Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:46
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc nghe xong, cảm thấy rất thú vị: “Anh nói căn cứ Lô Trì đều là người tốt sao?”
“Đúng vậy.” Vương Khải trả lời chắc chắn: “Kỷ luật của bọn họ vô cùng nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ thủ đoạn gian dối nào. Dù sao tôi cũng đã đi qua đó mấy lần, những người mà tôi từng tiếp xúc đều rất tốt. Chỉ có điều bọn họ chỉ là một căn cứ cỡ nhỏ, nhiệm vụ lao động rất nặng, cũng không thể phân công được cho quá nhiều người, chỉ có thể nuôi sống được bản thân chứ không nuôi sống được cho người nhà. Nếu không thì chúng tôi đi đến đó cũng không tệ, mọi người tập trung lại một chỗ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói với anh ta: “Vật tư sinh tồn thì anh cũng có thể đổi với chúng tôi, chỗ của chúng tôi còn gần hơn nữa. Chờ khi nào thời tiết ấm lên, cứ 2 tháng thì đến một lần, đến lúc đó chúng tôi đổi giống nấm nguyên khuẩn với các anh, các anh cũng không cần phải bỏ gần cầu xa.”
Vương Khải nghe vậy rất vui mừng.
Anh ta có ấn tượng rất tốt với căn cứ Lư Trì, nhưng đường đi quá xa, trước kia ngày ngắn đêm dài, đi đường rất khó khăn, nhưng bóng tối cũng là một dạng vật che phủ cho bọn họ.
Nhưng khi thời kỳ này đi qua, trên đường sẽ trở nên càng thêm không an toàn, một mình anh ta xảy ra chuyện không sao, lỡ như bị người để mắt tới, mang đến phiền phức cho người dân thị trấn liền xong.
Hiện tại thị trấn Ngô Hưng không còn lại bao nhiêu người, phụ nữ trẻ em chiếm đa số, không chịu nổi bất cứ giày vò nào.
Hai cô gái trước mắt đều là người của căn cứ lớn, lại đã cứu mọi người, giao dịch với các cô ấy nhất định sẽ càng tốt hơn.
Sau khi từ chối lời mời nhiệt tình ở lại ăn cơm, Khương Nặc và Lý Mộng tạm thời rời khỏi thị trấn Ngô Hưng.
Lúc này trời đã sáng hơn một chút.
Dưới bầu trời ảm đạm như vậy, bọn họ nhìn thấy toàn bộ thế giới đều là một mảnh trắng xóa, băng tuyết bao phủ đường đi cùng sông núi, đồng thời cũng bao trùm lên sự c.h.ế.t chóc và khô héo vô tận.
Nếu như không phải trong không khí tràn ngập một mùi khó ngửi, thế giới thuần trắng này có lẽ sẽ rất đẹp.
Đi một vòng bên ngoài thị trấn, thuận theo dấu xe trượt tuyết, rất nhanh đã tìm được A Muội.
Khương Nặc chuẩn bị giao dịch lâu dài với thị trấn Ngô Hưng là vì những người bình thường cố gắng sống sót như bọn họ quả thực rất khó khăn ở trong thời kỳ tận thế này, đồng thời, bọn họ cũng có kỹ năng sinh tồn của mình.
Những sinh vật như nấm có thể sinh trưởng số lượng lớn mà không cần đến ánh mặt trời, nếu như cùng trồng với cây biến dị, có lẽ sẽ có thành quả rất tốt.
Nhưng giống nấm cũng không phải lập tức có thể biến dị, vì vậy, cần phải tiến hành giao dịch nhiều lần mới được.
Về phần căn cứ Lư Trì kia...
Nói thật, Khương Nặc cũng không có ấn tượng gì nhiều đối với căn cứ này, dù sao đây cũng chỉ là một căn cứ nhỏ, cách căn cứ số hai Nam Giang khá xa, đương nhiên sẽ không có cảm giác tồn tại gì.
Đối với việc Vương Khải nói bọn họ rất tốt, Khương Nặc cũng không có quá nhiều nghi vấn.
