Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 360

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:24
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc nhìn ra sự thất vọng của con bé: “Không dễ tìm không có nghĩa là không tìm được. Em đừng đào mấy phiến dưới đất, đào lên rồi cũng không phù hợp với chiếc nỏ này, trước tiên em cứ suy nghĩ thiết kế đi, phác họa kiểu dáng cho chị, chị đi tìm một ít trúc biến dị rồi vót thành hình dạng mà em cần, thứ này tự em tước không được đâu.”

Ánh mắt Ngô Tiểu Giang sáng rực lên, lộ ra vẻ vui sướng rõ ràng.

Nhưng Khương Nặc lại bổ sung thêm: “Nhưng mà không thể xem chiếc nỏ gắn tay này là vũ khí chính, chỉ nên sử dụng trong nhất tình huống bất ngờ mà thôi, chúng ta vẫn nên tập trung vào loại nỏ cầm tay bình thường và nỏ lớn.”

Cô không thiếu trúc nhưng chặt trúc không phải là một chuyện dễ dàng, những vũ khí bình thường đều không chặt được, chỉ có thanh chủy thủ của Vân Diệu là có tác dụng.

Nhưng bản thân cô cũng không muốn dùng phần lớn thứ này để làm thành vũ khí.

Phiến trúc b.ắ.n đi rất dễ rơi vào tay người khác, chỉ cần sơ suất một chút là thứ này sẽ trở thành vũ khí sắc bén trong tay đối thủ.

Đôi lúc dùng trong những tình huống đánh úp thì được, dùng số lượng lớn thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.

Hơn nữa cô cũng không muốn ngày ngày phải đi chặt trúc.

“Được, cảm ơn chị Khương!” Ngô Tiểu Giang lập tức nở nụ cười.

Con bé đã thiết kế ra bảy chiếc nỏ có hình dạng và kích thước khác nhau, chỉ có chiếc nỏ gắn tay nay là cần dùng phiến trúc, lúc ra ngoài dùng thứ này bảo vệ bản thân thì được, nhưng để bảo vệ doanh địa thì vẫn cần dùng nỏ lớn.

Lý Mộng thấy con bé vui vẻ như vậy thì cũng lên tiếng cảm ơn: “Vậy phiền cô rồi, Khương Nặc.”

“Không có gì.” Khương Nặc sờ đầu Ngô Tiểu Giang: “Làm không tồi.”

Đột nhiên được khích lệ khiến mặt mày Ngô Tiểu Giang đỏ bừng.

Con bé âm thầm nắm chặt tay, nghiêm túc gật đầu: “Em nhất định sẽ cố gắng.”

Vì muốn tận dụng hết ưu điểm của phiến trúc mà Ngô Tiểu Giang đã tiến hành cải tiến nỏ gắn tay một cách ngoạn mục.

Con bé vô cùng nghiêm túc, cứ chỉnh sửa rồi thử nghiệm tới lui rất nhiều lần.

Ngô Đại Giang cùng Lâm Khiếu cũng giúp đỡ con bé rất nhiều, mọi người cùng nhau ra sức, cuối cùng cũng hoàn thành xong bản thiết kế nỏ gắn tay và tên trúc, sau đó giao bản vẽ cho Khương Nặc.

Khương Nặc dùng điện thoại di động chụp lại rồi trả bản vẽ cho Ngô Tiểu Giang.

Tên trúc hình thoi, phần đầu dài và tương đối nhọn, nói thật là không dễ vót.

Nhưng vót năm trăm phiến trúc cũng đủ dùng rất lâu.

Những lúc này mà có Vân Diệu ở đây thì tốt rồi, có thể vót cùng cô, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Trước khi bắt tay vào việc, Khương Nặc đến thăm Ngôn Tử Phàm.

Cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Chỉ mới mười ngày không gặp mà cậu hình như đã cao hơn một chút, ánh mắt cũng càng thêm thanh minh, hơi thở càng thêm ổn định vững vàng.

