Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:31
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy đồ vật đã vào tay Khương Nặc, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn thì Biên Mục mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lưu luyến nhìn Khương Nặc, đứng lên muốn rời đi.

Khương Nặc vội vàng gọi nó: “Từ từ, khoan đi đã, về nhà tao nghỉ ngơi một chút.”

Ánh mắt đen nhánh của Biên Mục nhìn cô, đại khái là hiểu ý nhưng khi trông thấy A Muội ở bên cạnh cô đang nghiến răng nghiến lợi thì nó lại do dự.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi với tao!”

Khương Nặc kéo xe ba gác đi tới chỗ đốn củi, đốn mấy gốc cây bỏ lên xe rồi dùng dây thừng kéo về phía doanh địa.

Biên Mục thấy thế cũng không từ chối, ngoan ngoãn đi bên cạnh Khương Nặc, còn cắn lấy dây thừng muốn giúp cô kéo xe.

A Muội tức khắc nổi giận.

Kéo xe là nhiệm vụ đặc biệt của riêng nó!

Chủ nhân nghĩ cái gì vậy, sao có thể cho tên bé ba này kéo xe?

Phải dạy dỗ cho nó một bài học mới được.

A Muội há mồm đoạt lấy dây thừng, lại dùng m.ô.n.g hất Biên Mục sang một bên, bắt đầu nhấc chân kéo xe đẩy chạy như bay, thân hình linh hoạt, chớp mắt đã chạy ra khỏi cánh rừng, không còn thấy bóng dáng đâu.

Nó đi rồi lại khiến nơi này thanh tịnh hơn nhiều, Khương Nặc cũng dừng lại lấy một cốc nước suối đút cho Biên Mục, giúp nó khôi phục thể lực.

Theo Khương Nặc đến doanh địa, Biên Mục ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.

Lúc Khương Nặc trở về thì đã nhìn thấy Ngô Đại Giang cùng Lâm Khiếu đang dỡ hàng, nâng hết gốc cây khô trên xe kéo xuống dưới.

Bên ngoài doanh địa không đốt lửa, chỉ có ánh sáng từ đèn điện trong biệt thự lóe ra, Khương Nặc về biệt thự số ba, Biên Mục nhanh chóng đuổi theo, không gây ra bất kỳ động tĩnh gì.

Đám người Ngô Đại Giang cũng chưa nhìn ra có một con ch.ó lạ xuất hiện trong nhà bọn họ.

Khương Nặc đưa Biên Mục về biệt thự số ba, vừa đóng cửa lại thì đã nghe thấy âm thanh sốt ruột của Vu Nhược Hoa: “Tiểu Nặc, con làm gì mà khiến A Muội tức giận quay về khóc lóc thế kia, tức đến rụng lông luôn rồi...”

Bà ấy vừa nói xong thì đã trông thấy chú chó đang đứng bên cạnh Khương Nặc.

Chó chăn cừu có bộ lông màu thiên thạch, ngoại hình bắt mắt, hình thể vạm vỡ trông vô cùng uy phong lẫm liệt nhưng lại có một đôi mắt ướt át.

Nhìn thấy Vu Nhược Hoa, Biên Mục lập tức dừng lại bên chân cầu thang.

Nó biết người này cũng là chủ nhân của ngôi nhà, nếu bà ấy không chào đón nó thì nó không thể tùy tiện đi vào.

Nhìn bộ dáng dịu ngoan giống như một quý ông hiểu chuyện của Biên Mục, tuy ngoài miệng Vu Nhược Hoa còn đang quở trách Khương Nặc nhưng trong lòng đã hóa thành một vũng nước.

“Ai da, chú chó ở đâu ra thế này, thật xinh đẹp!” Vu Nhược Hoa nói: “Mau vào mau vào, để tao xem nào.”

Biên Mục nghe lời đi qua, ngồi trước mặt Vu Nhược Hoa.

Vu Nhược Hoa nuôi A Muội nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp con ch.ó nào ngoan ngoãn như vậy.

A Muội tức giận chen giữa Vu Nhược Hoa cùng Biên Mục, không cho Vu Nhược Hoa nhìn tên bé ba này.

Vu Nhược Hoa cuối cùng cũng hiểu A Muội tức giận cái gì.

“Đừng tức giận, trong lòng bọn tao chỉ có mày, đây là khách, hiểu chưa? Phải lễ phép với khách một chút, có biết chưa? Rộng lượng.”

Chủ khách có khác, A Muội trong lòng dễ chịu điểm.

Nhưng Vu Nhược Hoa ngoài miệng nói như vậy, trong tay đã đi cấp Biên Mục lấy ăn ngon.

TBC

Biên Mục nhìn đống đồ ăn trước mặt, dưới sự mời gọi của Vu Nhược Hoa, nó bắt đầu dùng cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-363.html.]

Căn nhà này vô cùng ấm áp, vừa mới tới không lâu mà nó đã có chút lưu luyến nhưng nó cũng hiểu bản thân không thuộc về nơi này.

A Muội chui vào ổ ngay trước mặt Biên Mục.

Là một chiếc ổ chó vừa mềm vừa to, có lót một tấm thảm dày, còn có mấy con thú bông đồ chơi.

Nó lộ ra vẻ khoe mẽ, tao có, mày không có.

Khương Nặc lại đến biệt thự số bốn một chuyến, giao hơn hai mươi con chim biến dị cho Ngôn Tử Phàm.

