Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 367
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:40
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi tuần, Vu Nhược Hoa sẽ g.i.ế.c gà hoặc g.i.ế.c thỏ, làm món thịt thái hạt lưu kho thơm ngon, lại dùng bộ đàm gọi Ngôn Tử Phàm tới, gửi cho mỗi biệt thự một chút.
Ngôn Tử Phàm rất chịu khó chạy việc vặt, Vu Nhược Hoa chỉ cần gọicậu là cậu sẽ lập tức sẽ tới ngay, còn có thể tiện tay giúp Vu Nhược Hoa quét dọn chuồng chăn nuôi, sau đó mang rác đi vứt.
Trong khoảng thời gian này Ngô Tiểu Giang cũng thành thật hơn không ít, bị nhốt trong biệt thự cũng không có việc gì khác để làm, chỉ có thể tập trung học b.ắ.n súng, cuối cùng đã đạt tới cấp độ thứ hai theo tiêu chuẩn của Lý Mộng.
Nhưng sau khi Lý Mộng nói chuyện với Khương Nặc thì cô ấy cũng đã thoải mái hơn với cô bé, sau khi luyện tập xong cũng sẽ cùng Ngô Tiểu Giang sắp xếp nỏ của cô bé.
Ngoài nỏ tay áo, cô bé còn thiết kế một chiếc nỏ lớn lắp ở tầng hai biệt thự số 2, nơi trước kia từng đặt s.ú.n.g trường.
Còn có một cái, được bố trí ở lầu một biệt thự số 4.
So với Ngô Đại Hà, Ngô Tiểu Giang không mấy hứng thú với những thiết bị, đồ gia dụng thông thường. Cô bé biết sửa nhưng cũng không có tâm tư nghiên cứu mấy thứ này, thứ mà cô bé cảm thấy hứng thú chính là vũ khí.
Cô bé đã tháo s.ú.n.g lục của Lý Mộng ra lắp lại mấy lần, còn mình thì dùng linh kiện cũ chế tạo một khẩu súng, không dùng đạn mà dùng đinh sắt, uy lực cũng rất mạnh.
Chỉ là cô bé b.ắ.n không được chính xác lắm mà thôi.
Nhưng khẩu s.ú.n.g b.ắ.n đinh này rơi vào trong tay Lý Mộng thì chính là nhắm ai thì b.ắ.n trúng người đó, Ngô Tiểu Giang chỉ có thể hô to sư phụ quá lợi hại.
Lớn lên trong thời kỳ tận thế, Ngô Tiểu Giang yêu thích vũ khí, cho dù thỉnh thoảng Ngô Đại Hà có chút sầu lo, sợ cô bé tuổi còn nhỏ mà sát khí quá nặng, nhưng cô bé chỉ thích trở nên mạnh mẽ, thích tất cả những thứ khiến cô bé có cảm giác an toàn.
Lúc còn ở tiểu khu, cô bé chỉ mới chín tuổi, tận mắt nhìn thấy cha mình vô cùng thận trọng, ngay cả khi bị Vương Cường bắt nạt cũng không lên tiếng chỉ vì muốn dẫn theo mình sống sót.
Sau khi đi vào doanh địa, không còn chuyện như vậy nữa.
Nguyên nhân căn bản chính là bởi doanh địa có trang bị mạnh, có thực lực, cũng có cường giả như Khương Nặc bảo hộ.
Cô bé hiểu rõ đây mới là con đường sinh tồn của thời tận thế.
Trước đây Khương Nặc đã thu cả mấy quầy hàng đồ kim khí nên không thiếu đinh sắt, lập tức lấy 100 cái ra tặng cho cô bé.
Ngô Tiểu Giang rất vui mừng.
Ná cao su của Khương Nặc hỏng rồi, vốn dĩ cô muốn bảo Ngô Đại Hà làm lại một cái nhưng Ngô Tiểu Giang chướng mắt thiết kế của cha mình, cảm thấy nó không đủ uy lực.
Khương Nặc có sức lực lớn vượt qua sức tưởng tượng của Ngô Đại Hà, mà anh ta lại cố gắng dùng lẽ thường để lý giải năng lực của Khương Nặc, theo Ngô Tiểu Giang thấy đó chính là lạc hậu.
Hơn nữa trước kia ná cao su được làm ở tiểu khu, lúc ấy điều kiện và vật liệu đều có hạn, hiện tại hoàn toàn có thể làm được ná cao su tốt hơn.
