Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 372
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:50
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, đang chờ bọn họ ở đây.
Khương Nặc khẽ vỗ Lý Mộng, Lý Mộng quay đầu lại, nhất thời hiểu ra.
Bọn họ đi chậm lại, không bao lâu, có một người giẫm lên xe trượt tuyết tự chế lao xuống chỗ bọn họ từ nơi cao.
Tốc độ kia nhanh vô cùng, chớp mắt đã đi tới trước mặt hai người, trong tay còn cầm một cây gậy sắt, nhắm ngay đầu Lý Mộng làm động tác quơ gậy.
Dưới sự gia tăng của quán tính, nếu gậy này đánh trúng, óc bay tứ tung là điều chắc chắn.
Nhưng Lý Mộng đã sớm chuẩn bị, trước khi gã ta trượt xuống đã lui lại tránh khỏi quỹ đạo tấn công, đồng thời nhanh chóng xếp xong mảnh trúc lên nỏ được giấu dưới tay áo.
Xe trượt tuyết vọt qua bên hông cô ấy, Lý Mộng đã giơ tay nhắm chuẩn.
“Trước tiên đừng giết.” Khương Nặc lạnh nhạt nói.
Lúc này Lý Mộng đã chụp vào cơ quan, trong chớp nhoáng này, cô ấy thay đổi chính xác.
Pặc!
TBC
Dưới khoảng cách gần này, Lý Mộng có đủ tự tin, cũng chỉ dùng một phát, mảnh trúc bay vụt ra ngoài, trực tiếp xuyên qua quần áo, đ.â.m vào bắp đùi của đối phương, nhất thời m.á.u chảy ồ ạt.
“A!!!”
Theo tiếng hét thảm, xe trượt tuyết mất thăng bằng, người kia mới ngã xuống đất.
Lúc này, A Muội cũng phát hiện ra Khương Nặc, từ đằng xa chạy tới.
“Tha cho tôi đi... Tha cho tôi đi... Tôi không muốn làm hại cô, đều là... đều là hiểu lầm...” Người đàn ông tự biết đã bị thương, mất đi sức chiến đấu, lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ.
Khương Nặc không để ý đến gã ta đang khóc lóc thảm thiết, lấy dây thừng ra quấn một vòng quanh xương sườn của gã ta, rồi buộc ở trên xe trượt tuyết.
Sau đó lên xe, nói với A Muội: “Đi thôi.”
A Muội còn lâu mới quan tâm nhiều như vậy, nghe thấy mệnh lệnh của Khương Nặc, vung hai chân phi nước đại, người đàn ông bị kéo trên mặt tuyết, lạnh cóng run rẩy.
“Tiện nhân! Mày c.h.ế.t không yên lành!” Gã ta không nhịn được chửi ầm lên.
Lại bởi vì đổ m.á.u quá nhiều, rất nhanh đã mất đi ý thức.
Chạy hơn một tiếng, đi vào một nhà kho bỏ hoang, bên cạnh có một căn nhà nhỏ bằng tôn hoàn hảo.
Trên đường đi bọn họ đã ngủ ở đây một giấc, thu dọn xong lại đến căn cứ, hiện tại củi đốt còn dư một chút ở bên trong.
Lý Mộng đi châm lửa, Khương Nặc lượn bên ngoài một vòng, lại chặt ít củi về, lúc này mới kéo người đàn ông sắp c.h.ế.t kia vào trong căn nhà lợp tôn.
Vứt người trên mặt đất, cũng không để ý, chờ ánh lửa ấm lên, bản thân gã ta cũng đã khôi phục được ý thức.
Gã ta hấp hối, qua rất lâu, nhiệt độ cơ thể tăng lên, mới dần dần tìm lại được sức lực.
Gã ta muốn đứng lên, nhưng mảnh trúc còn kẹt ở trên xương đùi, khẽ động là đau thấu tim.
“Tha cho tôi đi, đều... là hiểu lầm, tôi... thấy mấy người đi từ trong căn cứ ra, còn mang theo túi xách, chỉ muốn kết giao làm bạn bè... không có ý gì xấu... thật đó.”
Lý Mộng cười lạnh một tiếng, nụ cười khiến cho người đàn ông hoảng sợ trong lòng.
