong cơ thể của cô ấy mới có thể phát huy triệt để.

Chu Duyệt Nghiên là nhân viên nghiên cứu, Đường Nguyệt là nhân viên hậu cần, bọn họ không thể phụ trách vấn đề an toàn của doanh địa nhưng cũng phải có năng lực bảo vệ mình, dù sao cũng tốt hơn việc yếu ớt không thể làm gì.

Con người ai cũng thích theo đuổi ánh sáng, đã quen dùng đèn điện, nào có ai nguyện ý trở về sống trong bóng tối.

TBC

Ngôn Tử Phàm gấp không chờ nổi, lập tức mở một video củng cố nền tảng lên xem một cách rất nghiêm túc.

Xen giữa thái độ chuyên chú lại chứa đựng một chút hưng phấn, một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm vào video hướng dẫn.

Khương Nặc cũng không làm phiền cậu, chỉ đặt một thanh chủy nhỏ lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.

Thanh chủy thủ đó là cô mua trước mạt thế, cũng đã lâu lắm rồi, đây chính là vũ khí cô dùng thuận tay nhất từ trước đến giờ, hiện tại giao lại cho Ngôn Tử Phàm.

Thật ra chờ Ngôn Tử Phàm lại lớn lên một chút thì năng lực của cậu sẽ càng mạnh hơn, loại vũ khí nhẹ nhàng linh hoạt như chủy thủ phỏng chừng sẽ không còn thích hợp với cậu, nhưng tới lúc đó hẳn là cậu đã tìm ra được con đường mình muốn đi, khi đó cậu sẽ tự có quyết định và lựa chọn của mình.

Khương Nặc chỉ dạy cậu những thứ mà cô biết, sau này cậu phải tự dựa vào bản thân.

...

Sau khi rời khỏi biệt thự số bốn, Khương Nặc mặc quá mỏng nên bị cái giá lạnh bên ngoài làm cho rét run.

Hôm nay thật sự là giá rét, hiếm có thứ gì có thể sống được trong thời tiết lạnh giá thế này.

Bầu trời tối đen như mực, không trông thấy một tia sáng nào.

Ban đêm dài bất tận không thấy điểm cuối, cứ như tình huống thế này sẽ còn tiếp diễn rất lâu rất lâu.

Cô quay đầu quan sát, hàng rào phòng thủ ở biệt thự số bốn còn chưa dựng lên, cô cần phải sắp xếp chuyện này.

Trở lại doanh địa đã được nửa tháng nhưng vẫn còn một đống chuyện phải làm.

Trở lại biệt thự số ba, còn chưa vào cửa thì đã thấy A Muội chạy ra đón.

Khương Nặc ôm lấy chú chó sưởi ấm một hồi, lại cưng nựng nó một chút rồi mới đóng cửa biệt thự, bước lên lầu ba, đến nhà kính xem xét tình huống.

Sau khi trở về doanh địa được một ngày thì cô đã lấy phòng kính trong không gian ra đặt trên lầu ba.

Rau chân vịt bên trong đã được trồng từ rất lâu nhưng cô không có thời gian quay về doanh địa nên vẫn đặt nó trong không gian, rau chân vịt cứ mãi như vậy chưa phát triển được.

Bây giờ tình hình đã khá hơn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-358.html.]

Trong không gian không có mặt trời, chỉ dựa vào nước suối nên mấy loại rau củ này cũng không phát triển quá tốt, không xanh um mọng nước nhưng vẫn khá ổn.

Qua hai ngày nữa là có thể thu hoạch, đến lúc đó là có thể trồng đợt mới.

Khương Nặc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Vu Nhược Hoa đang đốt chậu than cho cô thì bước lên nói: “Mẹ, con đâu có sợ lạnh đâu, mẹ đừng đốt than nhiều như vậy, ngủ nóng lắm.”

Vu Nhược Hoa nghi ngờ liếc nhìn cô, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng dính, ngay cả áo lông vũ cũng không thèm mặc mà đã dám ra ngoài đi tới đi lui thì lập tức tin lời cô nói, bà ấy gắp bớt than ra ngoài rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc cho cô.

Sau khi Khương Nặc trở về, ba lô tùy thân và túi tiền đựng chủy thủ đều bị cô vứt trong phòng ngủ không thèm ngó tới, Vu Nhược Hoa đã để chúng nó vào trong một ngăn tủ nhỏ.

Lúc này Khương Nặc dường như cảm ứng được gì đó, cô đi lấy chiếc ba lô, mở khóa kéo túi bên hông, sờ trúng một món đồ gì đó.

Chính là viên linh nguyên nhỏ kia.

Lúc ấy Vân Diệu để lại thứ này, nói là cho mẹ của cô nhưng linh nguyên quá mức hấp dẫn Khương Nặc, nếu cô mang nó theo bên người thì khó mà xem nhẹ sự tồn tại của nó, nhưng nếu bỏ vào trong ba lô, cô sợ bản thân sẽ vô tình để nó rơi mất nên đã giao cho Vân Diệu nhờ anh bảo quản giúp.

