Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 365

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:35
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Vịnh Vi không thèm để ý tới sự oán giận của cậu ta.

Nói đến cùng thì xây căn cứ không khó, đã chuẩn bị sáu năm, bỏ vốn lớn, vật tư đều đủ, ngoài những phòng container đã mua từ trước thì vẫn còn có rất nhiều phòng có thể lắp ráp ngay.

Nhưng thứ mà đám người Văn Vịnh Thần để ý là sự trả giá của bọn họ có được hồi báo hay không.

Đánh cuộc toàn bộ vận mệnh xa hoa của gia tộc vào một người, thoạt nhìn thì đây là một quyết định không hợp lý nhưng nhà họ Văn có thể có hôm nay cũng là nhờ một người đó.

Tất cả mọi lý lẽ đều được xây dựng lên từ một sự vô lý, Văn Viễn Tùng từng chứng kiến sự cường đại và trường sinh của ngài Diệp, đương nhiên cũng khát vọng bản thân sẽ là người may mắn đó.

“Đại sư đâu, không phải bảo cậu đi trông chừng ông ta sao?” Văn Vịnh Vi nhướng mắt nhìn phía Văn Vịnh Thần: “Cậu nói xem rốt cuộc cậu có thể làm gì hả?”

“Tôi có thể trông chừng ông ta sao?” Văn Vịnh Thần cười nói: “Trần Chính Vũ đúng là con ch.ó tốt của cô, cả chủ nhân cũng không nhận, bây giờ chỉ nghe lời ông ta, Văn Vịnh Vi, cô đừng có chơi quá trớn.”

Văn Vịnh Vi nghe xong, cười nói: “Là tôi bảo Trần Chính Vũ không được nghe lời cậu, cậu cảm thấy cậu ta không tôn kính cậu? Là tôi cho phép, nếu không cậu nghĩ dựa vào đâu mà cậu ta được đại sư tin cậy?”

Văn Vịnh Thần nhìn người phụ nữ thiên kiều bá mị dưới ánh lửa, gương mặt căng mọng xinh đẹp lại như đang túa ra nước độc khiến người ta không chạm vào không được mà chạm vào cũng không xong.

Một ngọn lửa âm u cháy lên trong lòng, cậu ta không nhịn được cúi đầu châm chọc: “Cô đặc biệt tới đỉnh Đại Hưng, lại tìm đại sư tới đây chỉ là để giám sát ông ta thôi sao? Không phải cô rất kiêu ngạo là đến ngài Diệp cô cũng có thể quyến rũ sao? Sao bây giờ lại không dám nữa?”

Văn Vịnh Vi cũng không d.a.o động vì sự hùng hổ dọa người của cậu ta, chỉ lười biếng lách mình bước lên, ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Văn Vịnh Thần, đồng thời khẽ kéo cổ áo, lộ ra cần cổ trắng như tuyết dưới lớp áo lông vũ cùng với xương quai xanh, có thể thấy được cả đường cong ẩn hiện ở chỗ xương quai xanh đó.

“Tự quản lý mình cho tốt đi.” Cô ta đứng bên cạnh Văn Vịnh Thần nói nhỏ, nhẹ nhàng thở vào tai cậu ta.

Sau đó, cô ta hài lòng nhìn động tác của Văn Vịnh Thần trở nên cứng đờ, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn, ánh mắt hung tợn nhìn thân thể cô ta chằm chằm.

“Thứ tôi muốn thì tôi nhất định sẽ có được.” Văn Vịnh Vi nhếch môi đỏ, sung sướng mỉm cười: “Văn Vịnh Thần, theo ông nội hay là theo tôi, tôi chỉ cho cậu một cơ hội lựa chọn, cậu phải biết tính tôi trời sinh lạnh bạc, không màng thân tình.”

Văn Vịnh Thần hừ lạnh một tiếng, ngồi vào ghế tiếp tục sưởi ấm.

...

Vân Diệu đứng ở một góc sâu trong núi, nhìn màn sương xám dày đặc ở phía xa.

