Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 362
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:28
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy cây thuốc mang từ căn cứ Thái Thương về được trồng trong không gian, cũng xem như là sống sót nhưng Khương Nặc mỗi lần nhìn đến nó đều chỉ thấy bộ dáng ỉu xìu ủ rũ, dường như sinh khí đã bị thổ nhưỡng trong không gian hút cạn, hiện tại cũng chỉ sống tạm nhờ vào lượng nước suối khổng lồ mà Khương Nặc kiên trì tưới mỗi ngày.
Không chỉ là thảo dược mà ngay cả mấy thứ cây mà Khương Nặc trồng cũng như thế.
Tuy bọn chúng đều là thực vật biến dị, bản thân đều tàng trữ một lượng linh khí nhất định nhưng rốt cuộc bọn chúng cũng không phải thứ trong không gian, muốn tồn tại cũng khá gian nan.
Nhưng tốt xấu gì thì vẫn chưa chết.
Bây giờ chỉ có thể chờ xem dưới sự ảnh hưởng của nước suối, bọn chúng có thể tiếp tục hoàn thành lần biến dị tiếp theo rồi sinh tồn trong không gian này không.
Đến lúc đó không biết sẽ thay đổi như thế nào.
Trước khi Khương Nặc trồng thảo dược cũng lo sợ nó bị thổ nhưỡng trong không gian hút cạn cho nên có giữ lại một ít rễ củ.
Cô nghĩ ngợi một hồi rồi mang đến cho Chu Duyệt Nghiên.
“Đây là thảo dược được trồng bằng linh nhưỡng.” Khương Nặc nói: “Sau khi rời khỏi căn cứ Thái Thương thì không còn nữa, chỉ còn thừa lại chút rễ củ này, cô xem thử xem có trồng được không.”
Chu Duyệt Nghiên cẩn thận nhận lấy.
Cô ấy cũng phát hiện mấy cây biến dị ở doanh địa này không bình thường, vẫn đang thử nghiệm xem có thể dùng lá tùng để làm ra một phiên bản thuốc tăng lực không độc đơn giản hay không.
Nhưng lúc này còn khuyết thiếu rất nhiều tài liệu, trước mắt chỉ mới là giai đoạn đầu của việc thí nghiệm.
Khương Nặc giao ra số rễ củ này khiến cô ấy có chút kích động, nếu có thể trồng được thì cô ấy có thể xem đây là cơ sở để điều chỉnh công thức tạo ra thuốc tăng lực.
Khương Nặc giao đồ vật cho cô ấy rồi lại đưa cho cô ấy một bản danh sách, những tài liệu khuyết thiếu có thể tìm cơ hội đến căn cứ để lấy..
Khương Nặc cũng cầm danh sách tìm kiếm trong không gian, cuối cùng cũng tìm được một số thứ ở trong thùng đựng hàng.
Những ngày tiếp theo, Khương Nặc thường xuyên đưa A Muội ra ngoài chạy bộ.
Đi nhiều lần thì cô cũng tương đối hiểu biết về phạm vi hoạt động thường ngày của A Muội.
Trước thời kỳ màn đêm vĩnh cửu, A Muội thỉnh thoảng sẽ tìm được mang về, màn đêm vĩnh cữu quá mức lạnh giá, đừng nói là gà rừng thỏ hoang, ngay cả trứng rắn cũng không tìm ra một quả.
Nhiệt độ không khí âm như thế này, lúc Lý Mộng ra ngoài đốn củi cũng bị giá rét làm tổn thương, mà người có thể chất tương đương với Lý Mộng trong doanh địa chỉ còn Vu Nhược Hoa.
Khương Nặc cũng không muốn để mẹ đi đốn củi nên bèn nhận lấy nhiệm vụ này.
Cũng may gần đó có công viên rừng nhiệt đới, củi lửa không thiếu.
Nhưng nếu khu rừng này vẫn cứ cằn cỗi như vậy, không có sinh mệnh mới xuất hiện thì một ngày nào đó rừng rậm cũng sẽ bị đốn sạch.
Khương Nặc đột nhiên muốn tới bờ biển xem thử xem thế nào.
