Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 378

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:24:04
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ sau khi đánh bại toàn bộ, Ngôn Tử Phàm cất kỹ d.a.o găm của mình, tiện tay nhặt trên mặt đất d.a.o của bọn họ, lần lượt đ.â.m cho những người chưa tắt thở c.h.ế.t hoàn toàn.

Trước khi xuất phát, Khương Nặc nói cho cậu biết là, cô đã gặp một cô gái ở trụ sở khác, là người Hàm Lâm, từng gặp giáp trùng, cho nên lần này bọn họ tới Hàm Lâm.

Cô gái kia đến căn cứ hình như là đi nhờ xe vận chuyển, con đường mà bọn họ nói tới chắc hẳn là một.

Từ chỗ này suy đoán ra, địa điểm giáp trùng thường lui tới có khả năng ở gần đây.

Chỉ cần tìm đúng hướng, tiếp theo tìm thấy giáp trùng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nghĩ đến điều này, Ngôn Tử Phàm ít nhiều cũng hơi chán nản.

Ánh mắt của cậu chỉ đặt trên người Lưu Khải, hoàn toàn bỏ qua mất tin tức mà Hạ Lộ nói, cũng may lúc này Khương Nặc kịp thời lên tiếng, để cậu đột nhiên hoàn hồn, cuối cùng mới nắm lấy được tin tức quan trọng.

Xem ra sau này, vẫn phải nghĩ dài ra mới được.

...

Lại đi thêm hai tiếng, Hạ Lộ thực sự không chịu nổi nữa, cẩn thận từng li từng tí đề nghị với Ngôn Tử Phàm nghỉ ngơi.

Lúc này, bọn họ đi vào một cái động đá.

Nơi này vốn dĩ có nước, chỉ là sớm đã kết băng, còn có tuyết đọng, toả ra mùi vị không dễ ngửi lắm.

“Động đá này, trước kia cũng coi như là danh lam thắng cảnh, đi xuyên qua cần dùng thuyền nhỏ hoặc bè gỗ.” Hạ Lộ giới thiệu: “Hiện tại nước đã kết băng rồi, có thể đi bộ, nhưng địa hình bên trong rất phức tạp, khắp nơi đều là lối rẽ hang động, không bằng chúng ta tìm một chỗ ở lối vào nhóm lửa nghỉ ngơi, ngủ một giấc ngày mai lại đi.”

Bốn người đồng hành, rõ ràng Ngôn Tử Phàm nhỏ tuổi nhất, mặc dù cậu luôn đeo khẩu trang, nhưng xem ra cũng chỉ là thiếu niên.

Nhưng Hạ Lộ cảm thấy cậu là kẻ mạnh quyết định sách lược, nên cũng chỉ hỏi ý kiến của cậu, lại bổ sung: “Trong động đá vôi ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì sao? Nghỉ ngơi một chút đi, xin anh đó.”

Ngôn Tử Phàm không có ý kiến gì.

Đã đi hơn nửa ngày, hiện tại là đêm khuya, là lúc màn đêm tối tăm nhất, nhiệt độ không khí cũng thấp nhất, không cần thiết phải tiếp tục đi.

Cậu gật đầu một cái.

Hạ Lộ thở phào, mệt mỏi ngồi sập xuống đất, Lưu Khải ra ngoài nhặt chút củi, nửa tiếng sau trở về, tìm một chỗ cản gió ở gần cửa vào động đá, móc bật lửa ra nhóm lửa.

Ngôn Tử Phàm cũng nhóm lửa ở gần đó, ngồi xuống cùng Khương Nặc.

Không khí trong động ngược lại là cũng không kém, sau khi đống lửa cháy lên, không khí cũng dần dần trở nên ấm áp, vốn dĩ Hạ Lộ lạnh cóng đến mức luôn phát run, lúc này được Lưu Khải ôm sưởi ấm, cũng dần dần khôi phục lại.

Hạ Lộ mở ba lô lấy ra một bình nước nhỏ, đưa cho Lưu Khải mỗi người uống một ngụm.

Cô ta nhìn về phía hai người Ngôn Tử Phàm, biểu cảm có hơi do dự, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, lại lấy ra hai miếng mì vắt đã bị đông cứng, đi đến trước mặt Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm.

