Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 374
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:54
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Nhược Hoa khôi phục luyện tập mỗi ngày vung đao, còn kéo cả Đường Nguyệt tập cùng.
Đường Nguyệt nhu nhược, sau khi vào doanh địa, vì để phát điện được nên đã kiên trì khởi động cảm giác xe đạp, đã luyện được cơ bắp ở bắp chân, thể chất cũng càng ngày càng tốt hơn.
Ngô Tiểu Giang làm cho bà ấy một cái nỏ tay áo riêng, Lý Mộng cũng dạy bà ấy nhắm chuẩn.
So với lúc vừa tới doanh địa, Đường Nguyệt chẳng những có khí sắc tốt hơn, nói chuyện cũng càng thoải mái hơn.
Về phần Ngôn Tử Phàm, cậu giống như một phiên bản khác của Khương Nặc, còn chưa học được cách thu liễm lại sát khí và cảm giác tồn tại, ánh mắt sắc bén, giống như lưỡi d.a.o sắc không được che đậy.
Ngô Đại Giang mỗi khi nhìn thấy cậu đều có sự sợ hãi mơ hồ.
Ở trong thiên nhiên, động vật ăn cỏ tiến hóa có lỗ tai dài, có thể nghe thấy những âm thanh khác thường nhanh hơn, thoát khỏi nguy hiểm, đối mặt với sinh vật nguy hiểm, chúng nó có được bản năng trực tiếp nhất.
Ngô Đại Giang giống như là động vật ăn cỏ, anh ta có một loại trực giác tự nhiên, biết ai là người nguy hiểm.
Khương Nặc cũng cảm thấy Ngôn Tử Phàm có thể ra ngoài rèn luyện một chút rồi.
Gần đây cô vẫn luôn tìm kiếm những thông tin liên quan tới bọ cánh cứng biến dị.
Nếu có tin tức xác thực, đã sớm nhớ ra rồi, nhưng giáp trùng biến dị, cô đã từng gặp, lại nhất thời không nhớ ra được manh mối quan trọng, chỉ có thể không ngừng nhớ lại một số chi tiết.
Hôm nay, mẹ dùng bột gạo, mứt táo, hạt vừng để làm một ít bánh táo ngọt, cô đến nhà bếp nếm hai cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Ở Trung Quốc, bánh táo ngọt Hàm Lâm rất nổi tiếng, ở đại học có một bạn cùng phòng là người Hàm Lâm, thường mang đến cho bọn họ thưởng thức.
Khương Nặc nhớ tới kiếp trước, có đợt cô ở đội thi công chế tác, ở bên ngoài sửa đường, gặp được một vài bọ cánh cứng biến dị.
Bởi vì số lượng ít, phát hiện rất nhanh, rất nhiều người cùng tiến lên dùng xẻng sắt đập, đập nát con côn trùng, chỉ có 2 người bị thương, nhưng đội thi công không bởi vậy mà tạm thời đình công.
Sau ngày đó khi trở về, người phụ nữ cùng làm đã gặp ác mộng hai ngày liền, nghe cô ấy nói, trước kia đã gặp rất nhiều loại côn trùng này, lật trời lật đất, cái gì cũng ăn.
Người phụ nữ kia cũng là người Hàm Lâm.
Trước lúc cực dạ, cô đã gặp xe vận chuyển vật tư của chính phủ rút lui, đi nhờ xe từ cứ điểm người còn sống sót của người Hàm Lâm gián tiếp di chuyển tới căn cứ Nam Giang thứ hai.
Lúc ấy Khương Nặc chỉ quan tâm bản thân mình có thể sống sót hay không, đối với chuyện của người khác lười hỏi thêm một câu, những tin tức vụn vặt này cũng là lơ đãng nghe được.
Mấy năm tận thế, cứ điểm người còn sống sót của Hàm Lâm cũng không nhiều.
Cho nên nơi muốn tìm cũng không phải rất khó.
Chỉ là hiện tại còn rất lạnh, côn trùng không có môi trường để sinh sôi với số lượng lớn, đoán chừng lúc đó coi như tìm được, cũng phải phí chút thời gian tìm tung tích của côn trùng.
Khương Nặc càng nghĩ càng thấy việc này không thể chờ được.
