Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:44
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô chậm rãi đi về phía trước, lưu lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân.

Lý Mộng theo sát phía sau.

Khương Nặc nghe thấy giọng nói quen thuộc ở ngôi nhà trước mặt nên bước thẳng tới gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã mở ra.

Lưu Tùng Chính đứng ở cửa, còn tưởng rằng là người trong thị trấn tìm mình nhưng sau khi mượn ánh lửa mờ mờ trong phòng, ông ấy mới nhìn rõ bộ dáng hai cô gái trước mắt, không khỏi lập tức kích động.

“Đồng chí... Là hai người! Mau mời vào... Mời vào...”

Lưu Tùng Chính mở cửa, nghe thấy tiếng ông ấy nói nên có mấy người dân thị trấn cũng tới đây.

Trong phòng có chậu than, cửa ra vào có treo một tấm chăn dày để che không khí lạnh, cửa sổ được mở để thông khí nên cũng coi như khá ấm áp.

Lưu Tùng Chính nhường ghế cho hai người, mình thì đứng ở bên cạnh. Lý Mộng vội vàng xua tay bảo ông ấy không cần khách khí như thế, Lưu Tùng Chính lại không chịu.

“Hai người là ân nhân của thị trấn chúng tôi, chút phép tắc này vẫn phải có, đừng từ chối!”

Cuối cùng, Khương Nặc Lý Mộng cũng đành phải ngồi đó, chẳng bao lâu sau, người dân thị trấn lại mang nước và thức ăn tới.

Khương Nặc không đụng vào mấy thứ này.

Lúc này, nước tuyệt đối là nguồn tài nguyên khan hiếm, cứ để bọn họ giữ lại thì hơn.

Đang nói chuyện, một anh chàng hơn 20 tuổi chạy vào, đi đến trước mặt Khương Nặc, cúi chào thật mạnh rồi nói: “Tôi tên Vương Khải, ngày đó thiếu chút nữa c.h.ế.t trên tay bọn côn đồ. Là hai người đã cứu tôi, tôi vẫn muốn nói lời cảm tạ nhưng lúc ấy bị thương nghiêm trọng không đứng lên được, sau đó liền không có cơ hội.”

Khương Nặc có vài phần ấn tượng với người trẻ tuổi dũng cảm này, cô chỉ về phía Lý Mộng: “Là cô ấy đã cứu anh.”

Vương Khải nhìn Lý Mộng bằng ánh mắt rực lửa, trong mắt đầy vẻ cảm kích.

Lý Mộng không quen ứng phó với cục diện này lắm, nói khách sáo vài câu với anh ta rồi vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi nhớ trước kia mọi người có bố trí lưới phòng ngự ở rìa thị trấn mà, sao bây giờ lại mất rồi?”

Lưu Tùng Chính giải thích: “Ban đầu thì có nhưng sau đó ngày càng ngắn lại, chỉ còn lại màn đêm, mà nhiệt độ cũng càng ngày càng lạnh hơn, người canh gác ở đó cũng không chịu nổi cái lạnh. Tôi mới nghĩ, đã lạnh đến như vậy rồi, mà ở xung quanh thị trấn Ngô Hưng không phải là đường cái thì cũng là đất hoang, cho dù bọn côn đồ có muốn đi qua thì trên đường cũng đã c.h.ế.t rét hết rồi. Lưới phòng ngự kia thật sự không còn thực sự cần thiết nữa, hơn nữa chủ yếu cũng là vì người trực ở đó không chịu nổi cái lạnh. Cuối cùng Vương Khải là người kiên trì nhất, chống đỡ thêm được ba ngày, bị đông lạnh đến đổ bệnh, nếu không phải sức khỏe cậu ta tốt thì…”

Nói đến đây, Lưu Tùng Chính thở dài một tiếng.

“Nhưng gần đây thời tiết ấm hơn, bầu trời cũng dần có ánh sáng, chúng tôi cũng đang thương lượng để khôi phục lại hệ thống phòng ngự.”

”Vậy là tốt rồi.” Lý Mộng khẽ nói.

