Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 359
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:22
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà ấy làm xong thì đưa cho Khương Nặc xem: “Như thế này được không?”
Khương Nặc cầm nút thắt trong tay quan sát hồi lâu, lôi lôi kéo kéo một lúc, quả thật là rất chắc chắn.
Dây đỏ được bện thành sáu nút thắt, ngoài việc dùng d.a.o cắt ra thì bình thường không thể nào tháo được, tuy trông nó không đẹp mắt cho lắm nhưng những thứ nhìn không đáng tiền như thế này mới dễ giữ an toàn.
“Khá tốt.” Khương Nặc nói.
Vu Nhược Hoa đeo linh nguyên lên cổ, cẩn thận giấu sau cổ áo.
Bây giờ thời tiết rất lạnh, mọi người đều mặc rất dày, gần như không có ai có thể nhìn ra trên cổ bà ấy đang đeo thứ gì đó, nhưng chờ tới khi trời hết rét và thời tiết trở nên nóng bức, quần áo mỏng manh hơn thì có thể sẽ bị người ta trông thấy.
Khương Nặc lại tìm mấy cuộn dây màu trắng và màu đen đưa cho Vu Nhược Hoa để bà ấy có thể tùy cơ ứng biến.
Suy xét đã lâu, Khương Nặc quyết định nói cho mẹ biết việc doanh địa này sẽ được chuyển tới nơi khác trong tương lai.
Vì để đảm bảo an toàn, khi thời kỳ màn đêm vĩnh cửu kết thúc, cô dự định sẽ dọn nhà đến Đại Hưng Lĩnh.
Không biết khi nào nhà họ Văn mới khởi công xây dựng căn cứ, tu sửa thành cái dạng gì nhưng nếu nơi đó thật sự là chỗ an toàn cuối cùng trên địa cầu này vậy thì Khương Nặc nhất định phải đến đó tìm hiểu một chút, mau chóng lựa chọn một vị trí tốt.
Nơi đó chắc chắn là doanh địa cuối cùng của bọn họ.
Cho nên với doanh địa tiếp theo, cô muốn cố hết sức để biến nó thành bộ dáng hoàn hảo nhất, thứ đầu tiên không thể thiếu chính là lò sưởi âm tường.
Ở cứ điểm của nhà họ Văn, lò sưởi âm tường luôn được tiếp củi liên tục, cả căn nhà vô cùng ấm áp, cô rất thích cái cảm giác được ngồi bên cạnh lò sưởi âm tường.
Còn có trại chăn nuôi, khu trồng rau và nhiều thứ khác.
Có thể nhờ Ngô Đại Giang suy nghĩ về cấu trúc chỉnh thể của doanh địa rồi vẽ ra một bản thiết kế.
Nhưng cô còn chưa đến Đại Hưng Lĩnh xem xét, hiện tại nói đến chuyện này hẳn là quá sớm, chỉ là cô muốn nói ra để mẹ có thời gian chuẩn bị tinh thần.
Vu Nhược Hoa nghe xong thì thở dài: “Mẹ vẫn còn luyến tiếc.” Bà ấy nói: “Lúc mới chuyển đến đây thứ gì cũng không có, mấy ngày nay mới khá hơn một chút, kết quả lại sắp từ bỏ, nhưng mà để được sống tốt hơn, cũng không có gì là không buông xuống được, dù sao con còn có...”
Nói tới đây, bà ấy chỉ dùng khẩu hình, không hề nói ra hai chữ “không gian”: “Dọp dẹp đồ đạc cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu thích thì có thể mang theo toàn bộ.”
Khương Nặc cười cười, vậy mà mẹ cô lại cẩn thận như vậy.
Nhưng với năng lực hiện tại của cô, biệt thự số ba lại cách hai căn khác khá xa, sẽ không có ai rảnh rỗi chạy tới đây nếu không có việc gì, càng sẽ không tùy tiện chạy lên lầu ba, cho dù có việc gì đó thì đều dùng bộ đàm để liên lạc trước.
Ở doanh địa này, người nào tới gần nghe lén đều không thể thoát được lỗ tai của cô
Tuy vậy cô cũng không nói gì, giữ cảnh giác là một chuyện tốt.