Ngô Tiểu Giang làm cho Khương Nặc một cái ná cao su mới, tay cầm dài hơn, đầu ná rộng hơn gấp ba lần, cầm trên tay thấy rất nặng nhưng khi giao cho Ngôn Tử Phàm, Ngôn Tử Phàm lại có vẻ rất nhẹ nhàng.
Lại giao cho Khương Nặc thì càng vừa tay hơn.
Khương Nặc thử b.ắ.n liên tục mấy viên bi thép, cảm thấy xúc cảm rất tốt, uy lực cũng lớn, có thể dễ dàng b.ắ.n trúng phiến đá từ khoảng cách 50 mét, lực sát thương hoàn toàn không kém gì đạn bắn.
Chỉ là ná cao su vẫn luôn có nhược điểm, mỗi lần chỉ có thể b.ắ.n tối đa 4 viên bi thép, cho dù cô có thể dùng không gian để bi thép liên tục tới tay thì vẫn cần phải có thời gian để kéo dây cao su.
Ngoại trừ ná cao su thì các viên đạn đặc chế cũng được thăng cấp.
Đạn đặc chế của Ngô Tiểu Giang làm chỉ có kích thước bằng một nửa viên đạn mà Ngô Đại Hà làm, những chiếc gai cũng không quá sắc nhọn, không dễ làm xước dây cao su. Đầu của mỗi chiếc gai đều trơn nhẵn nhưng lại có những đường móc ngược bén nhọn.
Cô bé còn chuyên chọn những mảnh sắt rỉ sét để làm, Vu Nhược Hoa nhìn thấy cũng tê cả da đầu.
Ngô Tiểu Giang làm 300 viên đạn đặc chế cho Khương Nặc.
Khương Nặc ủng hộ sự cuồng nhiệt đối với vũ khí của cô bé, còn đi tới biệt thự số 2 xem nỏ lớn, tiện thể nói chuyện với Lý Mộng suốt cả một ngày.
Thật ra loại nỏ lớn này không cần thiết dùng để bắn, tác dụng còn không tốt bằng nỏ tay áo và s.ú.n.g đinh sắt, nhưng tương lai khi đối phó với sinh vật biến dị hình thể lớn lại rất hữu hiệu.
Buổi sáng khi Khương Nặc ngủ dậy, phát hiện tất cả cửa sổ đều đã bị đông cứng.
Nếu không phải bọn họ đã tạo lỗ thông khí từ rất lâu trước đó thì lúc này sợ rằng đã hoàn toàn thiếu dưỡng khí rồi.
Bên ngoài vẫn chỉ là bóng tối vô tận, chỉ có mấy căn biệt thự khác vẫn còn sáng đèn.
Nhẩm tính thời gian, nhiệt độ không khí có lẽ cũng đang dần ấm lên.
Tâm trạng của cô không tệ, quyết định cùng mẹ ăn lẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-367.html.]
Vu Nhược Hoa cũng đồng tình với đề nghị của Khương Nặc.
Bà ấy là người thích náo nhiệt, mấy ngày nay đóng kín cửa không ra ngoài nhưng có con gái ở bên cạnh nên cũng không cảm thấy quá cô độc.
Chỉ là bà ấy có thể thấy Khương Nặc thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bà ấy hiểu rằng Khương Nặc có rất nhiều việc, không thể nào cứ mãi ở bên cạnh mình, mỗi ngày ăn cơm xem phim với mình mà không làm chuyện gì khác.
Tài nguyên sinh tồn, các loại vật liệu, vũ khí trong doanh địa, không phải đều lấy được từ bên ngoài đó sao?
Đêm tối vô tận này trôi qua, sẽ có cái gì đang chờ đợi bọn họ ở tương lai phía trước?
Con gái muốn đi ra ngoài, Vu Nhược Hoa chưa bao giờ lắm miệng, chỉ muốn bình tĩnh tiễn con gái mình ra ngoài, vui vẻ chờ con gái mình trở về.
Nếu con gái muốn ăn lẩu, vậy nhất định phải làm.
Vu Nhược Hoa dùng một cái nồi để làm lẩu cay thịt bò, một nồi khác để làm thịt dê.
Lại cắt thêm rau quả, nấm hương, kết hợp cả rượu vang nữa.
