Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 361

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:26
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em có thích doanh địa này không?” Khương Nặc hỏi cậu.

Ngôn Tử Phàm không chút do dự gật đầu: “Em thích.”

Chưa kể tới việc Khương Nặc có ơn với cậu, chỉ tính nơi này không có những mối quan hệ giao tế phức tạp với bên ngoài, có thể cho mẹ cậu một cuộc sống tự do thả lỏng thì nó đã là một vùng đất lý tưởng nhất rồi, hơn nữa ở đây còn có thể ăn no ngủ kỹ, không nói tới lòng biết ơn, hẳn là một đứa ngốc cũng sẽ thích nơi này nhỉ?

“Vậy thì thời gian còn lại của em cũng không phải quá nhiều.” Khương Nặc nói với cậu: “Em phải mau chóng trưởng thành thì mới có thể bảo vệ những người em muốn bảo vệ trong những kiếp nạn sau này.”

Ngôn Tử Phàm hít sâu một hơi: “Em hiểu rồi.”

Cuối cùng, Khương Nặc chỉ nói chuyện phiếm với Ngôn Tử Phàm, giải đáp một số thắc mắc liên quan đến kỹ thuật chứ cũng không can thiệp quá sâu vào việc rèn luyện của cậu.

Kiếp trước cậu chính là một cường giả.

Cậu có con đường mà chính cậu phải đi, Khương Nặc cũng không định cưỡng ép thay đổi.

Hiện tại trứng chim biến dị còn hơi ít nhưng cũng thích hợp để cậu xây dựng nền tảng vững chắc.

Kế tiếp, Khương Nặc nghỉ ngơi ở doanh địa mấy ngày liền, mãi đến hôm nay soi gương mới phát hiện mặt mình đã tròn thêm một vòng.

Bước lên cân thì mới phát hiện ra từ khi về doanh địa đến nay, cô đã béo thêm tận hai ký rưỡi.

Mẹ cô thật là biết cách vỗ béo người khác.

Ăn nhiều lại không chịu vận động đương nhiên sẽ tăng thêm không ít thịt.

Khương Nặc lắc lắc đầu, quyết định uống ít cà phê trà sữa lại và tiếp tục với công cuộc vận động.

Đầu tiên, cô đưa A Muội ra ngoài chạy bộ.

Sau mạt thế, Khương Nặc đa phần đều thả rông cho nó tự do nô đùa chứ không còn dắt nó ra ngoài tản bộ (chạy như điên) như lúc trước nên lúc này A Muội vô cùng hưng phấn.

Lúc xuống cầu thang, móng vuốt của nó không ngừng cào loạn, không hề muốn đợi thêm một giây nào.

Đến khi ra khỏi cổng doanh địa, A Muội như chó điên thoát cương, chớp mắt đã chạy khuất tầm mắt của Khương Nặc.

Khương Nặc có thể phân biệt được vị trí của nó, cũng chỉ nhẹ nhàng đuổi theo.

Nó chạy, cô đuổi, nó có mà chạy đằng trời.

Một người một chó rời khỏi doanh địa, chạy thẳng tới công viên rừng nhiệt đới, tinh lực của A Muội vô cùng dư thừa, vui sướng như một đứa trẻ nặng trăm ký, Khương Nặc cũng không quá mệt mỏi nên vẫn luôn chạy cùng nó.

Tốc độ quả thật là kém hơn nó nhưng sức chịu đựng của cô rất bền bỉ, chờ đến khi A Muội không thể không dừng lại nghỉ ngơi, cô cũng chỉ nghỉ chân một chốc rồi chạy tiếp.

A Muội trừng mắt nhìn, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển sang sùng bái.

Không hổ là chủ nhân của nó, lợi hại như vậy sao?

Khương Nặc nhìn nó mỉm cười.

A Muội ngốc nghếch, cho dù cô có chạy đến mệt lả thì chỉ cần uống một ngụm nước suối là khỏe lại ngay, nó có được như thế không?

Chạy đến cuối cùng, A Muội thè lưỡi thở hổn hển, Khương Nặc còn cố ý chạy vòng vòng trước mặt nó khoe khoang một hồi, khiến A Muội sùng bái vẫy đuôi tới mức muốn vểnh lên trời.

Khương Nặc trêu chọc chú chó một chút rồi cũng đút cho nó một ngụm nước suối.

Lúc này A Muội mới có thể hít thể bình thường, lại cùng Khương Nặc chạy về doanh địa.

Trở lại doanh địa, Khương Nặc lại một mình luyện đao trong bóng tối suốt hai tiếng đồng hồ rồi mới quay về biệt thự số ba dùng bữa.

Có một câu nói rằng người làm mẹ sẽ luôn thấy con cái ăn không no.

Lúc ăn cơm, Khương Nặc tỏ vẻ có thể ăn ít một chút đã lập tức vấp phải sự phản đối của Vu Nhược Hoa.

“Con như vậy mà béo cái gì, trước đây con quá gầy, gầy như cây trúc vậy, cằm nhọn như mũi giáo, phải thêm một chút thịt mới được, tăng thêm năm ký nữa là vừa.”

