Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 376

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:59
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông trung niên hơi sợ hãi Hắc Sa tàn nhẫn và độc ác này, không có chuyện gì cũng sẽ không đi tìm gã.

Nghe được tin này, sắc mặt Khương Nặc ít nhiều có chút kỳ quái.

Cô biết Hắc Sa này.

Sau tận thế, dưới sự xâm nhập của sinh vật biến dị, nhân khẩu của căn cứ không ngừng giảm bớt, lúc ấy không để ý tới nhiều lắm, căn cứ Nam Giang thứ hai cũng sẽ hợp tác với một số thế lực có tiếng ác ở bên ngoài, cho vật tư để bọn họ làm việc.

Gần như chính là hình thức lính đánh thuê.

Trong đó có một người gọi là Hắc Sa, Khương Nặc còn từng nhìn thấy ở xa.

Nhưng, Hắc Sa là nữ.

Cô gái này có thân hình cao lớn, cơ bắp chắc nịch, có trình độ phản ứng nhất định với biến dị và trúng độc, rất nhiều người phỏng đoán rằng sau khi ăn sinh vật biến dị cô ấy sống tiếp được, mới có sức mạnh này.

Dáng người cô ấy mặc dù cường tráng, nhưng nhất định có thể nhìn ra được là phụ nữ, điều này hiển nhiên không khớp với lời mà người đàn ông trung niên nói.

Hay đây chỉ là sự trùng tên trùng hợp, nhưng cái tên Hắc Sa này thật sự có nhiều như vậy sao?

Khương Nặc không kết luận, cũng không nói với Ngôn Tử Phàm về gốc tích này.

Sau khi Ngôn Tử Phàm kể xong, trầm mặc một lát, mới nói thêm:

“Chúng ta phải vào núi, là phải đi qua một vùng nhà máy này, nơi này không có đường khác. Muốn vòng qua, chỉ có thể rời khỏi vùng núi này tìm đường một lần nữa, nhưng cứ như vậy, không nói phải tốn thời gian bao lâu, nếu như không tìm thấy phương hướng thì vẫn phải trở lại, cho nên em nghĩ là, đi xuyên qua cứ điểm của bọn họ.”

“Làm sao để xuyên qua?” Khương Nặc hỏi.

“Phóng hỏa.” Ngôn Tử Phàm trả lời: “Vừa rồi em đã lặng lẽ quan sát, bọn họ có không ít người, có tuyến phòng ngự có vũ trang, chúng ta không cần thiết phải đi lên xung đột, đợi lát nữa em đi phóng hỏa, dẫn bọn họ đi ra ngoài, sau đó nhân lúc bọn họ rối loạn đi xuyên qua tuyến phòng ngự của bọn họ, nếu như bọn họ phát hiện ra, dám đuổi tới bên trong núi rừng hắc ám, thì g.i.ế.c toàn bộ.”

Khương Nặc thấy cậu đã có kế hoạch, thì không nói gì khác, chỉ thương lượng chi tiết một chút.

Không có cách nào cả, cứ điểm Hắc Sa là đường mà bọn họ phải đi qua, đối phương cũng không phải người nói đạo lý gì, tránh không được phải va chạm.

Ngôn Tử Phàm đi thu củi, chuẩn bị phóng hỏa.

Để một mình cậu làm việc, bản thân lặng lẽ quan sát một chút tuyến phòng ngự.

Con đường núi này càng lên cao càng hẹp, bị chặn lại bởi mấy tầng cọc gỗ buộc dây kẽm gai.

Mấy người ở ngay trên đường trông coi, đốt một đống củi lớn sưởi ấm.

Khương Nặc đoán chừng trong tay nhóm Hắc Sa có súng, tận thế đã lâu như vậy, trong tay không có chút vũ khí nóng thì không trấn áp được nhóm ác đồ lớn, ngay cả anh em nhà họ Hồ kia trên tay cũng có súng, huống chi là nơi này.

Nhưng đạn vĩnh viễn là có hạn, những người canh gác này chắc chắn không có súng.

Ngôn Tử Phàm chọn riêng những nhánh cây khô kia để chặt, sau khi chặt được một bó lớn, đi đến vị trí của Khương Nặc, bọn họ vây quanh đường núi, đứng ở trên nham thạch khá cao cúi nhìn xuống.

Ngôn Tử Phàm tìm được vị trí bọn họ cất giữ mộc rất nhanh.

Với khí hậu này, sưởi ấm, chiếu sáng, xử lý đồ ăn, mọi thứ không thể thiếu lửa, chỉ cần là nơi có người sinh sống, tất nhiên sẽ tích trữ đủ củi.