Nhưng Khương Nặc nhớ tới thời điểm không gian thăng cấp, cô dùng nước suối trong không gian, lại bắt đầu rèn luyện liên tục, qua mấy ngày cũng tiến bộ rất nhiều.

Chủ yếu là vì nền tảng khá yếu nên sự thăng cấp sẽ càng rõ ràng.

Trước mạt thế, thân thể của Khương Nặc cũng yếu ớt như tầng lớp lao động bình thường còn Ngôn Tử Phàm lại thiếu ăn ngay trong giai đoạn thân thể đang phát triển, phải nói là nền tảng không hề ổn chút nào.

Sau khi tới doanh địa được ăn ngon, không thiếu protein, lại có trứng chim biến dị, còn chăm chỉ tập luyện.

Bây giờ Ngôn Tử Phàm ăn hết một quả trứng chim biến dị là lại cảm thấy tinh lực dư thừa.

Trong giai đoạn này cậu vẫn luôn nỗ lực tập luyện, không ngừng củng cố nền tảng, tiêu hao toàn bộ thể lực, phát tiết toàn bộ năng lượng sau những bữa ăn.

Lợi ích bộc lộ rõ ràng, qua mỗi một lần là cậu càng cảm thấy năng lực kiểm soát thân thể của mình tăng lên rất nhiều.

Thật ra Khương Nặc cũng hướng dẫn Vu Nhược Hoa như vậy, để bà ấy uống nước suối xong rồi mới đi tập luyện, tốt nhất là tập đến mức tinh bì lực tẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-360.html.]

Nhưng Ngôn Tử Phàm chỉ vừa mới bắt đầu xây dựng nền móng nên Khương Nặc không làm như vậy, nào ngờ cậu lại tự mình mày mò được phương pháp như vậy.

Khương Nặc vô cùng hài lòng với thành quả huấn luyện của Ngôn Tử Phàm.

Quả là một con sói con có thiên phú, biết nỗ lực, biết động não, tâm thế cũng vững vàng.

Khương Nặc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trong giai đoạn này cô cũng không thể giúp gì cho cậu.

Nếu nhất quyết phải đưa ra ý kiến gì đó thì cũng chỉ có thể nói là tốc độ này có chút vội vã.

Nền tảng vẫn nên được xây dựng vững chắc một chút, đặc biệt là cậu vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, suy nghĩ và thể trạng đều sẽ thay đổi, tốc độ quá nhanh cũng không có lợi gì mấy.

Dù trong đầu nghĩ như vậy nhưng thái độ của Khương Nặc vẫn rất bình tĩnh, nhìn Ngôn Tử Phàm tập luyện một hồi, sửa lại một vài động tác trọng yếu rồi không làm gì nữa.

“Bây giờ em chịu khó tập luyện những kỹ năng nền tảng nhiều một chút, không có việc gì thì có thể học thêm một số chiêu vật lộn tự do.” Khương Nặc nói với cậu: “Thanh đao chị cho em đấy, ngày thường cứ lấy ra tập luyện, chưa cần nghĩ tới chuyện ra sát chiêu, chỉ cần làm quen với chủy thủ trước, nắm rõ trọng lượng của nó và phương pháp xuất đao là được.”

Nói đến cùng thì cái gì cũng cần phải có thực chiến, có cơ hội cô sẽ đưa cậu ra ngoài rèn luyện.

Ngôn Tử Phàm luyện xong, toàn thân đầy mồ hôi, tự rót một ly nước uống cạn rồi nói với Khương Nặc: “Khương Nặc, có chuyện này em muốn nói với chị.”

Khi đưa ba người bọn họ về doanh địa, Khương Nặc nói bọn họ có thể gọi thẳng tên cô nên bây giờ bọn họ đều gọi như vậy.

“Chuyện gì?”

