Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:37
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang bận rộn, thấy Khương Nặc trở về một mình, Vu Nhược Hoa tò mò hỏi: “Con chó kia đâu rồi? Không phải đã đi rồi đấy chứ?”

“Vẫn chưa đâu, đang ở bên ngoài dạy A Muội cách chiến đấu.” Khương Nặc trả lời: “Nhưng chắc là hôm nay sẽ đi.”

Vu Nhược Hoa nghe xong, có vẻ hơi thất vọng.

“Sao không chơi thêm mấy ngày nữa đã.”

Đến trưa, A Muội và Border Collie lần lượt trở lại biệt thự, Vu Nhược Hoa đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho chúng nó. A Muội rất bất mãn, nhưng vận động nửa ngày trời này đã khiến nó mệt mỏi đến mức mí mắt sắp không nhấc lên nổi.

Ngoại trừ cơm khô, nó cũng lười quản những thứ khác, sau khi ăn xong liền chui vào trong ổ của mình ngủ.

Border Collie thì vẫn còn tốt, vẫn ngồi bên cạnh Vu Nhược Hoa.

Vu Nhược Hoa càng nhìn càng thích, vừa sờ vừa xoa, còn nói với Khương Nặc: “Có phải Biên tướng quân có chủ nhân rồi không?”

“Vâng.” Khương Nặc gật đầu.

“Người kia có mạnh lắm không? Mẹ đang nghĩ, nếu như người kia không mạnh lắm thì chúng ta dứt khoát cướp chó đi.”

Khương Nặc:...

Không hổ là mẹ cô, ý tưởng rất táo bạo.

Cô chỉ vào cổ Vu Nhược Hoa, nói với bà ấy: “Mẹ, thứ mẹ đeo chính là do chủ nhân của Biên tướng quân tặng đấy.”

Vu Nhược Hoa lúc này mới hiểu được, phân tích: “Vậy chắc hẳn cậu ta rất lợi hại, thứ này không phải ai cũng có thể lấy được, hơn nữa mẹ đã nhận quà của người ta, không thể trộm chó của người ta được.”

Bà ấy miễn cưỡng khôi phục lại lý trí.

Nhưng nhìn con ch.ó ở bên cạnh, Vu Nhược Hoa lại nhanh chóng nảy ra ý tưởng khác: “Con nói xem, Biên tướng quân và A Muội có thể lấy nhau được không? A Muội của chúng ta vừa thông minh vừa xinh đẹp, Biên tướng quân cũng rất tuấn tú, con của bọn chúng chắc chắn sẽ không kém.”

Khương Nặc phì cười, suýt bị canh xương sườn trong miệng làm cho bị sặc.

“Mẹ, không phải mẹ nói với cái thế đạo này thì mẹ sẽ không can thiệp con thích ai sao? Sao đối với A Muội mẹ lại thành tiêu chuẩn kép rồi?”

Bây giờ A Muội nhìn thấy Border Collie liền tức giận đến không chịu nổi, nhìn dáng vẻ như thể không đội trời chung.

TBC

Cho dù là chó nhưng cũng không thể ép gả được.

Vu Nhược Hoa không đồng ý: “Mẹ không can thiệp chuyện của con nhưng cũng phải xem đối tượng, một đứa nhỏ tốt như Biên tướng quân nếu không đến nhà chúng ta, chẳng phải là làm lợi cho người khác sao? Hơn nữa, bây giờ chó có thể sống cũng không có mấy con, nó còn chọn cái gì nữa? Con có thể nói với chủ nhân Biên tướng quân một chút không?”

Trong lúc nhất thời Khương Nặc không phản bác được.

“Đừng suy nghĩ chuyện đó nữa.”Cô hắt một gáo nước lạnh cho Vu Nhược Hoa: “Mẹ cũng đừng quan tâm chuyện chung thân đại sự của nó nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi, dưa hái xanh không ngọt đâu.”

Vu Nhược Hoa chỉ có thể thở dài, nhân lúc A Muội còn đang ngủ, ôm cổ Border Collie sờ soạng thêm vài cái.

Border Collie không hiểu tính toán của bà ấy, chỉ cảm thấy vòng tay của bà ấy cũng rất ấm áp, rất dịu dàng.

Đôi mắt ướt sũng của nó nhìn Vu Nhược Hoa, vô cùng có linh tính, nhìn đến mức trái tim Vu Nhược Hoa đều sắp tan chảy, bảo Khương Nặc mau mau cắt chút thịt hươu.

Đáng tiếc không bao lâu sau, Border Collie vẫn phải đi.

Nó đi đến trước mặt Khương Nặc, kêu gừ gừ mấy tiếng, cúi đầu cọ cọ cô, nói lời từ biệt.

Khương Nặc bỏ chút thịt hươu và trái cây vào cho nó, để nó ăn trên đường.

Vân Diệu tặng cho cô nhiều chim biến dị như vậy, cô cũng muốn đáp lễ, cho anh một ít nước suối nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi lần sau tiếp tế cho anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-366.html.]

“Đi đi, lần sau gặp lại.” Khương Nặc mỉm cười phất tay với nó.

Border Collie nhìn cô, đeo túi nhỏ của mình rồi tung người nhảy vào bóng tối, gọn gàng linh hoạt, không quay đầu lại.

Những ngày tiếp theo càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức ngay cả Lý Mộng cũng từ bỏ việc ra khỏi cửa.