Bắt hải sản ăn chỉ là lời nói đùa thôi, cô muốn đi xem xét tình huống, xem thế giới này biến hóa ra sao.
Tính toán thời gian thì hiện tại sinh vật biến dị còn chưa sinh sôi nảy nở tới mức bùng nổ, cách thời điểm sinh vật biến dị dưới đại dương tràn lên lục địa vẫn còn xa.
TBC
Nhưng dù sao đi một mình vẫn khá nguy hiểm, phỏng chừng phải chờ Vân Diệu tới rồi đi cùng nhau.
Trong lòng đã nghĩ như vậy, Khương Nặc lại đốn thêm rất nhiều củi, chất lên xe tải cho A Muội kéo về.
Động tác của cô rất nhanh, theo tốc độ của cô, một ngày là có thể xử lý một mảnh nhỏ của khu rừng này, đủ củi cho doanh địa dùng thật lâu.
A Muội kéo xe về doanh địa, đợi Lý Mộng dỡ hàng rồi lại kéo xe trống quay lại khu rừng.
Khương Nặc cầm đao chẻ củi, chuyên chọn những cây khô to cao để đốn.
Gốc cây thô to có thể giữ lại để làm vật liệu gỗ, phần thân cây thì dùng làm củi.
Cây cối cao to hơn cả một người, cũng không biết phải tốn bao nhiêu năm mới trưởng thành được như vậy, thế mà chỉ qua một trận thiên tai đã c.h.ế.t sạch sẽ.
Khương Nặc lại đốn ngã một cái cây, lúc này lại nghe thấy A Muội ở nơi xa gầm gừ điên cuồng.
“Grừ grừ grừ grừ!!! Grừ!!! Grừ grừ grừ!!!!”
Tiếng kêu tràn ngập tính công kích, rất nhanh đã biến thành tiếng rít gào và những phát cắn đầy hung ác của A Muội.
Khương Nặc trầm mặc, còn tưởng rằng A Muội gặp phải cường địch nên vội vàng thu đao chạy sang đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-362.html.]
Khương Nặc vừa chạy vừa lắng nghe động tĩnh, còn chưa chạy đến nơi đã bắt đầu thả chậm bước chân không hề nóng nảy.
Nghe tiếng thở thì rõ ràng là hai chú chó đang đánh nhau, nói cho đúng thì A Muội đang đuổi đánh một con ch.ó khác, bộ dáng vừa hung hăng vừa nhanh nhẹn.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, con ch.ó có thể đánh nhau với A Muội cũng chỉ có Biên tướng quân.
A Muội không đánh lại Biên tướng quân, Biên tướng quân cũng sẽ không thương tổn nó cho nên Khương Nặc cũng không nóng nảy, chậm rì rì đi qua đó.
Ở phía xa, trong màn đêm dày đặc, Khương Nặc nhìn thấy A Muội khí thế kinh người rướn thân bay lên, hai bộ móng vuốt cào về phía trước, vẻ mặt hung tướng muốn cắn vào cổ Biên Mục, vừa há mồm đã muốn gây ra vết thương trí mạng.
Đương nhiên là Biên Mục có thể tránh thoát nhưng so với lần hai đứa nó giao đấu khi trước, lần này A Muội rõ ràng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, Biên Mục lại không thể đánh trả, chỉ có thể bị động trốn tránh.
Đánh qua đánh lại một hồi, Biên Mục đã bị A Muội đớp mấy cái, cũng may Biên Mục phản ứng rất nhanh nên cũng không đến mức bị thương.
Khương Nặc tùy tay cầm lấy một khúc cây khô dùng sức ném mạnh về phía chúng nó.
Cô gần như là dốc hết mười phần sức lực, cọc gỗ kia hung hăng cắm mạnh xuống đất, A Muội chấn kinh, kêu lên một tiếng rồi nhảy đi.
Nó quay đầu nhìn, trông thấy là Khương Nặc thì sửng sốt vài giây, đột nhiên tủi thân kêu “ăng ẳng” một tiếng, yếu đuối nằm xuống đất, bắt đầu rên “ẳng ẳng ẳng”.
