Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 371
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:48
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Muội vẫn rất tò mò về lương khô, coi như đồ ăn vặt gặm hai ba miếng.
A Muội nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi 2 tiếng, trạng thái của Lý Mộng cũng khá hơn, nên lại tiếp tục lên đường.
Lần này lại chạy trọn vẹn 7 tiếng, chạy đến mức A Muội cũng mệt mỏi.
Chủ yếu vẫn là không quen đường, nửa đường Khương Nặc sẽ căn cứ vào phương hướng để phán đoán, nhưng tránh không được sẽ có trở ngại kiểu địa hình vùng núi.
Cuối cùng đi ngang qua một cái trấn nhỏ bỏ hoang, bên trong không có bất kỳ ai, đã sớm rút đi toàn bộ rồi.
Nơi này chắc là địa thế rất cao, tầng 3 trở lên cũng coi như sạch sẽ, không bị bùn đất làm ô nhiễm, chỉ là trải qua thiên tai, kết cấu của nhà cửa cũng có chút lung lay sắp đổ.
Khương Nặc tìm được một căn nhà khá ổn ở bên ngoài.
A Muội sau khi đi vào, ăn đồ ăn xong bắt đầu ngủ, mệt mỏi thì mệt mỏi, tâm tình của nó rất tốt, ngủ thiếp đi cái đuôi cũng vẫn còn lắc lư mấy lần.
Lý Mộng bị lạnh đông cứng, cô ấy mặc rất dày, mặt cũng dùng áo lông dê bọc lại, nhưng ngồi trên xe vẫn quá lạnh.
Nhưng cô ấy thủy chung cắn răng chống đỡ, không kêu một tiếng nào.
Khương Nặc đi ra bên ngoài, nhìn thấy nơi xa có chút cây cối, nhưng cô lười đi đến đó, nên đã trực tiếp lấy củi đốt có sẵn từ trong không gian ra, đều là trước đó chặt ở công viên rừng rậm.
Lửa dấy lên, Lý Mộng ngồi cạnh đống lửa, lấy ra cốc giữ nhiệt uống chút nước nóng, cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút ít.
Nhìn thấy Khương Nặc vẫn luôn chăm sóc mình, Lý Mộng ý thức được mình có chút không theo kịp cô, nên cũng muốn làm chút gì đó.
Cô ấy lấy đồ hộp ra, dùng d.a.o nhỏ cắt ra, đập nát cái hộp, bữa trưa cắt ra một nửa chỗ thịt, thêm nước, lại vò nát lương khô, dùng nhánh cây gác ở trên lửa làm nóng.
Lấy thêm ra một cái hộp cơm sắt, dùng cán d.a.o cắt một nửa số thịt còn lại thành miếng, đặt ở trong hộp sắt nhỏ rán một chút.
Cũng rất thơm coi như một chầu đồ ăn nhanh.
Khương Nặc nhìn thấy Lý Mộng bận rộn không ngừng, vừa thu xếp cơm hộp, vừa châm củi cho đống lửa, thì nhẹ giọng nói với cô ấy:
“Lý Mộng.”
“Sao vậy?” Lý Mộng ngẩng đầu.
“Không có cô, tôi sẽ không yên tâm rời khỏi doanh địa lâu như vậy, chẳng bao lâu nữa, cũng có rất nhiều chuyện cần cô đi làm.”
Lý Mộng ngẩn người.
Nói không rõ là cảm động hay là điều gì khác, nhưng trong lòng thoáng cái đã vô cùng yên tâm, cảm giác lo nghĩ mơ hồ tan thành mây khói, cô ấy biết Khương Nặc nhìn ra một chút cảm xúc của mình.
“Ừm, được.” Lý Mộng nghiêm túc nói.
Thật sự là cái gì cũng không thể giấu được Khương Nặc.
Cơm nước xong xuôi, hai người cũng tìm chỗ ngủ một lát.
Khương Nặc đã hình thành thói quen tùy tiện tìm một nơi để nghỉ ngơi, Lý Mộng lại có hơi không ngủ được, nghe tiếng củi lửa cháy đôm đốp, cô ấy đổi tư thế mấy lần, không ngủ được.