“Thật đó... nếu như sớm biết hai người lợi hại... chắc chắn tôi không dám mạo hiểm đụng chạm...”
Khương Nặc lười nghe gã ta nói nhảm, lên tiếng hỏi: “Anh là người của căn cứ Lô Trì à?”
Lý Mộng tiến lên, một chân giẫm trên chỗ đau của gã ta, người đàn ông đau đớn kịch liệt khó nhịn, gần như đã hôn mê, ngay cả sức lực để hét to cũng không có, chỉ nằm rạp trên mặt đất run rẩy.
“Nói thật.” Lý Mộng lạnh nhạt nói.
“Tôi nói... Tôi nói.” Người đàn ông nước mắt nước mũi giàn giụa, hít vào một hơi rồi nói: “Trước kia... tôi là người của căn cứ Lộ Trì, bây giờ đã bị trục xuất rồi...”
“Vì sao bị trục xuất?” Khương Nặc lại hỏi.
“Bởi vì tôi đã nhận rác rưởi không tốt...” Người đàn ông trả lời.
Lý do này quả thực rất lớn, khiến Lý Mộng nghe mà cũng sửng sốt.
Nếu không phải người này đau đến mức vẫn luôn cầu xin tha thứ, cũng không dám nói láo, cô ấy cũng cảm thấy đây là đang nói đùa.
Người đàn ông sợ đau, thành thật khai báo tất cả những tin tức có liên quan đến căn cứ Lộ Trì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-372.html.]
Vốn dĩ gã ta làm việc ở trung tâm nuôi trồng này, bởi vì địa thế cao, lại có nhiều đồ ăn, thời kỳ lũ lụt không bị ảnh hưởng nhiều, về sau chính phủ lại xây căn cứ ở đây, gã ta thuận lý thành chương đi vào.
Có thể nói, ở trong tận thế này, gã ta có một ít may mắn, không chịu quá nhiều tội.
Nhưng, cuộc sống ở căn cứ Lộ Trì thì vô cùng biến thái.
Lục Phục Lâm lãnh đạo tối cao của căn cứ Lộ Trì, trong mắt gã ta là một kẻ biến thái điển hình, anh ta đặt ra kỷ luật vô cùng khắc nghiệt cho căn cứ, bất kỳ ai chỉ cần làm không tốt, là sẽ bị đuổi ra ngoài không chút do dự.
Ban đầu, tất cả mọi người còn cảm thấy anh ta làm đúng.
Ban đầu, tất cả mọi người còn cảm thấy anh ta làm đúng.
Khi đó căn cứ vừa được mở với chính sách có thể thu thì cố gắng hết sức thu nhận, khiến cho một lượng lớn người còn sống sót tràn vào, đa số là người bình thường, nhưng cũng không thiếu được những kẻ ác.
Những người này không dám gây rối công khai, nhưng lại lén lút ức h.i.ế.p đàn ông bắt nạt phụ nữ, thủ đoạn tàn nhẫn.
Những người này, đội cảnh vệ gặp một người thì bắt một người, toàn bộ đều trục xuất.
Sau khi bị đuổi ra khỏi căn cứ, những người này chỉ có thể cướp bóc ở trên đường, phần lớn những người may mắn còn sống sót đến đăng ký thì gặp tai hoạ.
Nhưng chỉ cần không ở bên trong căn cứ, Lục Phục Lâm sẽ không quan tâm, mặc kệ sống chết.
Đương nhiên, người đàn ông này căn bản không tiếp xúc được đến Lục Phục Lâm, gã ta chỉ là một kẻ ở tầng chót ở trong căn cứ, rất nhiều thông tin, cũng là nghe được từ nơi khác.
Đoạn thời gian kia, mỗi ngày đều là đội cảnh vệ không ngừng bắt người, bắt được thì ném ra bên ngoài, vĩnh viễn không cho phép đi vào nữa, tất cả mọi người đều vỗ tay khen hay.
Nhưng, khi kẻ ác được thanh lọc gần hết, đội cảnh vệ vẫn như cũ không ngừng bắt người.
Kỷ luật ở căn cứ vô cùng khắc nghiệt, lớn thì là cấm đánh nhau ăn cướp, trộm vặt móc túi, gây chuyện thị phi, nhỏ thì là những chuyện nhỏ trong công việc, ngôn từ cử chỉ, bất kỳ ai xúc phạm người khác, đều sẽ bị trục xuất.