Ngôn Tử Phàm ở lầu một, Khương Nặc còn chưa tới nơi thì cậu đã mở cửa ra.

Khương Nặc khẽ nhíu mày, mặt không đổi sắc hỏi: “Sao em lại phát hiện ra chị?”

Bước chân của cô hiện tại đã rất nhẹ như một loại bản năng, cơ hồ là ẩn vào trong tiếng gió.

Lưới phòng ngự của biệt thự số bốn còn chưa lắp, hệ thống khuếch đại âm thanh còn chưa được trang bị, ngoài trời tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón tay, dù là nhìn hay nghe, hẳn là Ngôn Tử Phàm đều không thể phát hiện ra cô.

Ngôn Tử Phàm nói: “Là đám chim biến dị đó nói cho em biết.”

Cậu đưa Khương Nặc tới chỗ mấy chiếc gỗ để cô tự mình quan sát.

Lồng gỗ được chia thành nhiều tầng, chia thành những ô đơn khác nhau, mỗi con được nhốt riêng biệt.

Mấy con chim biến dị vùng vẫy thô bạo, dùng sức đ.â.m vào lồng, phát ra âm thanh nặng nề.

Bởi vì loại động vật này quá mức cuồng bạo nên sau khi bị giam cầm, chúng nó không ngừng công kích Ngôn Tử Phàm, nhưng Ngôn Tử Phàm biết cách khống chế, sau đó chúng nó bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

Khi còn ở căn cứ số một Nam Giang, cách âm kém, điều kiện hữu hạn khiến cậu cảm thấy đám chim này quá khó khống chế, hung ác một chút thì sợ làm c.h.ế.t bọn chúng, nhưng nếu không đủ tàn nhẫn thì không thể trấn áp được.

Mãi đến mấy hôm trước Lâm Khiếu làm lồng gỗ riêng cho bọn chúng thì vấn đề này mới được giải quyết triệt để.

Đám chim biến dị phản ứng rất nhanh, thính giác vô cùng nhanh nhạy, dù là ai tới gần thì cũng khiến cho bọn chúng hung bạo không thôi, điên cuồng va vào lồng sắt, tư thế như muốn bay ra ăn thịt người, vì vậy mà Khương Nặc còn chưa tới nơi nhưng Ngôn Tử Phàm đã nhận ra có người tới nơi này.

Doanh địa gió êm sóng lặng, mọi người gần như sẽ không quấy rầy nhau, người thường tới đây cũng chỉ có Khương Nặc.

Nghe cậu giải thích xong, Khương Nặc đứng trước chuồng gỗ, nhìn đám chim biến dị đang điên cuồng vỗ cánh về phía mình, cảm thấy vô cùng thú vị.

Chim biến dị không sợ lạnh nên gian nhà này chỉ có một chậu than, ánh sáng ảm đạm.

Trong những chiếc lồng tối đen dường như có những gương mặt người đang vặn vẹo không ngừng, ít nhiều cũng khiến cho người ta sợ hãi.

“Em nhốt bọn chúng riêng ra, kết quả không biết vì sao mà chim mái vẫn đẻ trứng.” Ngôn Tử Phàm nói.

“Bởi vì trứng chim là do tế bào trứng trong người chim mái tạo thành, không có chim trống vẫn có thể đẻ trứng, chỉ là tế bào trứng này không được thụ tinh nên không thể ấp ra chim non mà thôi, trứng thì vẫn vậy.” Khương Nặc giải thích với cậu.

Năm nay Ngôn Tử Phàm đã hơn mười ba, thời gian trước đó đều trải qua trong thời mạt thế, còn chưa được tiếp nhận giáo dục giới tính một cách đúng đắn, lúc này nghe Khương Nặc nghiêm túc giảng giải mấy thứ này, gương mặt cậu không nhịn được nóng bừng lên.

“Khụ...” Ý thức được bản thân đang có quắp người, cậu bắt đầu ho khan tìm đề tài khác để nói: “Thông qua việc đẻ trứng này, em phát hiện ở chỗ này chỉ có một con chim trống, đã đánh dấu vào cánh của nó. Chim trống không đẻ trứng, em thấy vô dụng, có cần g.i.ế.c c.h.ế.t nó không?”

Cậu vốn đã tê dại với những con chim này từ lâu, nào thèm quan tâm có mặt người hay không mặt người, tùy ý đưa tay vào lồng thộp cổ một con chim lấy ra ngoài, nghiễm nhiên là tư thế của một tiểu ma vương.

“Giữ lại đi, một con chim ăn bao nhiêu chứ, chúng ta không nuôi nổi sao, nói không chừng sau này sẽ có chỗ dùng tới.” Khương Nặc nói.

Nghe cô nói vậy, Ngôn Tử Phàm lại ném con chim vào trong lồng.

Khương Nặc lại lấy ra một chiếc túi to đưa cho cậu.

Ngôn Tử Phàm đã sớm thấy cô cầm tới một chiếc túi to không ngừng nhích tới nhích lui nhưng lại không ngờ trong đó toàn là chim biến dị, toàn bộ đã trở thành chim công, uổng công phí sức vươn mỏ về phía cậu la hét, nếu không phải cánh đã bị trói lại thì phỏng chừng bọn nó sẽ cào nát mặt cậu.

“Từ đâu ra? Nhiều như vậy!” Trên mặt Ngôn Tử Phàm không giấu được vẻ vui sướng.

Khương Nặc bình thản nói: “Bạn của chị đưa tới.”

Loading...