Sau đó, Lưu Tùng Chính lại nói chuyện về tình hình hiện tại của thị trấn.

Mấy ngày nay, nhân khẩu của thị trấn Ngô Hưng giảm bớt đi rất nhiều.

Không phải là lương thực không đủ ăn, cũng không phải không đủ trữ nước, thật sự là bởi thời tiết quá lạnh.

TBC

Lúc trước sau khi mọi người bàn bạc đã quyết định không đi căn cứ, chính là bởi cân nhắc đến việc trong thị trấn có nhiều người già và trẻ em như vậy, không nói đến việc bọn họ có thể chống đỡ nổi để đến được căn cứ hay không, cho dù là đi căn cứ mà không thể làm việc thì cũng chỉ có thể trở thành gánh nặng.

Sau khi bị bọn côn đồ tập kích, người dân trong thị trấn đã trở nên đoàn kết chưa từng có, người trẻ tuổi đều đứng lên, do Vương Khải dẫn đầu, thành lập một đội ngũ, mỗi ngày rèn luyện võ thuật.

Thương thế của Lưu Dương cũng tốt lên, mở rộng quy mô nhà nấm, đảm bảo phần ăn cơ bản của mọi người.

Tất cả dường như đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Nhưng mà, kết thúc câu chuyện thường thường không phải kinh thiên động địa mà là yên lặng hủy diệt.

Sau khi nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống trên diện rộng, những người có tuổi trong thị trấn lần lượt rời đi, người này nối tiếp người kia.

Người trẻ tuổi tổ chức đội ngũ ra ngoài đốn củi, mỗi ngày đều đốt lửa giữ cho nhà được ấm áp nhưng vẫn không thể ngăn cản được hết người này đến người khác lần lượt ra đi.

Giống như là sự đào thải tự nhiên của thế giới này vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-369.html.]

Không bị thương, không ốm đau, thậm chí không quá lạnh, nhưng lúc giá lạnh ập đến những người già vẫn không thể chịu đựng nổi.

Trước ngày tận thế đã như vậy thì sau ngày tận thế sẽ càng không thể làm gì hơn.

Mọi người cũng từ lúc ban đầu cực kỳ bi ai, đến cuối cùng dần dần c.h.ế.t lặng.

Người còn sống thậm chí đã sớm dặn dò hậu sự, không có động lực cầu sinh, sau đó không lâu, chìm vào giấc ngủ liền không tỉnh lại nữa.

Trước kia khi bọn côn đồ đến xâm phạm, trong thị trấn bị c.h.ế.t mấy người, người dân thị trấn bi thống vạn trượng nhưng cũng sinh ra hào hùng, bọn họ cầm tất cả vũ khí có thể cầm để bảo vệ thân nhân nhà mình.

Nhưng khi tử vong thật sự ập xuống thì lại không sinh ra bất kỳ sự chống cự nào, chỉ còn lại c.h.ế.t lặng cùng với bất lực.

Lưu Tùng Chính thì trái lại, trong lòng ông ấy đang có quá nhiều thứ phải lo nghĩ, nghĩ đến những đứa trẻ mới sinh ra trong thị trấn, những thiếu niên đang chờ trưởng thành, có vô số việc đang chờ ông ấy phải đứng ra lo liệu.

Hiện tại, ông ấy đã là người lớn tuổi nhất trấn này.

Luận công lao khổ lao, tư lịch danh vọng, người dân thị trấn cũng chỉ công nhận ông ấy. Ông ấy sợ nếu mình c.h.ế.t thì cả thị trấn này sẽ bị chia năm bè bảy mảng.

Bởi vậy, mặc dù đêm dài khó ngủ, ông ấy vẫn còn kiên trì sống sót.

Sau khi những người già lần lượt rời đi, bọn họ cũng đang cân nhắc có nên di chuyển tập thể, đến căn cứ đăng ký hay không.

Đề nghị này có rất ít người đồng ý, đa số người dân thị trấn đều phản đối.