Mấy ngày tiếp theo, Khương Nặc cơ hồ không rời khỏi phòng ngủ.
Bận việc lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ở trong phòng lười biếng mấy ngày.
Thỉnh thoảng cô sẽ đưa ý thức vào trong không gian, dùng thanh thép chế tạo hàng rào phòng thủ cho biệt thự số bốn, hoặc là chọn ra mấy thân trúc rồi ngồi ở lan can lầu ba vót nhọn nhưng tiến độ làm việc lại vô cùng thong thả, phần lớn thời gian cô đều làm cá mặn.
Than trong chậu vô cùng ấm áp, thể chất của cô lại tốt, không cần phải ăn mặc quá dày.
Ăn một chút đồ ăn vặt, uống cà phê sữa, xem một ít chương trình tạp kỹ hoặc là phim điện ảnh, ngồi cạnh bàn nhỏ ăn tôm hùm đất.
Mẹ cũng sẽ nấu cho cô rất nhiều món ngon, đây là thú vui của bà ấy, dốc lòng nuôi béo con gái.
Có khi Khương Nặc cũng sẽ lấy lò nướng than ra nướng thịt hươu rồi ăn cùng với mẹ cô.
Ngoài thịt hươu ra thì thi thoảng bọn họ còn nướng cả hàu, tôm và mấy món hải sản khác.
Hải sản nướng thật sự rất ngon, Khương Nặc nghĩ nếu sinh vật biến dị dưới biển có thể ăn được thì ít nhiều gì cô cũng cứu được cả nửa địa cầu này.
Ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ thì trước khi ngủ cô đều tiến vào căn nhà cây trong không gian, ngồi trước bàn đọc sách một hồi.
Thời gian trôi qua quá nhanh, cô cũng đã vui vẻ tới mức quên trời quên đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-359.html.]
Cô nỗ lực trở nên mạnh mẽ, thu thập tài nguyên, nâng cấp bản thân còn không phải là vì muốn biến thành cá mặn, ngày ngày có thể sống bình yên no đủ cùng mẹ sao?
Vui vẻ lười biếng trong phòng bảy tám hôm không hề đụng tay vào việc lớn.
Hôm nay bộ đàm đột nhiên phát ra âm thanh, là Lý Mộng gọi tới.
Cô ấy và Ngô Tiểu Giang đã làm xong một chiếc nỏ nhỏ, muốn gọi Khương Nặc qua xem thử.
Khương Nặc đi tới biệt thự số hai.
Cô đến xem mấy cây biến dị mà mình trồng trước, nhặt được một túi lá tùng nhỏ.
Lá tùng non vừa nhú vô cùng mọng nước, là thứ con người có thể ăn nhưng không nên ăn nhiều, mỗi ngày ăn một chút sẽ có lợi cho cơ thể, nhưng vị của thứ này lại không ngon cho nên bọn họ thường sẽ phơi khô lá tùng rồi pha nước uống, kiên trì uống hết sẽ tốt cho não bộ.
Những cây tùng biến dị này rất tốt cho thân thể, chỉ là lá cây phát triển rất chậm, mấy tháng trời chỉ trổ ra được một ít lá mọng nước, nếu có thể mọc ra một mảng lớn thì tốt rồi.
Ngoài lá tùng thì cô còn mang theo một ít canh lòng dê mẹ cô nấu.
Thời tiết giá rét thế này, có thể uống được một ngụm canh lòng dê nóng hầm hập, vừa thơm ngon vừa ấm áp.
TBC
Lý Mộng thu dọn đồ đạc rồi đưa cô lên lầu ba, đưa cho cô một chiếc nỏ nhỏ.
Kết cấu của thứ này đa phần là kim loại nhưng bộ phận mài mòn lại được làm từ gỗ, như vậy vừa có thể tăng tuổi thọ vừa có thể giảm trọng lượng, có thể trực tiếp đeo vào cánh tay.
Lần trước Khương Nặc chỉ xem bản thiết kế một cách qua loa chứ không quan sát cẩn thận, hiện tại nhìn thấy vật thật, cô phát hiện ra từng chi tiết đều rất tinh xảo, có thể chuyển đổi giữa hai kiểu b.ắ.n là b.ắ.n một phát hoặc nhiều phát, một lần có thể b.ắ.n ra được nhiều nhất năm mũi tên.
