Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 375
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:57
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu kéo hai cái cây về nhà gạch, chặt củi thành đoạn ngắn, cùng nhóm lửa với Khương Nặc, sau đó lại cầm đèn pin đến rừng tra xét.
Cũng may tuyết đọng nhiều, tất cả dấu chân và dấu vết đều rõ ràng, sau đó không lâu, cậu quay trở lại căn nhà.
“Trong núi này còn có người may mắn sống sót.” Ngôn Tử Phàm nói: “Nói không rõ là ở trên núi, hay là đi ngang qua, nhưng cây cối có dấu vết bị chặt, bên trong nhà này cũng từng đốt củi, chắc chắn có người đã từng ở đây qua đêm, chúng ta phải cẩn thận chút, đêm nay thay phiên nhau ngủ đi.”
Khương Nặc gật đầu: “Em ngủ trước đi.”
“Được.” Ngôn Tử Phàm rất thẳng thắn, cậu đóng chặt cửa, lại nhặt được mấy miếng gạch vỡ đến chặn khe cửa.
Lúc này mới ngồi bên cạnh đống lửa ăn gì đó.
Cậu mang theo một vài quả trứng chim, mỗi ngày một quả, ăn hết sẽ cảm thấy thể lực dồi dào, lại bổ sung thêm chút bánh rau và thịt khô gì đó, là hoàn toàn đủ rồi, mang thức ăn đủ ăn thật lâu.
Hai người thay phiên nhau nghỉ ngơi, ở trong căn nhà gạch này khôi phục lại trạng thái tương đối tốt mới rời khỏi.
Lại đi hơn nửa ngày, Khương Nặc phát hiện nơi xa mơ hồ có ánh lửa.
Chờ một lúc, Ngôn Tử Phàm cũng đã nhận ra, cậu dừng bước lại nói.
“Phía trước có cứ điểm người sống sót.” Cậu nghĩ một chút, nói: “Chúng ta phải đi sâu vào trong núi, nhất định phải đi qua nơi này, em đi thăm dò tình hình trước rồi nói.”
Khương Nặc gật đầu: “Đừng rút dây động rừng.”
“Em biết rồi.”
Ngôn Tử Phàm cởi ba lô xuống, giao cho Khương Nặc, tự mình cầm d.a.o và s.ú.n.g đinh, lặng lẽ đi qua.
Chờ cậu đi rồi, Khương Nặc cũng lấy ống nhòm, trực tiếp quan sát tình hình.
Nơi này mặc dù ở vùng núi, phía trước lại là một vùng nhà máy, có thể nhìn thấy không ít nhà máy, còn có nhà trệt. Nhưng bên ngoài những căn nhà rải rác kia cái gì cũng không phân biệt được, có thể là nhà dân, cũng có thể là quán ăn hoặc quán rượu.
Suy nghĩ của Khương Nặc xoay chuyển, trong lòng đã có chủ ý đại khái.
Hàm Lâm sản xuất dăm bông, nghe nói heo đều được nuôi dưỡng ở trên núi, nơi này cách rất gần huyện thành, giao thông cũng thuận tiện, đoán chừng nhà máy gia công dăm bông và nhà máy thực phẩm phụ, đều xây chung một chỗ với nhà máy chăn heo.
Làm công nhân ở nơi này, hoặc là thôn dân lân cận, vô cùng có khả năng là dựa vào đồ ăn ở bên trong để chống đỡ lại với tận thế, dần dần, cũng trở thành một cứ điểm.
Chỉ là không xác định được nơi này có bao nhiêu người còn sống.
Khương Nặc quan sát một phen, rồi thu ống nhòm vào trong không gian, lúc này trời lại dần dần sáng lên, nhà cửa phía xa cũng càng xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt.
Ngoại trừ một vài ánh lửa đốt chứng minh có sự sống của con người, chỉ thấy những căn nhà này, là thật sự bị ăn mòn sụp đổ, một vùng đổ nát thê lương.
Lúc này, Khương Nặc chợt nghe thấy một đợt tiếng hít thở.
Tiếng động này là được đè nén xuống, có người đang nín thở, lặng lẽ tới gần từ phía sau cô.
Cho dù người kia đã cố gắng hết sức che giấu tiếng động, mỗi một bước đều đi rất nhẹ, nhưng tiếng hít thở này, cùng với tiếng giày giẫm vào trên tuyết đọng, nhưng Khương Nặc vẫn nghe được hết sức rõ ràng.