Trong bóng đêm, tầm nhìn trong màn sương rất kém, nó có thể che đậy mọi thứ vào đêm tối, người ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong có thứ gì.

Nhưng Vân Diệu có thể thấy thanh kiếm to lớn cắm sâu ở nơi đó.

Hình thái của nó đã thay đổi rất nhiều, đã hòa thành một thể với địa cầu này, không thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu, lấy nó làm trung tâm, cả mảnh rừng rậm bao quanh không hề bị tổn hại gì.

Không bị động đất ảnh hưởng, cũng không bị mưa axit xâm nhập, khu rừng này vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, chỉ là không còn vật sống.

Bảy năm trước, khi Vân Diệu đi ra từ nơi này thì đã không cảm giác được bất kỳ sự vận động nào xung quanh đây, đến nay vẫn như cũ.

Gần khu vực sương xám, người thường không thể tới gần, dường như đã bị một thứ vô hình chặn lại.

Vân Diệu có thể tới đây nhưng cũng rất khó băng qua màn sương xám, mỗi lần xuyên qua, thân thể anh đều phải hứng chịu một loại áp lực khó có thể hình dung, thương tổn đến nay vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Nhưng phía trước màn sương xám chính là nơi thoải mái nhất, cũng là nơi an toàn nhất.

Nơi này có sơn cốc nhỏ, vách núi ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài, hoàn cảnh vô cùng an tĩnh.

TBC

Người thường đứng ở đây phần lớn đều cảm thấy khó chịu, hít thở không thông nhưng người có thể chất đã cường hóa lại không gặp vấn đề gì.

Đây sẽ làm một nơi tốt để xây dựng doanh địa, không sợ bị ai quấy rầy, cho dù tất cả sinh vật biển tràn lên lục địa, không ngừng cắn nuốt không gian sinh tồn của nhân loại, cho dù đỉnh Đại Hưng thất thủ thì nơi này vẫn sẽ là nơi cuối cùng bị công phá.

Vân Diệu lấy giấy bút vẽ lại toàn bộ địa thế, cẩn thận ghi chú.

Anh vẫn cảm thấy không quen dùng loại bút chì này, nhưng nó thật sự rất tiện, vẽ sai có thể bôi đi, chữ viết đã được tinh gọn nên viết cũng khá nhanh, vẽ xong thứ này là có thể giao cho cô để chuẩn bị mọi thứ.

Doanh địa, biệt thự số 3, bên cạnh bếp lửa ấm áp.

Border Collie rất ngoan.

Nó hiểu Khương Nặc lấy mấy thứ này ra chính là để cho mình hưởng thụ cho nên nó chui vào ổ chó, dùng móng vuốt kéo chăn đắp lên người, để Khương Nặc ôm nó thỏa thích chải lông.

Khương Nặc thích chải lông trên đầu ra sau, chải thật mượt mà, tạo hình kiểu này khiến cho cô cảm thấy nó giống như một quý ông thực sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-365.html.]

Border Collie rất phối hợp, mỗi món ăn nó đều cố gắng ăn một ít, tuy rằng ăn không hết, nhưng ăn rất tập trung.

Cơm nước xong, nó còn chơi pinball với Khương Nặc.

Khi đến giờ, Khương Nặc đi ngủ, ổ của Border Collie ở bên cạnh cô, cả hai cùng nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Khương Nặc cảm giác được Border Collie đang mở khóa, muốn rời khỏi gian phòng này.

“Mày đi vội vã như vậy sao?”Cô ngồi dậy, ngáp dài nói với Border Collie: “Ở chơi thêm một ngày nữa đi, Vân Diệu sẽ không trách mày đâu.”

Border Collie đứng ở cửa, đôi mắt nhìn về phía Khương Nặc, cuối cùng “Gâu” một tiếng.

Có vẻ như đã đồng ý.

Khương Nặc nhìn đồng hồ, bây giờ mới 5 giờ sáng, còn chưa ngủ được mấy tiếng, chẳng trách mình lại buồn ngủ như vậy.

Lúc ở bên ngoài cũng có lúc cô thức suốt hai ngày không ngủ, nhưng ở nhà rồi thì cả người liền thả lỏng.