Đi bắt sớm, sớm ăn cho tuyệt hậu một chủng tộc, để người của doanh địa càng tiến hoá nhanh hơn, không tốt sao?
Quyết định xong chủ ý, Khương Nặc mở bản đồ trong điện thoại di động ra, nghiên cứu đường đến Hàm Lâm.
Hàm Lâm ở tỉnh lân cận, lộ trình còn rất xa, đường xá như thế nào cũng không biết, phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Sau đó, cô đến tìm Ngôn Tử Phàm, nói chuyện đi tìm bọ cánh cứng biến dị, Ngôn Tử Phàm dĩ nhiên là muốn đi một ngàn lần, hai người thương lượng đại khái một chút, rất nhanh đã quyết định thời gian.
Thời gian Ngôn Tử Phàm không ở đây, chuyện nuôi chim biến dị giao cho Đường Nguyệt, mặc dù bà ấy sợ, nhưng luyện tập nhiều thêm mấy lần, thì sẽ dần dần khắc chế được sự sợ hãi ấy.
Lâm Khiếu làm những lồng gỗ này rất kiên cố, mỗi căn phòng đều có một cánh cửa, cửa là đẩy lên, có trứng chim, mở cửa ra thành một cái khe, dùng kìm gắp trứng ra ngoài.
Ngôn Tử Phàm đã thử nghiệm nhiều lần, chỉ cần khe hở không lớn, với hình thể của chim biến dị là không thể nào bay ra ngoài được, lại đeo găng tay cao su đề phòng bị mổ thương tổn, cơ bản không có gì nguy hiểm.
Mà bình thường cho chim ăn, thì cách một khoảng trực tiếp ném từ bên ngoài vào trong lồng gỗ, cũng không cần mở cửa, không tồn tại sự nguy hiểm.
Ngôn Tử Phàm không yên lòng, huấn luyện mẹ vài ngày, mãi cho đến khi bà ấy có thể thuần thục cho ăn lấy trứng chim, mới coi như là kết thúc.
Trong khoảng thời gian này lấy trứng chim ra, một nửa cất kỹ bảo tồn, một nửa chia cho mọi người trong doanh địa.
Cuối cùng, Đường Nguyệt lại tìm một chiếc khóa lớn, khoá kín căn phòng đặt lồng gỗ, mỗi ngày chỉ ra vào một lần.
Sắp xếp cẩn thận tất cả, Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm rời khỏi doanh địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-374.html.]
Tuyết đọng rất dày, bất luận là lái xe hay là chạy xe máy đều vô cùng không tiện, chỉ có thể lựa chọn đi bộ.
Bản thân Khương Nặc có dụng cụ trượt tuyết của mình, còn muốn cầm một bộ cho Ngôn Tử Phàm, nhưng cậu đã có rồi.
Sau khi trở về từ căn cứ Lộ Trì, Lý Mộng phản hồi rất không tệ với xe trượt tuyết, lạnh thì lạnh, nhưng cũng rất thuận tiện, ở trong hoàn cảnh băng tuyết ngập trời này, có thể nhanh chóng đi đi về về từ trấn Ngô Hưng, xe trượt tuyết là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn khí hậu này, tuyết đọng rất lâu cũng sẽ không tan. Bởi vậy, Ngô Đại Giang và Lâm Khiếu cùng nhau thiết kế mấy bộ giày trượt tuyết, thuận tiện cho người trong doanh địa đi bộ.
So sánh một chút, thiết bị được mua thoạt nhìn chuyên nghiệp hơn nhiều, nhưng không thuận tiện bằng loại tự chế.
Trực tiếp dùng nút sắt thắt ở đế giày là được, trông càng dày rộng hơn, ván trượt còn có thể chồng lên, chỉ là hai tay cần dùng nhiều sức hơn để di chuyển.
Xấu thì có xấu một chút, nhưng càng thích hợp cho Khương Nặc sử dụng, cô không thiếu lực, còn rất thích cho dù có cồng kềnh nhưng chịu đựng tốt.
Thế là, cô cũng dùng loại giày trượt tuyết này, còn mang thêm hai bộ làm dự phòng.
Sắc trời hơi sáng, hai người đeo kính bảo hộ, trượt tuyết lên đường.