Ở lại thị trấn ít ra còn có một chỗ nương thân, nếu đi căn cứ thì loại người không có điểm cống hiến như bọn họ, cuộc sống còn không bằng hiện tại.

Lưu Tùng Chính cũng muốn tìm người thay thế vị trí của mình, con của ông ấy một lòng ở nhà nấm, hai vợ chồng sống ở ngay trên núi, trong thị trấn không người nào có thể thay thế bọn họ.

Cho nên ông ấy quyết định bồi dưỡng Vương Khải.

Rất nhiều chuyện cần phải làm đều do Vương Khải làm. Ông ấy dành nhiều thời gian hơn cho việc ngồi xổm bên cạnh chậu than, học chữ với cháu trai.

Khương Nặc nghe xong lại hỏi ông ấy một ít tình huống cụ thể trong thị trấn.

Trước tận thế, trong thị trấn có một trang trại nuôi gà, nhưng trải qua đợt lũ lụt, động đất, mưa axit, đêm vĩnh cửu, rét đậm mấy năm qua, đã sớm c.h.ế.t sạch.

Khi trời còn chưa quá lạnh, Vương Khải đã dẫn người thăm dò bốn phía, tìm kiếm tài nguyên.

Bọn họ không đi về phía thành phố mà là đi về phía huyện lân cận.

Bởi vì từ trong radio nghe được ở huyện bên cạnh có một căn cứ cỡ nhỏ, so với căn cứ số hai Nam Giang thì xa hơn một chút nhưng đường lại dễ đi hơn nhiều.

Vương Khải cũng may mắn, trên đường gặp được một chiếc xe tải vận chuyển của căn cứ, tài xế cũng có lòng tốt nên cho bọn họ lên xe.

Sau đó, bọn họ đến căn cứ cỡ nhỏ tên là Lư Trì kia.

Vương Khải đến đó cũng không phải là để đăng ký. Anh ta chỉ muốn tìm hiểu một chút, xem thử căn cứ đó có tài nguyên gì có thể trao đổi không. Bọn họ có một ít nấm hương và một số chủng loại nấm khác, nhưng đồ ăn lại quá đơn nhất, có thể trao đổi được một chút vẫn tốt hơn.

Nhưng Vương Khải cũng nhìn ra được, điều kiện của căn cứ này thật sự không tốt lắm.

Cuối cùng, căn cứ đồng ý cho anh ta mang nấm hương và các vật tư khác đến đổi lấy điểm, rồi lại dùng điểm để đổi vật tư khác.

Sau khi Vương Khải trở về thương lượng với Lưu Tùng Chính, đổi 20 con gà.

Có một trang trại gà trên núi ở cạnh thị trấn, tuy rằng đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng nền móng vẫn còn đó, hơn nữa có thể cho gà ăn nấm vụn. Sau khi nhân khẩu thị trấn Ngô Hưng giảm bớt, lương thực tồn trữ nhiều hơn, cũng nuôi sống được những con gà này.

“Hoàn cảnh căn cứ Lô Trì rất kém, chủ yếu là vì toàn bộ căn cứ này được cải tạo từ một trung tâm chăn nuôi cỡ lớn, nhà ở rất ít, quốc gia giúp đỡ xây dựng một số nhà tiền chế, một gian nhỏ cũng có mấy người chen chúc với nhau. Nhưng ưu thế của bọn họ là vật nuôi nhiều, hơn nữa số lượng dự trữ lớn, không cần nhà nước cung cấp lương thực hoàn toàn.” Vương Khải cũng nói.

Sau đó, anh ta dẫn người đi qua đi lại giữa thị trấn Ngô Hưng và căn cứ Lô Trì, đổi lấy một ít vật tư sinh tồn cần thiết.

Anh ta cũng biết nhiều lần mang theo đồ vật lên đường thì nhất định sẽ bị người để mắt tới nên luôn luôn mò mẫm đi đường, nhiều khi thậm chí còn không dám thắp đuốc.

Nhưng may mắn là căn cứ Lư Trì đều là người tốt, bọn họ cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là sau đó khí hậu thực sự quá lạnh, anh ta thực sự không dám đi.

Loading...