Khương Nặc còn thấy nó dùng hai chân che bụng, lại còn rên rỉ tủi thân như thế thì cho rằng bụng nó bị thương nên vội vàng chạy lên bế nó, kiểm tra một lượt.
Sờ tới sờ lui lại chẳng thấy có gì, chỉ có một con ch.ó trà xanh vừa kêu ăng ẳng cọ bên người cô vừa nhìn Biên Mục bằng ánh mắt khiêu khích.
Khương Nặc vô cảm dạt nó sang một bên.
Biên Mục có chút sốt ruột đi tới bên cạnh Khương Nặc, gục đầu ra vẻ yếu thế, tỏ vẻ bản thân không hề làm bị thương chó của cô.
Khương Nặc biết nó thật sự tủi thân, bị cắn nhiều như vậy nhưng vẫn nhất quyết không đánh trả.
Trạng thái của Biên Mục có gì đó không đúng, có thể là quá mỏi mệt, bằng không phải tốc độ phản ứng của nó thì không thể nào bị A Muội bắt nạt như thế, hẳn là nó đã liên tục đi đường không hề nghỉ ngơi.
Nghĩ như vậy, Khương Nặc có chút đau lòng, duỗi tay muốn sờ đầu nó nhưng A Muội đột nhiên nhảy lên, dẩu m.ô.n.g đẩy Biên Mục sang một bên, bản thân lại nũng nịu cọ vào tay Khương Nặc, vừa tỏ vẻ đáng thương, vừa tranh thủ dùng chân sâu đẩy Biên Mục.
Khương Nặc dùng sức chọc vào lưng A Muội, nghiêm mặt nói: “Đừng náo loạn nữa.”
A Muội không dám đánh nhau, miệng vẫn còn kêu ăng ẳng, tỏ vẻ bản thân vừa tức vừa tủi thân, nếu không phải kỹ thuật diễn của nó quá kém thì có lẽ Khương Nặc đã tin rồi.
Khương Nặc không thèm lý luận với nó, cô nhìn về phía Biên Mục, thấy trên người nó có một chiếc túi to, bèn đưa tay tháo chiếc túi xuống.
Rõ ràng trong túi còn có vật sống không ngừng giãy dụa, Khương Nặc mở ra xem, bên trong lại có hơn hai mươi con chim biến dị.
Thanh quản của bọn chúng đều bị hủy, không có ngoại lệ, có thể thấy hai nhát đao lưu loát trên cổ chúng.
“Là Vân Diệu bảo mày mang về đây sao?” Khương Nặc hỏi Biên Mục: “Những người khác đâu?”
Đương nhiên là con ch.ó không thể trả lời cô, chỉ dùng một đôi mắt ướt dầm dề nhìn về phía Khương Nặc.
Khương Nặc đưa tay sờ đầu nó, nhẹ nhàng chải lông cho nó.
A Muội đã sắp tức c.h.ế.t rồi.
Chuyện gì đang xảy ra với tên bé ba này vậy, bé ba này quá mức mưu mô!!
A Muội lập tức kháng nghị: “Grừ!! Ẳng ẳng ẳng...”
Khương Nặc bất đắc dĩ, chỉ đành cưng nựng A Muội vài cái, còn cho nó một miếng thịt hươu, lúc này tính khí của nó mới miễn cưỡng tốt lên một chút, vừa ăn thịt vừa khoe khoang với Biên Mục.
Thịt này có thơm không hả?
Tao có, mày không có, hì hì.
Vẻ mặt ti tiện của nó thật sự khiến Khương Nặc muốn đánh nó một cái.
Thật ra không cần nghĩ cũng biết Vân Diệu không tới đây chính là vì còn chuyện khác phải làm.
Chuyện đó chỉ đơn giản là đi tìm linh nguyên hoặc là liên quan đến căn cứ ở đỉnh Đại Hưng.
Biên Mục chở theo cái túi này đi suốt một đường về doanh địa, chẳng trách nó lại mệt mỏi như vậy.
Một con chim biến dị nặng khoảng một ký, hơn hai mươi con vị chi là gần hai mươi lăm ký, đồ vật gánh trên lưng vô cùng nặng nề lại được không nghỉ ngơi tốt.