Chờ người kia cách cô khoảng chừng chưa đến 5 mét, Khương Nặc mới đột nhiên quay người lại.
Một người đàn ông trung niên bọc trong chiếc áo bông dày bị cô làm cho kinh ngạc một chút, lúng túng đứng ở nguyên chỗ, một lát sau mới lấy lại tinh thần.
TBC
“Tôi chưa từng gặp cô, có phải vừa tới hay không?” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Khương Nặc, chậm rãi nói: “Ở cứ điểm của tôi có đồ ăn, cô có muốn đi với tôi hay không?”
“Cứ điểm của anh cứ gặp người là thu lưu sao?” Khương Nặc hỏi.
“Dĩ nhiên không phải.” Người đàn ông trung niên cười, lại đến gần Khương Nặc mấy bước, ánh mắt trở nên rõ ràng: “Nhưng cô là phụ nữ, nhìn còn trẻ, cô hiểu chứ, chỉ cần cô để mọi người vui vẻ, sẽ thu lưu cô.”
“Cứ điểm của mấy người có bao nhiêu cô gái?” Khương Nặc lại hỏi.
Người đàn ông trung niên cười: “6 người, nhưng đều là mấy con hàng nát, cô còn mới, không cần lo lắng mình không được sủng ái.”
Gã ta lại đi mấy bước đến trước mặt Khương Nặc.
Cô gái này che mặt, lại đội mũ, nhưng đôi mắt vẫn rất đẹp, cổ thon dài, chắc chắn dáng người sẽ không kém.
Khương Nặc bình tĩnh nhìn gã ta, ánh mắt không có một tia gợn sóng.
Người đàn ông trung niên lý giải sự trấn định của cô thành thuận theo, ánh mắt đã không kiêng nể gì cả.
“Trước hết để cho tôi nghiệm hàng một chút, xem cô có đủ tươi non hay không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-375.html.]
Gã ta nói xong vươn tay ra, muốn sờ soạng Khương Nặc.
Đột nhiên, ánh d.a.o lóe lên, một cây d.a.o găm lặng yên không tiếng động từ phía sau người đàn ông trung niên bổ ngang đến, lực đạo vô cùng lớn, trực tiếp c.h.é.m đứt cổ tay của gã ta.
Máu phun ra ngoài, bàn tay rơi xuống trên mặt tuyết.
“A! ! !”
Ngôn Tử Phàm vẻ mặt dữ tợn, khóe mắt phiếm hồng, cậu ghìm chặt cổ người đàn ông trung niên, xương cổ gã ta gần như bị cắt đứt, rất nhanh đã không phát ra được tiếng nào nữa.
Mắt thấy người đàn ông trung niên sắp bị bóp gãy cổ, Khương Nặc nói: “Đừng g.i.ế.c gã ta.”
Ngôn Tử Phàm nghe lời, quăng người đàn ông trung niên xuống mặt đất như vứt rác.
Ánh mắt của cậu vô cùng ác nghiệt, là thật sự động sát tâm.
Khương Nặc cũng không kinh ngạc, cô biết đứa trẻ này hận nhất cái gì.
Người đàn ông trung niên vùi mặt vào sâu trong tuyết, gần như bị sặc, gã ta ho kịch liệt, đồng thời miệng mở lớn để hít lấy không khí, Ngôn Tử Phàm lại đá một cái thật mạnh vào trên lồng n.g.ự.c của gã ta.
Một đá này dùng một lực rất lớn, người đàn ông trung niên bị đạp suýt nữa tim ngừng đập, trực tiếp đột tử, một lúc lâu cũng không thở nổi.
Cậu nắm lấy cổ áo người đàn ông trung niên, kéo gã ta như một món hàng đi vào sâu trong rừng, chỉ lạnh lùng nói:
“Nếu ông phát ra bất cứ tiếng động thừa thãi nào, tôi sẽ chia ông thành mười đoạn.”
Lúc này người đàn ông trung niên hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, cổ tay bị đứt càng đau đến c.h.ế.t lặng, gã ta ngưng giãy dụa, không hề lên tiếng nữa, mãi cho đến khi bị vứt trên mặt đất một lần nữa.
Sau đó thẩm vấn, Khương Nặc không can thiệp, để cho Ngôn Tử Phàm làm.
Chính cô tìm một gốc cây bằng phẳng, thuận tay quét tuyết, ngồi uống chút nước.