Dù sao đây cũng là căn cứ chính thức, kỷ luật nhất định phải có.
Cô quay đầu nói với Lý Mộng: “Đã ra ngoài rồi, có muốn đi căn cứ Lư Trì một chuyến không? Trên tay tôi có mấy thứ, hẳn là có thể đổi chút vật tư bổ sung cho doanh địa.”
Căn cứ của Lư Trì được xây dựng lại từ một trung tâm chăn nuôi. Theo như lời Vương Khải nói, gà vịt là có thể đổi được.
Nhưng thứ mà Khương Nặc chú ý tới cũng không phải cái này.
Trọng điểm ở chỗ, trong thời tiết giá lạnh khắc nghiệt như thế này, cho dù căn cứ Lư Trì có dự trữ thức ăn, nhưng tận thế đã trôi qua mấy năm, bọn họ vẫn có thứ gì đó dùng để nuôi dưỡng gia súc gia cầm.
Khương Nặc suy đoán gần căn cứ này rất có thể có sinh mệnh sống sót, ví dụ như cỏ có thể làm thức ăn.
Có thể còn có tung tích của động vật biến dị.
Cô muốn đi xem hoàn cảnh xung quanh, nếu như thấy động vật biến dị hữu dụng thì có thể bắt về.
TBC
Trước đó đã đồng ý với Lý Mộng là dẫn cô ấy đi ra ngoài một vòng, tính ra đây chính là cơ hội.
Lý Mộng sau khi đi ra khỏi tiểu khu liền chuyển đến doanh địa, mặc dù không có dự định đi căn cứ nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.
Cô ấy gật đầu, ánh mắt có chút chờ mong: “Được! Nếu gặp phải tên nào muốn tìm c.h.ế.t thì vừa vặn thử xem uy lực của nỏ tay áo luôn.”
Lần này ra ngoài, cô ấy không mang theo s.ú.n.g trường, chỉ mang theo s.ú.n.g lục, đạn, nỏ tay áo.
Nỏ tay áo vẫn cột vào tay áo, bởi vì trên người quấn một cái khăn choàng nên vừa rồi người của thị trấn Ngô Hưng đều không thể phát hiện.
Làm ra nỏ tay áo nhưng còn chưa từng tham dự thực chiến, cô ấy có chút nóng lòng muốn thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-370.html.]
Lần này, hai người đều chỉnh trang lại chính mình xong, mới dám ngồi lên xe trượt tuyết.
Vừa mới ngồi lên, A Muội đã bắt đầu vắt chân lên cổ phi nước đại.
Hôm nay vốn dĩ gió không nhỏ, lại thêm cỗ tốc độ này, trực tiếp khiến cho cả hai mắt của Lý Mộng cũng không mở ra được.
Khương Nặc cũng nhân cơ hội nhắm mắt lại, ý thức tiến vào không gian, tìm tới điện thoại di động, mở bản đồ ra, căn cứ vào tin tức mà Vương Khải nói, tìm kiếm vị trí của căn cứ Lộ Trì.
Bỏ ra chút thời gian, cuối cùng tìm được trung tâm nuôi trồng kia.
Mở mắt ra, lúc này mới phát hiện A Muội chạy ngược hướng, sắp dẫn bọn họ lao về doanh địa rồi.
Khương Nặc nắm lấy dây kéo, xe trượt tuyết này được làm tương đối đơn giản, dây kéo chỉ là ba chiếc dây thừng lớn, cô kéo dây thừng bên phải, ban đầu A Muội chưa kịp phản ứng, cô lại kéo thêm mấy lần.
A Muội kéo xe rất chuyên nghiệp, lấy lại tinh thần, lập tức thay đổi phương hướng.
Tuyết đọng tương đối dày, con đường cũng bị che giấu, còn bị kết thành băng theo một mức độ nhất định, hành động vô cùng khó khăn, nhưng lại thuận tiện cho xe trượt tuyết.