Ngôn Tử Phàm khẽ nhíu mày: “Hiện tại có sáu con chim biến dị, một tháng sau ước chừng sẽ có mười lăm quả trứng chim, một mình em ăn thì lãng phí lắm, thật sự không cần lấy ra chia cho mọi người sao?”

“Không cần, em ăn cả đi.” Khương Nặc nhìn cậu, quyết định vẫn nói với cậu một số chuyện.

Cô ngồi bên cạnh chậu than, chờ Ngôn Tử Phàm mặc áo khoác, quấn khăn quàng cổ rồi ngồi xuống đối diện mình.

Lúc rèn luyện sẽ vận động ngoài sân, luyện xong thì phải trở vào nhà, nếu không nhiệt độ của cơ thể sẽ hạ thấp khi ngừng vận động, thân thể lúc này không thể chịu rét được.

“Em nhìn mấy con chim biến dị đó, có nảy ra được ý tưởng gì không?” Khương Nặc hỏi cậu: “Em cũng biết chúng nó biến dị là vì để sinh sôi nảy nở và kéo dài chủng tộc, như vậy chờ đến khi giai đoạn đêm tối vĩnh viễn kết thúc, nhiệt độ ấm dần lên thì thế giới này sẽ như thế nào?”

Ngôn Tử Phàm lập tức ngưng thở.

Cậu thậm chí chẳng cần nghĩ quá nhiều cũng đã có thể tưởng tượng ra lúc đó thế giới này sẽ ra sao.

TBC

“Hơn nữa khi đó không chỉ có mỗi mình chim biến dị, lúc ở căn cứ số một Nam Giang, chúng ta đã phát hiện ra chuột biến dị, còn bắt gặp ngài độc ở Càng Sơn, tuy rằng trước mắt bị hoàn cảnh làm ảnh hưởng nên bọn chúng còn không chưa làm nên trò trống gì, nhưng màn đêm vĩnh cửu qua đi, em đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?”

Khương Nặc đã không nhớ rõ màn đêm vĩnh cửu đầy giá lạnh này kết thúc khi nào, chỉ biết có một ngày bầu trời đột nhiên xuất hiện ánh sáng.

Vô số người thấy vui sướng vì việc này, cảm thấy cuối cùng cũng vượt qua kiếp nạn.

Nhưng cũng là từ khi đó, vô số sinh vật biến dị như hiện ra từ trong hư không, bắt đầu xâm chiếm lãnh địa sinh tồn của nhân loại.

Trong thời kỳ màn đêm vĩnh cữu, cuộc sống của con người bị ảnh hưởng rất nhiều nhưng cũng nhờ bóng đêm và giá lạnh nên sự sinh sản của sinh vật biến dị cũng bị hạn chế.

Chờ khi ánh sáng và độ ấm tìm về, đám sinh vật biến dị cũng nghênh đón kiểu thời tiết dễ chịu thoải mái.

Trong một đêm, đám sinh vật ghê tởm này kết bè kết đội bùng nổ.

Ngôn Tử Phàm gục đầu xuống, sau một hồi lâu cũng không nói gì.

Trong thời kỳ mưa to lẫn thời kỳ động đất, cậu và mẹ mình đều trốn trong nhà.

Sau khi tro núi lửa đột kích khắp nơi, bầu trời đã trở nên tối đen, ban đêm không nhìn thấy một tia sáng, duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Dần dần cậu đã quen với đêm đen, lại dần dần quen với sự lạnh giá.

Sự tối tăm này kéo dài lâu đến mức khiến cậu chưa từng nghĩ tới việc có ngày nó sẽ kết thúc, đồng thời cũng chưa bao giờ nghĩ sau khi màn đêm vĩnh cửu qua đi, thế giới này sẽ lại gặp phải chuyện gì.

Tự hỏi một hồi, cậu cũng hiểu được ý của Khương Nặc.

Loading...