“Tôi có ít lương thực, trộm được từ nhà máy, mọi người chia ra ăn đi, dù sao cũng tốt hơn so với bụng rỗng.”

Khương Nặc nhận mì vắt: “Cám ơn.”

Đương nhiên, cô chắc chắn không ăn đồ mà người khác cho.

Nói cám ơn, rồi cầm mì vắt trong tay, nhìn về phía Ngôn Tử Phàm.

Ngôn Tử Phàm dường như không nghĩ nhiều như vậy, bẻ một miếng mì vắt bỏ vào miệng.

Hạ Lộ thấy cậu ăn, đồng thời cũng không có vẻ gì ghét bỏ, mới yên tâm ngồi xuống, cũng ăn một chút mì vắt, tựa trên người Lưu Khải rất nhanh đã thiếp đi.

Chờ cô ta đi rồi, Ngôn Tử Phàm mới lặng lẽ nhổ đồ ăn trong miệng ra, ném vào trong đống lửa không để lại dấu vết.

Theo thường lệ, cậu và Khương Nặc thay phiên nghỉ ngơi, mỗi người đều ngủ một lát.

Một đêm trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.

Khi tỉnh lại, Hạ Lộ còn đang ngủ, cô ta thực sự quá mệt mỏi, mãi cho đến khi Lưu Khải gọi cô ta dậy.

“Thật ngại quá.” Cô ta nói xin lỗi, thu dọn xong bọc hành lý của mình.

Đồng thời lại lấy hai miếng mì vắt ra, chia cho Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm để bọn họ ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-378.html.]

Đương nhiên, hai người nhận lấy nhưng không ăn.

Sau khi dùng nhánh cây làm bó đuốc, 4 người chuẩn bị xuyên qua động đá.

“Trước lúc tận thế tôi đã đến chơi mấy lần, còn một chút ấn tượng.” Lưu Khải vẫn luôn trầm mặc ít nói mở miệng: “Tôi dẫn đường, mấy người phải theo sát tôi, đừng để bị lạc ở trong, rất dễ gặp nguy hiểm.”

Lưu Khải nói xong, một mình dẫn đầu đi trước, Hạ Lộ theo sau lưng gã, tiếp theo là Khương Nặc, Ngôn Tử Phàm đi cuối cùng.

Hạ Lộ ngủ một đêm, lại ăn không ít đồ, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều so với hôm qua, cô ta và Khương Nặc đi gần nhau, còn tìm Khương Nặc nói chuyện phiếm vài câu.

Thấy Khương Nặc không quá phản ứng, cô ta cũng không tự làm mình mất mặt, đàng hoàng theo sát bước đi.

Xâm nhập dần dần, cậu thiên nhiên trong động đá vôi hiện ra ở trước mắt.

Động đá này rất lớn, tất cả nước trong động đã sớm đông thành băng cứng, khe đá rất lớn, chắc là động đất đã tạo nên biến động địa hình rất lớn, rất nhiều thạch nhũ đều đã đứt gãy rớt xuống, giống như là răng nanh xốc xếch mọc ra từ trong băng.

Cũng không lâu lắm đã gặp được lối rẽ hang động, phía sau lối rẽ lại có những lối rẽ nhỏ hơn.

Lưu Khải cũng không chắc phương hướng, một người đi vào dò đường, xác nhận rõ ràng rồi lại trở về.

Ngôn Tử Phàm để lại ký hiệu dọc đường.

TBC

Cho đến trước mắt cũng bình an vô sự.

Đi được đại khái một giờ, Lưu Khải dừng lại.

Phía trước là một sườn dốc rất dốc, có hơi chật hẹp, bên trên sườn dốc phủ đầy băng bóng loáng, ánh sáng từ bó đuốc căn bản không có cách nào soi sáng được bên dưới, không biết đoạn sườn dốc này sâu bao nhiêu.

Hai bên trái phải trên vách động, khắp nơi đều là đá vỡ, nếu như không cẩn thận té xuống, có thể sẽ bị đ.â.m đầu rơi m.á.u chảy.

Hạ Lộ lộ vẻ khó xử: “Có phải đi nhầm rồi hay không? Hay là chúng ta quay lại nhìn xem?”