Khương Nặc cũng không quen đường, chỉ có thể chắc chắn đại khái phương hướng, cũng may sau tận thế cô đã đi đến huyện gần đó một lần, vẫn có trí nhớ mơ hồ.
Nhưng lần trước là đi bằng tàu xung kích, lần này đã đổi phương tiện giao thông.
Đám Vương Khải đi trong đêm, từ trấn Ngô Hưng đến căn cứ Lộ Trì cần ba bốn ngày, nhưng với tốc độ khi dốc toàn lực của A Muội, nhiều nhất chỉ một ngày là đủ rồi.
Sắc trời sau khi lửa tắt, Lý Mộng gần như cái gì cũng không nhìn thấy, bên tai chỉ có tiếng gió gào thét, trên đường đi đúng là nửa bóng người cũng không gặp được.
Thời kỳ lũ lụt, cô ấy thường xuyên theo Khương Nặc ra ngoài vơ vét vật tư, khi đó còn có rất nhiều người.
Người bình thường nhiều, người xấu cũng nhiều, đi đến xã khu một chuyến, cũng có thể bị mười mấy người không có ý tốt để mắt tới, nhưng bây giờ... cũng không nhìn thấy người.
Dưới hoàn cảnh trước mắt này, không dựa vào căn cứ, phần lớn mọi người không thể sống nổi, sự tồn tại như ở trấn Ngô Hưng đã là hiếm thấy.
Chạy 4 tiếng, Khương Nặc kéo dây cho A Muội ngừng lại.
Cô nhìn thấy nơi này có mấy căn nhà dân tự xây bị tàn phá, có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút.
A Muội có hơi hưng phấn quá mức, một đường phi nước đại, ngộ nhỡ lát nữa mệt mỏi không muốn động, xe trượt tuyết này cũng chỉ có thể nghỉ ở trong vùng hoang dã.
Hơn nữa Lý Mộng cũng đã lạnh đến mức hơi run run, thể chất Lý Mộng không tệ, nhưng vẫn sẽ bị lạnh cóng.
Vừa vặn đi ngang qua những căn nhà có thể nghỉ chân, nên đã dừng lại.
Xe trượt tuyết ngừng ở trước một căn nhà bị sập một nửa, Lý Mộng tháo dây an toàn đi vào.
Bốn phía là một vùng tăm tối, cô ấy cũng không phân rõ phương hướng ở đâu, Khương Nặc đập vào vai cô ấy dẫn đường, cô ấy sờ vào cánh cửa gỗ nát lạnh lẽo, đi vào trong phòng.
Không có gió lạnh thấu xương, cả người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi ở trên xe trượt tuyết quả thực quá lạnh, răng cũng bị cô ấy cắn đến mỏi nhừ.
Lúc này cô ấy mới nhóm lửa lên, nhìn trong phòng một chút.
Một căn nhà trống rỗng, gần như cái gì cũng không có, vách tường cũng đã nứt đổ, ngược lại không bẩn, trên mặt đất có chút tro tàn.
Lý Mộng nói: “Chúng ta có thể chặt cái cửa gỗ này ra, đốt để lấy lửa.”
Khương Nặc lắc đầu: “Không cần, tôi thấy bên ngoài có mấy cái cây khô, cũng có cỏ khô, cô chờ tôi ở đây.”
Cái nhà này mặc dù đã đổ nát, nhưng cửa vẫn có thể miễn cưỡng cản chắn gió tuyết.
Giữ lại cho người đi đường nghỉ chân đi.
Cô đi ra bên ngoài, chặt hai cái cây nhỏ c.h.ế.t héo, lại chặt chút cỏ khô cầm về căn nhà.
Củi khô rất dễ nhóm lửa, cỏ khô có thể làm đệm ngồi trên mặt đất.
Trong phòng dần dần ấm lên, Lý Mộng lấy lương khô ra, cùng ăn với Khương nặc, Khương Nặc cũng lấy ra một bọc bánh kẹo nhỏ, thứ này rất ngọt, có thể nhanh chóng bổ sung nhiệt lượng.