Sau khi tỉnh lại, tiếp tục ngồi xe trượt tuyết để đi.
Vừa đi vừa nghỉ, hơn một ngày đã đến căn cứ Lộ Trì.
Lúc này vừa vặn có chút ánh sáng, có thể nhìn thấy lờ mờ cảnh vật bốn phía, Lý Mộng nhìn về phía cửa lớn của căn cứ ở nơi xa, quan sát tỉ mỉ.
Để lại xe trượt tuyết cho A Muội chơi, hai người đi tới.
Căn cứ của nhà nước đối với người còn sống sót đều là thu nhận hết, chỉ cần đăng ký là có thể đi vào, căn cứ Lộ Trì mặc dù nhỏ, nhưng những người may mắn còn sống sót cũng sẽ tiếp tục tìm tới không ngừng, đăng ký cũng nhìn quen không lạ.
“Chúng tôi không đăng ký.” Khương Nặc khẽ nói: “Chỉ muốn đổi chút vật tư.”
Nhân viên đăng ký rất ôn hòa, mỉm cười nói: “Được, nhưng không phải cư dân của căn cứ thì không được phép đi vào, hai người muốn đổi cái gì, đổi ngay ở đây đi, tôi gọi người của nhà kho tới.”
Nói xong, anh ta rời khỏi phòng.
Kiếp trước hay kiếp này của Khương Nặc, trải qua mấy căn cứ, cũng là lần đầu tiên gặp gỡ người có thái độ tốt như vậy.
Ngay cả đám bảo vệ cầm súng, cũng không phải dáng vẻ lạnh lùng.
Nhân viên đăng ký không ở đây, chỉ có hai cảnh vệ tới tuần tra luân phiên, kiểm tra đối chiếu vô cùng nghiêm ngặt, lại đều duy trì sự lễ phép.
Mặc dù bọn họ mang theo khẩu trang và mũ, mặc cũng rất dày, toàn bộ khuôn mặt gần như đều đã được che khuất, nhưng vẫn như cũ liếc một chút là có thể nhận ra là hai cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-371.html.]
Ở tận thế, hai cô gái đi ra ngoài giao dịch, lại không nhận bất ký ánh mắt khác thường nào, thậm chí tiếp xúc với mỗi người đều rất khách khí.
Chờ người đi rồi, Lý Mộng thấp giọng nói: “Thật đúng là giống như Vương Khải nói, căn cứ này đều là người tốt.”
Khương Nặc lại im lặng không nói, nhíu mày.
Dưới cái nhìn của cô, nơi này sự quỷ dị lộ ra ở khắp nơi.
Khương Nặc quá rõ bên trong những căn cứ nhỏ này có lẽ là xảy ra chuyện xấu rồi.
Nói theo hướng đơn giản thì là có quá nhiều người nên không quản được.
Nói theo hướng phức tạp thì là lòng người phức tạp, ai cũng có tính toán.
Ngay trước khi tận thế, đến ngân hàng xử lý nghiệp vụ, cũng không có khả năng mỗi người gặp được đều có thể duy trì sự lễ độ với mình, huống chi là một cái căn cứ ở tận thế?
Một lát sau, nhân viên đăng ký dẫn một người mặc đồng phục tới, chắc là quản lý kho.
Quản lý kho nhìn cũng rất lễ phép: “Hai người muốn đổi cái gì?”
Khương Nặc “lấy” từ trong hành trang ra hai loại linh kiện, đều là linh kiện của một loại máy móc chân không, thuộc về máy móc đo lường chính xác.
Còn có một cái là linh kiện chính của máy tái chế hạt nhựa, đều là những thứ mà căn cứ cần.
Những thứ này là lúc cô vơ vét vật tư ở khắp nơi thuận tiện thu được.
Linh kiện cô không dùng được, đổi đồ với căn cứ là lựa chọn tốt nhất, đồ không lớn, lấy ra thuận tiện, cũng không đáng chú ý, không giống như đồ ăn bị người khác nhớ thương.