Khương Nặc nghe vậy, khóe miệng không ngừng co giật.

Cô nhớ rõ năm thi lên cấp ba, việc học tập quá mức áp lực khiến cô béo lên rất nhiều, toàn bộ quần áo đều bị chật, cô thi cử đến mức điên cuồng tăng cân, đã sắp bước vào giai đoạn béo phì nhưng Vu Nhược Hoa vẫn kiên trì nói: “Như vậy mới đủ, bằng không sẽ quá gầy.”

Cơm nước xong, Khương Nặc lái xe rời khỏi doanh địa, không phải là đi tìm ai mà là để “tìm” trúc biến dị.

Cô chạy xe vào công viên rừng nhiệt đới, tìm một triền núi khuất gió rồi thu xe vào không gian, lấy căn phòng container ra ngoài.

Sau khi ý thức tiến vào không gian, cô bắt đầu uốn những thanh sắt thành lưới phòng ngự.

Lần này chỉ có một căn biệt thự số bốn, lượng công việc ít hơn ba căn trước kia nhiều, hơn nữa lúc trước cứ làm đứt quãng rồi mới ghép lại cho nên lần này cũng chỉ mất khoảng nửa ngày là làm xong.

Sau đó cô dùng cưa đốn ba cây trúc.

Đầu tiên là gọt bỏ cành lá dư thừa, chỉ để lại thân trúc, thu lại những phần vụn vặt, lưu trữ để sau này dùng.

Tiếp theo là ngồi trước bếp lò ấm áp, dùng chủy thủ tước phiến trúc theo bản thiết kế, đồng thời cũng xem xét mấy cây trúc trồng ngoài ruộng trước đây, trải qua thời gian dài như vậy, tất cả đều đã trưởng thành, phát triển cũng khá tốt.

Cô lại mang mấy cây trúc vừa nhổ lên này cấy xuống bên cạnh rừng trúc, lại trồng thêm mấy chục cây mới.

Phương pháp cấy trúc là cách trồng nhanh nhất, lần trước cũng dùng cách này, nhưng lần này cô còn thử thêm nhiều cách khác như chiết cành, giâm cành.

Sau khi tưới một lượng lớn nước suối trong không gian, cô cũng tiện tay tưới tiêu cho ruộng thảo dược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-361.html.]

Tiếp đó là tiếp tục tưới trúc.

Trong khu rừng yên tĩnh không một tiếng động, thế giới của Khương Nặc hoàn toàn chỉ có một mình cô.

Ở một góc tối, không có ai thấy cô, cũng không người nào nghe được âm thanh của cô.

Cô không hề sợ hãi bóng tối, ngược lại nó còn mang đến cho cô cảm giác an toàn khó nói nên lời.

Tước tre chán rồi thì cô lại đi luyện đao, hoặc là vào căn phòng cây nghỉ ngơi đọc sách.

Có khi cũng sẽ chiên một miếng bò bít tết, hoặc nướng hai miếng thịt hươu biến dị.

Mùi thơm của nước thịt hòa lẫn với màu nâu khi nướng than, dùng kèm một chút rượu gạo, xem video, cứ như vậy mà qua một buổi tối.

Trong núi không biết ngày tháng.

Chờ Khương Nặc kéo theo lưới phòng ngự và một bao phiến trúc to tướng quay về doanh địa thì đã là chuyện của một tuần sau.

Thêm ba chiếc nỏ tay áo của Ngô Tiểu Giang đã ra lò, có thể phối hợp với phiến trúc để thử nghiệm uy lực của thứ này.

Hình thức của mấy chiếc nỏ tay áo mới này đã thay đổi rất nhiều, cấu trúc bên trong cũng biến đổi không ít, trông còn nhỏ hơn phiên bản cũ, khi gắn vào cánh tay thì gần như không nhìn ra nó là một chiếc nỏ.

Tuy nhỏ nhưng trọng lượng của nó cũng không khác biệt lắm, có thể thấy một số cơ quan bằng gỗ đã được thay thế bằng kim loại.

Lần này Khương Nặc đã vót được một nghìn phiến trúc nhưng cô cũng không định mang ra một lần, đầu tiên chỉ lấy ra ba trăm cái.

Ngô Tiểu Giang vô cùng vui vẻ, lập tức lắp phiến trúc vào nỏ tay áo rồi bắn.

Đối với những chiếc bia di động trong phạm vi sáu mét, năm phát trúng bốn phát.

Phiến trúc vô cùng nhẹ nhưng lại sắc bén không thua gì sắt thép, có thể xuyên qua những miếng thép trên bia di động dễ như trở bàn tay, sức sát thương của thứ này mạnh hơn mấy chiếc ná nhiều.

Dù sao thì lực tay của đám người Ngô Tiểu Giang cũng không kéo nổi mấy chiếc ná quá nặng, Lý Mộng thông thường cũng chỉ b.ắ.n được tám viên, cô ấy b.ắ.n rất chuẩn, có thể b.ắ.n vào mắt, cũng có thể b.ắ.n vào chân khiến đối phương đau tới mức té ngã nhưng đối với những người khác thì tác dụng của chiếc ná không thể phát huy được tới mức đó.