Khương Nặc đã lấy được gợi ý ở trên quần áo của Vũ Nô, từ trong không gian tìm ra một vài sợi dạ quang tự phát sáng buộc trên quần áo và ba lô.
Cứ như vậy, cho dù là trong đêm tối, Ngôn Tử Phàm cũng có thể đi theo sau lưng cô.
Hiện tại đêm tối không hề giống như trước đó đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, nhưng trượt tuyết tốc độ nhanh, có vệt sáng rõ ràng càng không dễ lạc mất nhau.
Hai người cả đường không nói chuyện, sắc trời rất nhanh đã tối đi, ban đêm lần nữa buông xuống.
Trượt tuyết mặc dù kém hơn với lái xe, nhưng tốc độ cũng không chậm, hai người cũng không thiếu sức, bình thường lên dốc cũng không cần dừng lại, trừ phi là dốc núi tương đối cao, có thể vượt qua thì vượt, thực sự không thể thì vòng qua, chỉ dừng lại cởi giày trượt tuyết xách trên tay đi bộ một đoạn đường.
Mất nửa ngày, đã đến huyện lân cận.
Nghỉ ngơi 2 tiếng, lại đi nửa ngày nữa, gặp được chỗ thích hợp thì nghỉ chân, chỉ dừng lại ăn cơm, rồi ngủ tiếp một giấc.
Chớp mắt cũng đã trôi qua ba ngày.
Nhìn từ cột mốc đã bị hư hại ở ven đường, bọn họ đã vào căn cứ Hàm Lâm.
Ròng rã ba bốn ngày, vậy mà không gặp một ai.
Phần lớn thời gian đều ở trong bóng đêm.
Trên đường ngược lại là đi qua căn cứ Nam Giang thứ hai, đoạn đường này Khương nặc không thể quen thuộc hơn được nữa, xa xa đã lượn qua, cô cũng không có hào hứng quay trở lại chốn cũ.
Đứng ở dốc núi gần Hàm Lâm, mượn ánh sáng ảm đạm thê lương của bầu trời, Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm nhìn về phía xa, một huyện thành hoang vu yên tĩnh im ắng, thậm chí không có bất kỳ ánh sáng gì, dường như bị thế giới vứt bỏ ở nơi đó.
“Khả năng bọ cánh cứng ở trong thành thị là cực thấp, chúng ta vẫn nên đi về phía núi.” Khương Nặc nói.
Ngôn Tử Phàm nhẹ gật đầu.
Vùng núi đường khó đi, sườn dốc cũng tương đối nhiều, hai người cởi giày trượt tuyết, thu vào trong ba lô, bắt đầu đi bộ.
Ban đêm ở Hàm Lâm càng sâu thẳm, nhiệt độ không khí cũng càng lạnh, ánh mắt nhìn tới chỗ nào cũng kết đông, xem ra thành thị khác nhau thì môi trường thật đúng là có khác biệt rất lớn.
Khương Nặc chỉ một hướng, còn lại thì do Ngôn Tử Phàm tự mình quyết định, cũng để cho cậu ra thêm chủ ý.
Cô nói với Ngôn Tử Phàm: “Nếu như gặp nguy hiểm, em phải tự mình giải quyết.”
TBC
“Em biết rồi.” Ngôn Tử Phàm thấp giọng nói.
Hiện tại ban đêm miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường, cộng thêm thị lực của Ngôn Tử Phàm cũng mạnh hơn người bình thường, tâm tư cũng cẩn thận, cậu ở phía trước dẫn đường, ngược lại không xảy ra vấn đề gì.
Hai người lại đi trong tuyết gần 3 tiếng, đi đến trước một căn nhà gạch hoang phế.
Ngôn Tử Phàm tiến lên kiểm tra một chút, những căn nhà này phần lớn đều đã sụp đổ, nhưng có một căn là tương đối hoàn hảo.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Ngôn Tử Phàm nói.
Vừa nói, cậu vừa quay người đi về phía trước, nơi đó có một mảnh rừng thiên nhiên đông cứng, cậu lấy d.a.o bổ củi vác sau lưng ra, chặt mấy cành cây khô.
Chặt được một nửa, cậu nhìn thấy bên cạnh có không ít cọc ngắn, hiển nhiên cũng có người khác từng chặt cây ở đây.
Ngôn Tử Phàm không khỏi nhíu mày.