Quản lý kho cầm những thứ này lên nghiên cứu trong chốc lát, cuối cùng cho Khương Nặc giấy chứng nhận 210 điểm.
Điều này thực sự không tính là ít.
TBC
Đường Nguyệt làm việc một tháng, cũng chỉ được hơn 130 điểm, cần phải đổi lấy đồ ăn, dầu thắp, vật tư sinh hoạt, miễn cưỡng đủ cho bà ấy và Ngôn Tử Phàm tiếp tục tồn tại.
“Tôi muốn đổi gà sống, một đực một cái, với bằng ấy điểm thì đủ để đổi mấy đôi?” Khương Nặc hỏi.
Quản lý kho cười, nói: “Gia cầm sống ở căn cứ chúng tôi cũng là vật tư quan trọng, trước vĩnh dạ, một cặp gà một đực một cái chỉ cần 100 điểm, nhưng trải qua giá lạnh, chúng tôi cũng rất khó khăn, bây giờ cần 190 điểm rồi.”
Khương Nặc gật đầu, thảo nào đám Vương Khải tới mấy chuyến, trước trước sau sau có thể đổi được 20 con, đều là giá trước khi vĩnh dạ.
Khương Nặc lại hỏi thức ăn gia súc, không nghĩ tới còn đắt hơn so với gà, người bình thường đổi được cũng nuôi không nổi.
Cuối cùng, cô đổi một đôi gà choai hơn hai tháng, cộng thêm 18 quả trứng đã thụ tinh, một chiếc chăn lông cũ nát.
Trứng đã thụ tinh có thể tự ấp thành gà con, nhưng Khương Nặc không chắc trứng thụ tinh này có tính là vật sống hay không, bỏ vào trong không gian có thể trực tiếp thành trứng không tinh hay không.
Chuyện này...
Chính cô cũng cảm thấy buồn cười, cuối cùng quyết định không bỏ vào không gian.
Lại đợi hơn nửa tiếng, quản lý kho đưa những đồ mà cô muốn ra.
Gà hơn 2 tháng, còn nhỏ hơn so với trong tưởng tượng của Khương Nặc, nhưng lông đã dài, mào gà cũng đã lộ ra ngoài, cánh bị trói lại bằng dây cỏ.
Lý Mộng đi lấy trứng, xem xét cẩn thận từng quả.
Một mình Khương Nặc ở nơi góc xó, nhân cơ hội “lấy” từ trong ba lô ra một cái nắp nhựa, cho gà uống chút nước suối không gian.
Nếu không làm thế, chỉ sợ hai con gà này nửa đường sẽ c.h.ế.t rét, không chống đỡ được đến khi về tới doanh địa.
Mặt khác, cô lại lấy một vài miếng dán giữ nhiệt, tay vươn vào bên trong túi đeo lưng tiến hành thao tác, không để lại dấu vết đặt ở lớp ngoài bên trong túi đeo lưng.
Sau đó, bỏ trứng mà Lý Mộng mang tới vào lớp bên trong.
Những thứ này ít nhiều cũng có thể giữ cho ba lô ấm được một thời gian, theo như cô biết, trứng đã thụ tinh có thể chịu lạnh ở một mức độ nào đó, nhưng nếu như đông thành băng, vậy thì chắc chắn là bị lạnh hoàn toàn rồi.
Ở trên đường đổi miếng dán giữ nhiệt hai lần, thì có thể mang về doanh địa rồi.
Dù sao thì ở bên ngoài là một vùng tối tăm đen kịt, cô rất dễ hành động.
Sau đó, cô dùng chiếc chăn cũ đã đổi được để quấn hai con gà, rồi cất vào túi của Lý Mộng.
Cô cũng sợ gà c.h.ế.t lạnh, cố gắng hết sức ôm vào trong lòng.
Hai người cứ thuận lợi như vậy rời khỏi căn cứ Lộ Trì.
Đi ra bên ngoài, nhất thời không tìm được A Muội, hai người giơ bó đuốc, lần theo dấu vết của xe trượt tuyết đi trong chốc lát, bỗng nhiên Khương Nặc nghe thấy một tiếng thở ồ ồ.