Cậu dùng nhánh cây nhóm lửa, một cây, hai cây, ba cây không ngừng ném mạnh vào chỗ kia.

Sống mái với nhau không phải lúc nào cũng dấy lên, ngược lại làm lộ vị trí của bọn họ.

“Mẹ kiếp! Có người phóng hỏa! Ở phía trên!”

“Là ai? Bắt lại!”

Ngôn Tử Phàm không sợ chút nào, tiếp tục không ngừng vứt những nhánh cây đang cháy xuống dưới.

Lúc cậu đi ra ngoài mang theo một bình nhỏ m.á.u chim đực biến dị.

Máu này chu duyệt nghiên đã kiểm tra, có độc, sẽ tạo thành tổn thương nhất định đối với hệ thần kinh của con người.

Nhỏ một ít m.á.u ở trên nhánh cây, sau khi nhóm lửa ném toàn bộ ra, để độc tố của nó thoả thích bay hơi trong làn khói dày đặc.

Sau đó, cậu trực tiếp nhảy xuống nham thạch trong bóng đêm, độ cao hơn 7 mét, Ngôn Tử Phàm che đầu lăn lộn để cởi bỏ sức lực, sau đó ngay lập tức đứng lên.

Quay đầu tìm Khương Nặc, phát hiện cô giống như cái bóng theo sau lưng, Ngôn Tử Phàm căn bản không nghe thấy cô phát ra tiếng động gì, ngay cả việc cô xuống như thế nào cũng không nhìn thấy.

“Nhanh cứu hỏa! Bốc cháy rồi!!Nhanh!!”

Với thời gian này củi lửa chung quy là đã bốc cháy, bốn phía rơi vào một mảnh hỗn loạn, lúc tất cả mọi người đều chạy về phía lửa cháy, Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm lặng yên không một tiếng động đi về hướng ngược lại.

Dưới sự yểm hộ của bóng tối và hỗn loạn, bọn họ xuyên qua khu nhà máy, vượt qua một tuyến phòng ngự khác.

Nửa đường có người phát hiện ra không hợp lý, muốn ngăn bọn họ lại hỏi thăm, nhưng Ngôn Tử Phàm không cho bất cứ cơ hội nào, một d.a.o đ.â.m vào cổ của gã ta, lần này, cậu đã nhớ không cầm d.a.o đ.â.m vào cổ nữa, mà chính là cắt ngang yết hầu, cứa đi cứa lại hai dao, chớp mắt đã lấy đi tính mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-376.html.]

Nhanh chóng rời đi, Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm đang định đi vào trong núi sâu.

Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng súng.

“Pằng!”

Khương Nặc khẽ nhíu mày, tiếng s.ú.n.g kia cách bọn họ một chút, nổ s.ú.n.g vô cùng đột ngột.

Cô đứng từ một nơi bí mật gần đó nhìn lại, Ngôn Tử Phàm cũng tạm thời dừng lại, quay đầu quan sát một phen.

“Pằng! !”

Tiếng s.ú.n.g thứ hai lại vang lên.

Bởi vậy mà khu nhà máy trở nên ồn ào, giống như là xảy ra chuyện gì náo động, biểu cảm của Ngôn Tử Phàm có chút kỳ quái, nhẹ nói: “Có phải là bọn họ nội đấu hay không? Nhân lúc chúng ta châm lửa làm nhiễu loạn, bọn họ vừa vặn đánh nhau?”

TBC

“Hơn phân nửa là vậy.” Khương Nặc nói.

Phỏng đoán này cho dù không hoàn toàn phù hợp, cũng không xê xích gì nhiều.

Xa xa, có vài bóng người điên cuồng chạy đến từ khu nhà máy, chạy tới thâm sơn.

Ngôn Tử Phàm không khỏi nhíu mày, đây cũng là hướng mà bọn họ muốn đi.

Rất nhanh, có một nhóm người của khu nhà máy lại cầm vũ khí trong tay đuổi tới.

Hai người Khương Nặc trao đổi một ánh mắt, không do dự nữa, nhanh chóng rời đi.

Lực mắt của Ngôn Tử Phàm nhìn ban đêm mạnh hơn so với người bình thường, cảm quan nhạy cảm phản ứng cũng nhanh, dẫn theo Khương Nặc đi đường vòng từ phía sau nham thạch, tránh khỏi con đường mà hai người này đi từ hướng bên cạnh đến thâm sơn.