Lý Mộng vô cùng hài lòng.
Tầm b.ắ.n của chiếc nỏ này khá xa, có thể nhắm b.ắ.n liên tục, mỗi lần b.ắ.n ra một mũi tên, buộc vào cánh tay cũng rất tiện.
Nhưng Ngô Tiểu Giang rất đau đầu với việc chọn mũi tên, biệt thự số hai có rất nhiều mũi tên làm sẵn nhưng đều thiết kế để dùng cho những cây cung có kích thước tiêu chuẩn, có mang ra dùng thì cũng lãng phí.
Nếu tự mình làm thì lại không đạt được tiêu chuẩn công nghiệp, ít nhiều cũng cồng kềnh, mất đi ưu thế nhỏ gọn có thể buộc lên cánh tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, con bé cảm thấy mấy phiến túc được lắp bên ngoài hàng rào vô cùng thích hợp.
Độ cứng cao không hề thua sắt thép nhưng trọng lượng lại rất nhẹ, nếu con bé có thể sửa chữ bản thiết kế dựa theo lá trúc này, bọn họ sẽ không dùng tên mà sẽ dùng phiến trúc.
Như vậy thứ này sẽ càng giống ám khí hơn là một chiếc nỏ.
Ngô Tiểu Giang nói rất rõ ràng mạch lạc khiến Lý Mộng phải nhìn con bé bằng ánh mắt tán thưởng nhưng lại kèm theo sự bất đắc dĩ.
Nếu con bé có thể bỏ nhiều tâm tư vào việc luyện s.ú.n.g như vậy thì giai đoạn một đã hoàn thành từ lâu rồi.
Nhưng Khương Nặc lại cảm thấy như thế này cũng khá tốt.
Lĩnh vực am hiểu của mỗi người là không giống nhau, muốn trở thành tay s.ú.n.g hàng đầu thì phải có thiên phú, nhưng nếu chỉ cần một tay s.ú.n.g không tồi thì có thể từ từ luyện tập
Cái này phải xem thầy trò bọn họ nghĩ như thế nào.
Hiện tại Lý Mộng bằng lòng giúp đỡ Ngô Tiểu Giang làm nỏ, chứng tỏ Lý Mộng đã lui một bước, kéo dài kế hoạch huấn luyện b.ắ.n súng, chuyện tiếp theo phải xem biểu hiện của Ngô Tiểu Giang rồi.
So với Khương Nặc nuôi thả Ngôn Tử Phàm, Lý Mộng thật sự là một sư phụ xứng chức hơn nhiều, chuyện này cũng khiến Khương Nặc tự cảnh tỉnh bản thân một chút.
Lần trước đưa máy tính qua đó xong thì cô vẫn cứ ở lì trong phòng ăn no ngủ kĩ, mãi vẫn chưa qua gặp Ngôn Tử Phàm, cũng không biết cậu đã luyện tập thế nào rồi.
Nhìn lại sự nghiêm túc của Lý Mộng và sự cẩn thận của Ngô Tiểu Giang vì sợ chọc cô ấy tức giận, đúng là hạn hán cũng c.h.ế.t mà lũ lụt cũng toi.
Khương Nặc ho khan, ý là con bé và Lý Mộng nên trung hòa một chút.
Ngô Tiểu Giang lại không rõ ý tứ của cô, bèn quay sang hỏi: “Chắc chắn là không được động vào mấy phiến trúc trên lưới phòng ngự, em có thể đào một vài cái dưới lòng đất lên dùng được không? Những phiến trúc này rất hiếm gặp đúng không?”
“Đây là trúc biến dị, quả thật là không dễ tìm.” Khương Nặc nói.
Vẻ mặt của Ngô Tiểu Giang lộ ra vẻ thất vọng, phiến trúc này là lựa chọn phù hợp nhất nhưng con bé cũng biết thực vật biến dị là thứ rất hy hữu, mấy cái cây trong doanh địa kia chính là bảo bối của mọi người, nếu lấy làm vũ khí thì chắc chắn sẽ tiêu hao, sau khi b.ắ.n ra chỉ có thể thu lại một phần.
Cho dù chị Khương đồng ý cho nó đào lên nhưng cũng không thể đào quá nhiều.