Hai cái nồi điện quá tốn năng lượng, một cái bình điện không đủ cung cấp, có khi vừa nấu xong liền hết điện nên Khương Nặc lấy bếp than không khói ra dùng, phối hợp với nồi sắt.
Mở máy tính ra, chọn ngẫu nhiên một chương trình giải trí nổi tiếng nào đó.
Khương Nặc không mấy hứng thú với nội dung nhưng muốn nghe chút âm thanh, nếu không sẽ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Ngồi ăn một lúc mới phát hiện ra đây là một gameshow hẹn hò.
Vu Nhược Hoa bình luận từng người một, anh chàng này không được, anh chàng kia quá đỏm dáng, cô gái này được, cô gái kia hơi thủ đoạn…Còn nhất định bắt Khương Nặc phải chọn một người ưng ý nhất trong đám khách mời nam.
Khương Nặc chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn anh chàng đeo kính tóc ngắn đang làm công việc thiết kế kia.
Vu Nhược Hoa không đồng ý: “Anh chàng này bề ngoài không xuất sắc lắm, cũng chỉ làm công việc bình thường.”
“Nhưng khi anh ta tự giới thiệu về quê quán là một trang trại chăn nuôi.” Khương Nặc thản nhiên nói: “Điều đó có nghĩa là cơ hội sống sót của anh ta sẽ cao hơn một chút.”
Vu Nhược Hoa:...
Hai mẹ con vừa nhìn vừa ăn, thỉnh thoảng đút cho A Muội ăn.
Một bữa cơm ăn chậm rãi chừng hai ba tiếng đồng hồ, Khương Nặc trong lúc không để ý đã uống không ít rượu, tuy rằng độ cồn rất thấp nhưng vẫn vượt quá tửu lượng bình thường của cô, khuôn mặt đỏ bừng, người hơi lâng lâng nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Ăn gần xong, Vu Nhược Hoa lấy ra mấy hộp thức ăn thường dùng, lại chần một ít thịt và rau rồi bỏ vào hộp.
Sau đó cô dùng bộ đàm gọi Ngôn Tử Phàm tới.
Không lâu sau, Ngôn Tử Phàm chạy tới dưới lầu, Vu Nhược Hoa cầm hộp thức ăn đi xuống. Bởi vì đồ quá nhiều nên bà ấy phải lấy riêng một cái thùng gỗ để đựng.
Thấy Ngôn Tử Phàm chỉ mặc mỏng manh, tay và mặt đều đỏ bừng vì lạnh, khuôn mặt tê cóng do giá rét, Vu Nhược Hoa vội vàng kéo cậu vào phòng.
“Sao cháu không mặc thêm quần áo?”
“Không sao đâu dì, cháu đang tự rèn luyện mà.” Ngôn Tử Phàm giải thích.
Vu Nhược Hoa thầm thở dài, từ khi tiến vào thời kỳ giá lạnh, bà ấy gần như không đi ra ngoài, cũng không luyện tập vung đao, hiện giờ nhìn một đứa bé chăm chỉ như vậy ít nhiều có chút xấu hổ, cảm thấy mình quá lười biếng.
“Cháu mang số thức ăn này đi đi, thức ăn trong hộp màu đỏ nhiều dầu nhiều ớt là cho Lý Mộng, còn mấy hộp khác thì như nhau, cháu mang chia cho mọi người nhé.”
“Cảm ơn dì.”
Ngôn Tử Phàm nhận lấy thùng gỗ, bưng trên tay rất nhẹ nhàng, nói cảm ơn Vu Nhược Hoa rồi đi.
Lại qua một tháng nữa.
Ngày hôm nay gió tuyết cực kỳ lớn, toàn bộ hơi nước trong không khí đã kết băng, cuồng phong cuốn thành băng tuyết không ngừng rơi xuống, đáng sợ chính là số tuyết này cũng không tinh khiết mà lại có mùi khó chịu.
Tuyết đọng quá nhiều, Ngô Đại Hà không thể không đi kiểm tra hồ chứa nước, lại phát hiện trong mưa gió dữ dội như vậy mà tình trạng đóng băng lại tốt hơn trước rất nhiều.
TBC
Anh ta ngẩn người, không dám tin vào mắt mình, lại nhìn nhiệt kế lắp bên ngoài ngôi nhà, quả nhiên trời đã ấm hơn một chút.
Phát hiện này khiến anh ta vô cùng kích động, lập tức tìm bộ đàm thông báo cho Khương Nặc.