Ngôn Tử Phàm ra tay cực nặng, người đàn ông trung niên vừa cầu xin tha thứ vừa khai báo, chờ hỏi xong, Ngôn Tử Phàm trực tiếp đ.â.m một d.a.o vào cổ họng, tiễn gã ta lên đường.
Sau đó, cậu lau đi vết m.á.u trên con d.a.o lên quần áo của người đàn ông trung niên, đá t.h.i t.h.ể vào trong đống tuyết, xoay người đi về phía Khương Nặc.
Khương Nặc nói với cậu: “Về sau đừng đ.â.m vào cổ, làm thế nhiều lần lưỡi d.a.o sẽ bị cong, không bằng trực tiếp bóp c.h.ế.t là được.”
Lúc này Ngôn Tử Phàm đã bình tĩnh lại, cúi đầu nói: “Lần sau em sẽ chú ý.”
Cậu nói lại nội dung mà người đàn ông trung niên khai báo cho Khương Nặc.
Người đàn ông trung niên kia không phải người Hàm Lâm bản địa, vào thời kỳ mưa to làm công nhân xây dựng ở gần đó, đi theo rất nhiều người tháo chạy từ huyện thành, đi lên trên núi, gia nhập một tổ chức nhỏ.
Mỗi ngày chính là cướp bóc gom hàng hóa khắp nơi, về sau bị cảnh vệ của xã khu bắt, đồng bọn cũng bị đưa đến căn cứ để lao động, gã ta may mắn trốn thoát được, nhưng cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội vào căn cứ.
Điểm tích được lần lượt bị hủy bỏ, gã ta nghe nói có một người gọi là Hắc Sa đang gây dựng thế lực, chiêu mộ thủ hạ, nên đã đến thử thời vận.
Tên thật của Hắc Sa không may, nghe nói vốn dĩ là người g.i.ế.c mổ trong nhà máy chế biến đồ ăn, sau khi mưa to tiến đến, chiếm đoạt vật tư và kho đông lạnh của nhà máy đồ ăn, thoải mái vượt qua thời kỳ đầu của tận thế.
Tiếng ác của Hắc Sa ở bên ngoài, đã dẫn người đi cướp g.i.ế.c thuyền lương thực, sau khi bị chính phủ đuổi bắt thì trốn đi.
Về sau xã khu rút lui, mọi người di chuyển về phía căn cứ, gã cũng lần nữa trở lại Hàm Lâm, một lần nữa chiếm đoạt cả vùng nhà máy chế biến, sử dụng vật tư trong tay chiêu mộ không ít người, lại dần dần mở rộng.
Người đàn ông trung niên cũng đã gia nhập vào với bọn họ ở thời kỳ này.
Thật ra sau khi tận thế, rất nhiều thế lực nhỏ cơ bản đều xây dựng như này, phương pháp tương tự, nhưng Hắc Sa này hay cho ra một số ý mới.
Phương pháp gã chọn lựa thủ hạ cực kỳ tàn nhẫn.
Gã sẽ cho người ra ngoài tìm đồ ăn, vào trong thành phố cướp, cướp ở trên đường đi, đi đâu cũng được, dù thế nào cũng phải mang vật tư về.
Muốn gia nhập Hắc Sa, đều là dân đen liều mạng bị chính phủ cho vào danh sách đen, không đi được đến căn cứ, lại biết rõ đơn đả độc đấu sẽ chỉ trở thành cừu non bị thiệt, nên đều rất ra sức ra ngoài vơ vét hàng hóa.
Nhưng vật tư đã nộp lên rồi, gã lại không nhận người.
Mà chỉ là lấy ra một chút đồ ăn, để mấy chục người đi cướp, người sống đến cuối cùng có thể trở thành thủ hạ của gã.
Người đàn ông trung niên cũng đã g.i.ế.c hơn 30 người, mới được ở lại bên cạnh Hắc Sa.
Ngôn Tử Phàm hỏi gã ta chi tiết về Hắc Sa, người đàn ông trung niên chỉ nói dáng người hơi mập, hơn 30 tuổi, để cho tiện sau tận thế vẫn luôn cạo trọc, trước kia đã từng ngồi tù.
Có tin đồn sau tận thế, gã vì muốn có thêm một miếng ăn, đã g.i.ế.c cả cha mẹ và vợ.
Những chuyện khác, thật ra gã ta cũng không biết, gã ta và Hắc Sa không tiếp xúc chính diện nhiều, thường xuyên chạm mặt, nhưng lại chưa nói chuyện với nhau một lần.