Lưu Khải lắc đầu nói: “Không nhầm, chính là con đường này, trước kia có rất nhiều nước, đi thuyền có thể xuôi dòng chảy xuống, hiện tại nước đã đóng băng, địa hình cũng có chút thay đổi, độ dốc thì càng sâu thẳm.”

Gã nghĩ một chút, lấy từ trong túi xách của mình ra một sợi dây thừng, thử chiều dài một chút, chỉ có hơn 10 mét, không đủ tới đáy.

Ngôn Tử Phàm thấy thế, cũng lấy ra dây thừng của mình, hai sợi dây nối lại cùng một chỗ là có gần 30 mét.

Sau khi Lưu Khải thử độ chắc của nút buộc, không nói hai lời cột một đầu dây thừng vào trên tảng đá.

“Tôi đi do thám đường.” Lưu Khải nói: “Đây là con sông, đi xuống bên dưới một chút chắc chắn có sườn dốc, chưa đến mức dốc như vách núi, trừ phi bị động đất làm cho thay đổi, vậy thì theo lý thuyết cái động đá này chắc cũng bị hủy, cho nên chắc là có đường.”

Gã quấn dây thừng ở trên người, lại quấn quanh thắt nút vài vòng, bám lấy những khe hở trên đá, thận trọng đi xuống.

Nhìn tốc độ đi dưới sợi dây, gã đi rất chậm.

Qua hơn 20 phút, phía dưới truyền đến tiếng của Lưu Khải: “Tôi tìm thấy đường rồi! Không cần đi thẳng đường sông, có lối rẽ có thể đi vòng qua! Mọi người xuống đây đi!”

Ngôn Tử Phàm và Khương Nặc trao đổi một ánh mắt, thấy cô trấn định nhẹ gật đầu, nên đã để Hạ Lộ xuống trước, Khương Nặc đi theo, vẫn là chính mình đi cuối.

Ba người theo thứ tự lôi kéo dây thừng đi xuống, Hạ Lộ là người đầu tiên nhìn thấy Lưu Khải, Lưu Khải kéo cô ta qua, đứng ở chính giữa một tảng đá nhô ra.

Tiếp theo là Khương Nặc cũng đi qua.

Chờ Ngôn Tử Phàm cũng đứng vững, thì nắm lấy dây thừng dùng toàn lực kéo một cái, kéo đứt nút buộc phần kết nối dây thừng.

Đang chuẩn bị thu lại sợi dây này của mình, đột nhiên, hòn đá dưới chân lập tức không chịu đựng nổi trọng lượng trực tiếp nứt ra, Hạ Lộ hét lên một tiếng, rơi xuống cùng với Lưu Khải.

Ngôn Tử Phàm phản ứng nhanh, vào lúc rơi xuống nắm được vào mỏm đá nhô ra trên vách động để giảm xóc, nhưng độ cao của cái hố sâu này nông hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, cũng chỉ khoảng 8 mét, cậu xê dịch hai lần là bình ổn đứng ở mặt đất.

Xoay người sang chỗ khác, Khương Nặc vẫn như cũ giống như cái bóng nhẹ nhàng đứng thẳng sau lưng cậu, cũng không nhìn thấy rốt cuộc cô xuống lúc nào.

Trong lòng Ngôn Tử Phàm hơi run lên.

Một bên khác, Lưu Khải và Hạ Lộ rơi xuống thì không nhẹ nhàng như vậy, hai người bọn họ rơi thẳng xuống đất.

Độ cao 8 mét, bình thường mà nói không c.h.ế.t cũng bị thương, nhưng đất này bề mặt cũng không cứng rắn, ngược lại vô cùng mềm mại, giống như là giẫm lên một đống bùn nhão bên trên phủ mấy tầng lá khô, khiến bọn họ ngã cũng không phải rất đau.

“Em còn đi được hay không?” Lưu Khải hỏi Hạ Lộ.

“Được.” Hạ Lộ nói.

Cô ta quả thực không sao, chỉ là trên người giống như đều dính bùn nhão, mùi vị vô cùng khó ngửi, giống như là a-xít đậm đặc rót vào hồ lên men.

Loading...