Khương Nặc ngưng thần lắng nghe, quả thực cách những người đó càng ngày càng xa.

Ngôn Tử Phàm sẽ đưa ra những lựa chọn không giống cô, nhưng xem kết quả, lựa chọn của cậu cũng không sai lầm.

Hai người đi không ngừng, đi tiếp về hướng Tây Bắc hơn 5 tiếng mới dừng lại.

Lúc này vừa vặn đi tới trước một vách đá nhỏ, là chỗ cản gió không tệ, nên đã quyết định nghỉ ngơi một chút, tùy tiện ăn một chút thịt khô, uống nước.

Núi này lạnh hơn so với ở doanh địa, đoán chừng phải hơn âm 30 độ, cũng may hai người đều chống chọi được với đông lạnh, lại cũng không định dừng lại đây quá lâu, nên không cân nhắc đến việc nhóm lửa.

Nhưng cho dù là như vậy, phiền phức vẫn đến.

Khương Nặc nghe thấy ở nơi xa có tiếng bước chân nhốn nháo đang từ từ tới gần, thỉnh thoảng lại kèm theo vài câu thô tục.

Cô im lặng, một lát sau, Ngôn Tử Phàm cũng nghe thấy, ánh mắt của cậu nhất thời lạnh xuống.

Một nhóm người giơ bó đuốc và đèn pin xuất hiện từ phía trước, chính là những người vừa rồi truy sát đi ra từ nhà máy.

Khu vực núi này không chỉ có một con đường có thể đi, vòng qua vòng lại, cũng vẫn đụng phải.

Chỉ là vận mệnh của bọn họ đã định là như vậy.

“Mệt c.h.ế.t ông rồi, phía trước hình như có một vách núi có thể cản gió, đi nghỉ ngơi một chút...”

“Hai người kia chạy về hướng này, không chừng cũng sẽ dừng ở vách núi phía trước, đi tìm xem có dấu vết hay không! Nam thì trực tiếp giết, nữ thì chơi ngay tại chỗ.”

Ngôn Tử Phàm nghe vậy, trong mắt có một vệt tàn khốc, cậu lặng lẽ bò lên trên nham thạch đi vào chỗ cao, đồng thời nắm chặt d.a.o găm.

Khương Nặc hiểu cậu muốn ở đây phục kích, giải quyết hết nhóm người này.

Nghe từ giọng nói, phía trước có khoảng 6 đến 8 người, không ngoại trừ trong tay có súng.

Nhưng cô không định ra tay, trừ phi Ngôn Tử Phàm thực sự không đánh lại.

Nhóm người kia rất nhanh đã đi đến trước nham thạch, bọn họ vừa đi còn thuận tay chặt chút củi kéo theo, đoán chừng là muốn nhóm lửa sưởi ấm nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Nhưng vào lúc này, s.ú.n.g đinh trong tay Ngôn Tử Phàm đã bóp cò.

Cậu tìm được chuẩn xác người bên hông không có súng, b.ắ.n ba phát, trực tiếp b.ắ.n xuyên qua mặt đối phương, người kia kêu thảm mất đi ý thức, đèn pin trong tay cũng lăn ra ngoài.

Tiếp theo, Ngôn Tử Phàm lại b.ắ.n 7 phát, b.ắ.n hết đinh trong súng, lần này trúng đích ba người, theo tiếng gào thét nổi lên bốn phía, bó đuốc liên tiếp rơi xuống.

Ngôn Tử Phàm nhắm ngay cơ hội, từ trong bóng tối nhẹ nhàng nhảy xuống, lại bổ nhào vào một người, d.a.o trong tay xuyên thẳng vào chỗ hiểm, cắt đứt cổ.

Thời tiết này tất cả mọi người đều mặc rất dày, áo khoác thường có cả da lông, không dễ dàng đ.â.m vào người, đ.â.m vào cổ cắt cái cổ là phương thức tấn công tốt nhất.

Tốc độ của cậu nhanh sức lại lớn, bắt đầu nổ s.ú.n.g là thu tính mạng, đánh cho đối phương hồ đồ.

Nhóm người này hiển nhiên cũng chỉ có một cây súng, người cầm s.ú.n.g gục ngã, bọn họ cũng rơi vào cơn bối rối muốn lấy s.ú.n.g từ trên t.h.i t.h.ể xuống.

Nhưng hành động này ngược lại đã cho Ngôn Tử Phàm cơ hội, cậu cứ canh giữ ở bên cạnh t.h.i t.h.ể gặp người là chém, tới một người g.i.ế.c một người, cũng không cần tìm từng người một.

Loading...