Nhiều người bị trục xuất, bọn họ vây quanh ở cửa căn cứ không chịu đi, ý đồ cùng nhau xông vào, Lục Phục Lâm lại hạ lệnh nổ s.ú.n.g bắn.
Trong lúc nhất thời, khu vực cửa chính tất cả đều là thi thể, mọi người cũng sợ hãi.
Chỉ với chuyện này, anh ta vẫn cảm thấy chưa đủ, một thời gian ngắn sau, lại phổ biến thêm một quy định báo cáo.
Tất cả cư dân trong căn cứ, nếu như phát hiện ra người khác có hành vi trái với kỷ luật, đều có thể tiến hành báo cáo, chỉ cần lấy ra được chứng cứ, nhân chứng vật chứng đều được, thì có thể nhận được 50 điểm thưởng.
50 điểm, đủ ăn ngon trong một tuần.
Sau khi quy định này được truyền ra ngoài, trong căn cứ lại rơi vào điên cuồng một lần nữa, cho dù là bạn bè hay là cộng sự, người người đều trở mặt không quen biết, một chút chuyện nhỏ đã đi báo cáo, thậm chí vì để lấy được điểm số, còn vu oan hãm hại, liên thủ với nhau làm chứng giả.
Chỉ cần đã làm một lần, thì lần thứ hai sẽ không còn bất kỳ chướng ngại tâm lý nào nữa.
Khi đó đang ở vào thời kỳ mưa axit, người bị trục xuất căn bản không sống được mấy ngày, gần như đều đã chết.
Lúc căn cứ Lộ Trì nhiều người tập trung khoảng hơn mười ngàn người, đến cuối cùng còn lại chưa đến một ngàn.
Mà tất cả những chuyện này, hiển nhiên là Lục Phục Lâm mong muốn nhìn thấy.
Mỗi một căn cứ đều có kỷ luật, vi phạm thì có thể bị trục xuất, căn cứ Lộ Trì chỉ là “kẻ xấu” nhiều hơn một chút mà thôi.
Dân số càng ít, vật tư có thể dùng của căn cứ lại càng nhiều hơn, cuộc sống cũng càng thoải mái hơn.
Thế nhưng, người còn có thể sống ở căn cứ này, ngoại trừ bề ngoài là bình thường thì đều điên rồi.
Người đàn ông đã từng dựa vào việc tố cáo để lấy được điểm số, đổi đồ ăn, đổi phòng, đổi được than củi ấm áp.
Gã ta còn biết đối với những người khác nhau thì dùng phương pháp gì, cho nên đối với ai cũng nho nhã lễ độ, mặt lộ vẻ mỉm cười, trong công việc thì cẩn thận, nếu như không cần thiết, tuyệt đối không dễ dàng nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, tránh cho bị hãm hại, nắm được chuôi.
Căn cứ Lộ Trì khắp nơi đều có kẻ giả tạo, người nào người nấy đều biểu diễn như máy móc, từng đôi mắt lễ phép nhìn nhau, nhưng thực ra không biết đang tính toán điều gì.
Nhưng đến cuối cùng, gã ta vẫn bị đuổi đi.
Gã ta tìm được một căn nhà nhỏ ở gần đó, trong phòng có mấy người, đều là bị trục xuất, bọn họ dựa vào việc đào cây cỏ để duy trì sự sống, đồng thời lại tìm được một số vật tư ở gần đó, may mà gần đây không còn quá lạnh, bọn họ miễn cưỡng sống tiếp được.
Nhưng người càng ít, vật tư càng nhiều, không phải sao?
Người đàn ông nhân lúc bọn họ ngủ, giải quyết hết tất cả, độc chiếm những vật kia.
Rồi sau đó, chính là gặp được hai cô gái vác bao lớn bao nhỏ, đi ra từ căn cứ.
Người đàn ông run rẩy nói hết những lời có thể khai báo, Lý Mộng lạnh lùng nhìn gã ta giãy dụa trên mặt đất, cuối cùng nói với Khương Nặc: “Xử lý như thế nào?”
Khương Nặc thản nhiên nói: “Tuỳ cô quyết định.”