Nỏ chính là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi thử nghiệm, Ngô Tiểu Giang và Lý Mộng đều rất vừa lòng, nhưng phiến trúc này lại nhẹ hơn tưởng tượng nhiều, Ngô Tiểu Giang cảm thấy phải sửa lại chiếc nỏ một chút.

Con bé hứng thú bừng bừng, trải giấy bên cạnh bóng đèn rồi bắt đầu vẽ.

Lý Mộng nói: “Đừng vẽ ở đây, bên ngoài lạnh, về phòng đi, nhớ bật thêm đèn để không hại mắt.”

Ngô Tiểu Giang gật gật đầu, miệng lẩm bẩm đi về phía phòng ngủ.

Khương Nặc đưa hết phiến trúc còn dư lại cho Lý Mộng.

Đạn, súng, bi sắt đều giao cho Lý Mộng quản lý, cô ấy là người cẩn thận tỉ mỉ tinh tế, lâu lâu còn mang tới cho Khương Nặc xem, Khương Nặc vô cùng yên tâm về cô ấy.

“Gần đây cô có tới trấn Ngô Hưng không?” Khương Nặc hỏi.

Lý Mộng lắc lắc đầu: “Không có, không có cô ở đây, doanh địa cũng chỉ có tôi, tôi không dám rời đi quá lâu, hơn nữa bây giờ vừa tối vừa lạnh, tôi ra ngoài đốn củi hồi lâu cũng đã khiến tay chân và mặt mũi bị thương vì giá rét nên tôi cũng không thích ra ngoài.”

Khương Nặc thấy vết thương do giá rét trên tay Lý Mộng còn chưa lành nên quay về lấy một hộp kem dưỡng da tay cho cô ấy.

Thật ra Lý Mộng cũng có trữ một ít mỹ phẩm dưỡng da, còn là loại rất nổi tiếng nhưng sau khi dọn đến doanh địa, cô ấy cảm thấy thể lực của mình đã được cải thiện, trạng thái da dẻ cũng không tồi nên vẫn mãi không dùng mấy thứ kia.

Mãi cho đến khi da cô ấy tổn thương do giá rét mới mang mấy thứ đó ra dùng nhưng hiệu quả lại không bao nhiêu.

Khương Nặc đưa cho cô ấy một hũ vaseline to tướng.

“Mấy thứ serum dưỡng da đó của cô dùng để bảo dưỡng da bị tổn thương do giá rét thật sự là lãng phí, chẳng có tác dụng gì cả.” Khương Nặc nói: “Không có việc gì thì chườm nóng nhiều một chút, ngâm nước nóng rồi bôi cái này là được.”

Lý Mộng sờ sờ mặt, cười hì hì nói: “Bây giờ tôi không dùng serum dưỡng da nữa, tình trạng da dẻ vẫn còn được, cơm của mẹ Vu cũng thật biết dưỡng người.”

Sao cô ấy có thể không nhìn ra biến hóa trên cơ thể mình chứ.

TBC

Sau khi chuyển đến doanh địa, sức lực của Ngô Đại Giang cũng trở nên cường đại hơn.

Khi Lâm Khiếu vừa tới đây, chỉ làm một ít việc đã hụt hơi không thở nỗi, hơi thở nặng nề cho thấy khí quản đã bị tổn thương nhưng gần đây đã khá hơn không ít.

Lại nhìn A Muội to xác và thông minh tới mức kỳ lạ và những cây biến dị Khương Nặc gieo trồng.

Thế giới này không ngừng biến hóa, Khương Nặc hiển nhiên đã nắm bắt được sự thay đổi này khiến những người liên quan như bọn họ cũng được hưởng lợi.

Lúc trước cô ấy ôm lấy chiếc đùi này cũng không nghĩ nó lại to như vậy.

Lý Mộng đưa hai lọ serum và kem dưỡng da mặt cho Khương Nặc, mấy thứ này cô ấy không dùng được, cũng đã gần hết hạn, nhưng mấy thứ này cũng vô dụng với Khương Nặc nên lại đưa tới cho Đường Nguyệt cùng Chu Duyệt Nghiên, nói với bọn họ là Lý Mộng đưa.

Đường Nguyệt vui sướng nhận lấy, chuẩn bị đi tìm Lý Mộng cảm ơn nhưng phản ứng của Chu Duyệt Nghiên lại tương đối bình thản.

“Tôi có kem bôi tay rồi.” Cô ấy nói.

Khương Nặc nhìn sang thì thấy mấy món kem dưỡng của Chu Duyệt Nghiên chính là thứ mà cô đã đưa cho Trịnh Nhất Hiên trước kia khi da của anh tổn thương nghiêm trọng do giá rét.

Kết quả anh lại không đụng vào, đưa hết toàn bộ cho vợ mình.

Khương Nặc:...

Thật là hay quá, tới đây để bị thồn một họng cơm chó.

Loading...