Kết quả là bọn họ rời khỏi hố sục, thẳng tiến đến căn cứ rồi lại đến trung tâm nghiên cứu, sau đó từ căn cứ Thái Thương trở về đây, vượt qua những thành thị khác nhau, đi một quãng đường xa như vậy, cô gần như đã quên mất thứ này.

Cũng không biết Vân Diệu đã lặng lẽ bỏ thứ này vào ba lô của cô từ khi nào, cũng không nhắc nhở cô một chút.

Khương Nặc đặt viên linh nguyên nho nhỏ như một hạt giống vào lòng bàn tay, linh khí xuyên qua da thịt không ngừng xâm nhập vào thân thể, cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Mẹ.” Cô gọi Vu Nhược Hoa: “Mẹ tới đây.”

Vu Nhược Hoa buông chậu than, đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống hỏi: “Làm sao vậy?”

Khương Nặc đặt viên linh nguyên vào tay bà ấy rồi hỏi: “Mẹ có cảm nhận được gì không?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Vu Nhược Hoa cũng không qua loa, cầm lấy vật nhỏ trông có vẻ bình thường này quan sát một hồi lâu nhưng lại chẳng nhìn ra được thứ gì.

“Không có cảm giác gì.”

Bà ấy nói xong thì dường như sực nhớ ra gì đó: “Mẹ nhớ khi trước... hình như lúc đó mưa to còn chưa ngớt, lúc ở tiểu khu con cũng đưa cho mẹ một thứ rồi hỏi mẹ có cảm nhận được gì không, đều là cùng một thứ sao?”

“Không sai, chính là nó.” Khương Nặc nói.

“Theo mẹ thấy thì đây chỉ là một hòn đá nhỏ bình thường mà thôi.” Vu Nhược Hoa nói.

Bà ấy thật sự không nhìn ra viên đá này có gì đặc biệt, cầm trên tay cũng không cảm nhận được gì nhưng con gái lại để tâm như vậy thì thứ này quả thật là quan trọng, Vu Nhược Hoa cũng không dám coi khinh, cẩn thận giữ chặt trong tay.

Khương Nặc lại nghĩ tới nhiều thứ hơn.

Kể từ khi có được không gian có chứa linh tuyền, chỉ cần Khương Nặc ở nhà là ngày nào cũng lấy nước cho mẹ uống vài lần.

Chẳng bao lâu sau, tóc bạc của mẹ cô đã ít đi rất nhiều, trông càng ngày càng trẻ ra.

Sau đó A Muội mới bắt đầu biến dị.

Sau khi dọn tới biệt thự thì lại có thêm rau dưa chứa đựng linh khí, gần như ngày nào bọn họ cũng ăn mấy thứ đó.

Đến bây giờ Vu Nhược Hoa đã không còn tóc bạc nữa, tinh thần tràn đầy, thể lực dư thừa, hơn nữa bà ấy còn kiên trì luyện đao, thể chất đã sớm không giống với người bình thường.

Có khi bà ấy dọn dẹp đồ đạc suốt cả tiếng đồng hồ mà không họ một tiếng, nhưng dù như vậy thì mẹ cô vẫn giống như trước kia, hoàn toàn không cảm nhận được linh nguyên.

Khương Nặc nhất thời không nghĩ ra còn có thể làm gì để giúp mẹ cô cải thiện hơn, chỉ đành chậm rãi quan sát.

“Mẹ, thứ này rất quan trọng, mang theo nó bên người có thể tẩm bổ cho cơ thể.” Khương Nặc nói với bà ấy: “Mẹ phải giữ cẩn thận đó.”

“Ừ.”

Vu Nhược Hoa gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Con tìm cho mẹ ít dây đổ đi.”

Khương Nặc cảm thấy mình hẳn là có thứ này, hẳn là trong siêu thị sẽ có.

Nhưng thứ mà Khương Nặc thu vào trong không gian chính là siêu thị nhập khẩu, ý thức của cô tiến vào đó tìm kiếm cả nửa ngày cũng không tìm ra thứ bình dân như dây đỏ nhưng lại có một số đồng tâm kết của Trung Quốc, có thể tháo ra để lấy dây đỏ, chỉ là có chút phiền phức.

Cuối cùng, Khương Nặc đã tìm được dây đỏ trong một kho hàng của khu chợ sỉ, có sợi thô, cũng có sợi mỏng.

Cô cầm cả hai loại ra ngoài đưa cho Vu Nhược Hoa, bà ấy nhận lấy, bắt đầu tạo nút thắt, cuối cùng đã bện thành một chiếc lồng dây chắc chắn, đặt viên linh nguyên vào đó rồi siết chặt lại.

Loading...