Những người sống sót rải rác ở bên ngoài chỉ có thể quấn chặt quần áo, suốt ngày cuộn mình ở bên đống lửa chăm sóc lẫn nhau, nếu như vô tình ngủ thiếp đi thì rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.

Cả một thế giới tối tăm, vụn tuyết phiêu linh khắp chốn.

Người sống trong căn cứ có chỗ ở thì còn tốt, người không có chỗ ở chỉ có thể tụ tập lại với nhau, tập trung quanh những chiếc máy sưởi, cắn những hạt cơm lạnh ngắt cứng như đá, sống sót qua từng đêm lạnh lẽo dài đằng đẵng.

Cái lạnh và bóng tối kéo dài khiến cho con người bắt đầu trở nên c.h.ế.t lặng.

Nói chuyện cũng tốn sức, hành động chậm chạp, vẻ mặt cũng dần dần trở nên cứng ngắc, có lẽ rời đi cũng là một loại giải thoát.

Nhưng Khương Nặc biết, thời kỳ lạnh giá nhất đã sắp qua rồi.

Nhiệt độ không khí sẽ ấm lên từng ngày, mọi người sẽ nghênh đón mặt trời đã biến mất từ lâu, cuộc sống cũng theo đó mà được khôi phục, tất cả tràn ngập hy vọng.

Nhưng khi đó ai cũng không nghĩ tới, sự sống thức tỉnh cũng sẽ mang đến sự hủy diệt.

Khương Nặc đi vào công viên rừng rậm chặt rất nhiều củi, phân phát cho mọi người.

Vì tiết kiệm năng lượng, Ngô Đại Hà đã sớm tắt hệ thống cảm biến âm thanh của mạng lưới phòng ngự, với nhiệt độ này nếu có người đến gây sự thì sẽ chỉ c.h.ế.t cóng trên đường.

Có một số máy móc cỡ nhỏ vẫn luôn để ngoài trời lạnh, sợ rằng đã bị đóng băng.

Mỗi căn biệt thự đều đóng chặt cửa lại, trong nhà đốt củi cũng coi như ấm áp, chỉ là vách tường và các vật dụng khác đều bị ám khói đen kịt.

So với những người khác, Khương Nặc ít sợ lạnh hơn.

Cô vẫn có thể cảm nhận được không khí lạnh buốt da khi đứng ngoài trời, nhưng chỉ cần cô mặc quần áo dày hơn thì sẽ không bị đông cứng đến bị thương.

Mọi người không dám ra ngoài, mà sợi dây cáp dùng để vận chuyển đồ vật ở giữa các căn biệt thự cũng bị đóng băng, các khớp nối đều bị hư hỏng nặng, tạm thời không thể sửa chữa được nên thỉnh thoảng cô sẽ giúp vận chuyển đồ đạc giữa các biệt thự.

Nhưng chuyện chạy vặt phần nhiều là Ngôn Tử Phàm làm.

Ngoại trừ Khương Nặc, Ngôn Tử Phàm hiện tại đã trở thành người có thể chất tốt nhất trong doanh địa.

Chỉ trong vòng mấy tháng, cậu lại cao thêm một đoạn, xương cốt cũng dài ra khiến cho thân hình của cậu trông có vẻ cường tráng hơn không ít.

Số lượng chim biến dị đã đạt tới 30 con, mỗi ngày cậu đều có trứng chim để ăn, lại kiên trì rèn luyện, mỗi ngày đều vắt kiệt sức lực nên toàn bộ chất dinh dưỡng trong trứng chim không hề bị lãng phí.

Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, khi tất cả mọi người đều đóng kín cửa không ra thì chỉ có cậu mới có thể đến sân nhỏ luyện đao.

Mà cách cậu dùng đao hoàn toàn khác với Khương Nặc, Khương Nặc là dứt khoát theo kiểu ám sát, một kích liền lui, còn cậu lại thích cách đánh tiếp cận khoảng cách gần, đẫm m.á.u hơn.

Khương Nặc không có ý kiến gì với chuyện này, cô vốn dĩ chỉ hy vọng Ngôn Tử Phàm đi theo con đường riêng của mình, không bị cô ảnh hưởng quá nhiều.

Thời tiết giá lạnh, mặc dù được chăm sóc rất cẩn thận nhưng vẫn có một vài con thỏ bị c.h.ế.t cóng.

Cũng không còn cách nào khác, Vu Nhược Hoa chỉ có thể tạm thời chuyển thỏ và chim từ chuồng nuôi vào trong nhà, sưởi ấm riêng cho chúng nó, lúc này mới bảo vệ được vật nuôi.

Dê và gà vịt thì không có vấn đề gì, bà ấy cũng cố gắng hết sức, cứ cách vài giờ lại thêm củi vào trong lò than.

Khương Nặc thường đi ngủ muộn nên việc này buổi tối sẽ do Khương Nặc làm, Vu Nhược Hoa thức dậy sớm, mỗi ngày hai người luân phiên thay nhau nên củi lửa trong chuồng chăn nuôi cũng không bị gián đoạn.

Trên thực tế, Vu Nhược Hoa cũng không thiếu đồ ăn, chỉ là những gia súc gia cầm này là vật tư sinh tồn quan trọng của những người khác trong doanh địa, bà ấy làm những việc này cũng không phải vì mình.

Đồng thời, bà ấy cũng rất thích cảm giác tự mình chăn nuôi, lại tự tay nấu cơm. Mỗi khi người khác thưởng thức món ăn của mình, bà ấy cũng có cảm giác thành tựu.

Loading...