Khương Nặc không ngủ tiếp nữa nhưng vẫn cuộn tròn trong chăn một lúc rồi mới dậy mặc quần áo, đi ra bên ngoài.

Cô có chút tò mò Border Collie chạy ra ngoài làm gì.

Cửa doanh địa không nhốt được A Muội nên đương nhiên cũng không nhốt được Border Collie. Khương Nặc không nhìn thấy Border Collie ở trong doanh địa, liền đoán nó đã đi ra ngoài, nhưng nó sẽ đi đâu đây?

Thấy A Muội cũng hấp tấp xuống lầu, Khương Nặc liền lấy ra một món đồ chơi bằng nhung của Border Collie đưa cho A Muội ngửi ngửi.

“Tìm nó giúp tao.”

A Muội nhìn thấy con gấu nhồi bông này, cả con ch.ó đều tức giận đến biến dạng.

Đây không phải là cùng kiểu với nó sao!! Sao nó cũng có! Đồ bé ba đáng giận!

A Muội gào một tiếng lao ra khỏi cổng rồi chạy về phía bên kia đường, thở hồng hộc muốn đi tìm bé ba tính sổ.

Khương Nặc chạy theo sau lưng A Muội.

Một người một chó gần như chạy một vòng quanh khu vực đường cái, bụi cỏ khô, lùm cây nhỏ ở gần doanh địa.

Lúc này Khương Nặc cũng hiểu, Border Collie đang đi tuần tra.

Đây là thói quen của nó, trước đó khi nó ngủ ở nơi hoang dã cùng với Vân Diệu, nó cũng thường xuyên chạy ra ngoài nhìn một vòng, xác nhận xem ở gần đó có mối nguy hiểm gì hay không.

Chờ A Muội tìm được Border Collie, hai con ch.ó lại nhanh chóng đánh nhau.

Lần này Khương Nặc không ngăn cản nữa, Border Collie đã khôi phục thể lực, trên lưng cũng không mang theo vật gì, khi đối phó với A Muội gần như là đang trêu đùa khiến cho A Muội tức giận không chịu được, lại cắn không được nó.

Cuối cùng, nó thậm chí bắt đầu vừa đánh nhau, vừa dạy A Muội cách nhảy vọt nhanh hơn.

Chỉ cần A Muội làm không đúng, nó sẽ tấn công A Muội từ phía sau, đè nó xuống đất. Sức lực A Muội lớn, sẽ hất nó ra rồi bật mạnh lên, nhưng chưa đạt tới yêu cầu của Border Collie thì sẽ lại bị nó áp chế một lần nữa.

Trong lúc vô tình, A Muội đã bị nó cuốn theo, động tác cũng trở nên càng thêm mãnh liệt.

Cứ như vậy vừa đánh vừa dạy dỗ suốt hai tiếng đồng hồ, A Muội thực sự mệt mỏi, liên tục thở hổn hển dựa vào Khương Nặc bắt đầu làm nũng.

Khương Nặc để cho nó nghỉ ngơi một lúc, nhưng qua nửa giờ nó vẫn nằm đó liền mỉm cười nói với A Muội: “Xem ra A Muội không lợi hại lắm, vẫn là Border Collie thích hợp để bảo vệ doanh địa của chúng ta hơn.”

Cái gì?

A Muội lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c chạy hai bước, tôi có thể!!

Khương Nặc nín cười, để cho Border Collie tiếp tục chơi với A Muội, còn mình thì trở về doanh địa.

Vu Nhược Hoa đang cùng Đường Nguyệt quét dọn chuồng nuôi súc vật, bây giờ hai người bọn họ sẽ dọn phân động vật ra ngoài, đổ xuống dưới gốc cây biến dị đã trồng.

Lần trước khi trồng cây, Khương Nặc cũng kéo chút đất trở về.

Số đất này không bị mưa axit làm cho ô nhiễm, tuy chưa trồng cây gì nhưng có thể chôn một ít vào đây, đợi sau này khi thời tiết ấm lên lại biến thành phân bón.

Loading...