Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 379
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:24:06
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tách tách——
Một tiếng vang nhỏ, Lưu Khải quẹt bật lửa.
Mặc dù ánh lửa yếu ớt, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại được chiếu lên rõ ràng, đây là một cái hố, một cái hố nhỏ có đường kính chỉ khoảng ba bốn mét, vách đá bóng loáng, cơ bản không có khả năng leo lên.
Mà trên mặt đất, là một lớp vật chất màu đen rất dày, đây cũng là nơi mùi thối phát ra.
“Là phân và nước tiểu của dơi!” Hạ Lộ vội vàng kéo quần áo che miệng mũi lại.
Trong động đá vôi có lượng lớn dơi tụ tập là hiện tượng bình thường.
Nhưng rất rõ ràng, nhiệt độ ở nơi này so với mặt đất cao hơn quá nhiều, cảm giác phải từ không độ trở lên.
Khương Nặc cũng không hiểu độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày này là như thế nào, nhưng có một chuyện cô biết, với nhiệt độ này, dơi rất có thể ở vào trạng thái hoạt động.
Lưu Khải cắn răng nói: “Tại tôi, hay là chúng ta đi đường sông.”
Hạ Lộ không nói chuyện, nhưng sắc mặt khó coi.
Không khí ở dưới đáy hố này thực sự quá kém, chỉ đứng ở đây đã khiến cho cô ấy váng đầu hoa mắt từng đợt.
Không quan tâm bọn họ nghĩ gì, Ngôn Tử Phàm nhặt bó đuốc rơi dưới mặt đất lên, nhóm lửa một lần nữa.
Ánh lửa chiếu cho bốn phía càng sáng hơn, nhưng cũng càng khiến cho người ta đau đầu, vách đá gần như không có bất kỳ chỗ nào có thể nắm tay.
Đột nhiên, ánh mắt của cậu ngưng lại, đi về phía trước mấy bước, nhìn về hướng đó, Hạ Lộ cũng hiện ra sự kinh hỉ: “Mau nhìn kìa, nơi đó không phải là có khe hở chứ?”
Lưu Khải nhìn sang, ở nơi cao hơn 7 mét, quả nhiên có một vết nứt.
Tuy nhiên chỉ rộng hơn hai mươi centimet, không đủ để cho người ta xuyên qua, nhưng lại có thể mượn khe hở này để leo lên.
Trong tay Ngôn Tử Phàm còn đang cầm dây thừng, tùy tiện nhặt một tảng đá cột vào đầu dây thừng, dùng sức ném vào khe hở: “Rầm” một tiếng, hòn đá kẹt ở trong khe hở.
Leo lên theo dây thừng, cách miệng hố cũng chỉ còn chưa đến 1 mét, người có chút thân thủ cũng không thành vấn đề.
Lưu Khải rất kích động: “Vận khí của chúng ta không tệ, từ nơi này đi lên, là có thể vòng qua đường sông, rất nhanh có thể ra khỏi động đá. . .”
Sống sót được từ đường cùng, vẻ mừng rỡ trên mặt gã không giống như giả vờ, nhưng vào lúc này, bên trong khe hở kia đột nhiên truyền đến một trận tiếng vỗ cánh.
Sắc mặt Hạ Lộ nhất thời tái nhợt: “Dơi đến rồi! Đi mau!”
Phần phật ——
Mười con dơi đã bay từ trong khe hở ra, những con dơi này toàn thân màu đỏ hồng như máu, sải cánh vậy mà hơn ba mươi centimét, rõ ràng là biến dị, dáng vẻ cực kỳ có tính công kích.
“A —— “
Một con dơi chớp mắt đã nhào lên mặt Hạ Lộ, móng vuốt sắc bén không ngừng cào loạn.
Cô ta chán ghét vô cùng, vừa run vừa sợ, đành phải phát ra một tiếng kêu sợ hãi, dùng sức lực toàn thân túm lấy con dơi ném nó ra.
Nhưng những con dơi còn lại cũng nhao nhao bắt đầu phát động tấn công, chúng nó dốc sức lao về phía mặt người, chỉ cần nhào tới là một trận cào cấu loạn xạ, móng vuốt vô cùng sắc bén, nhẹ nhàng một chút là có thể xé rách da thịt.
Còn có răng nanh sắc bén kia, cảm giác được có nhiệt độ của m.á.u thịt cũng cắn loạn một trận.
Hạ Lộ liều mạng che mặt, trên tay, trên cổ rất nhanh đã bị cào cắn chảy đầy máu.
Mùi m.á.u tươi nồng khiến cho đám dơi càng thêm điên cuồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kỳ quái thê lương, khiến cho người ta rùng mình.
“Cút ngay!”
Hạ Lộ cướp lấy bó đuốc trên tay Ngôn Tử Phàm, xua đuổi con dơi.
Khương Nặc cũng ghét thứ này, nhưng cô không có tâm trạng ở đây chậm rãi g.i.ế.c dơi, cô đã được chứng kiến hang động dơi khổng lồ, mấy ngàn con mấy chục ngàn con chỉ cũng có khả năng, chỉ là cái khe đá này nhỏ, nếu không thì đã có càng nhiều con hơn bay ra được.
Khương Nặc nắm lấy dây thừng, nhẹ nhàng nhảy lên miệng hố, Ngôn Tử Phàm theo sát phía sau.
Hạ Lộ phản ứng cũng rất nhanh, lúc Khương Nặc rời đi, cô ta đã cởi một lớp áo khoác che mặt lại.
Dơi trong khe đá bay ra ngoài càng ngày càng nhiều, giống như một đợt thuỷ triều màu đỏ, bó đuốc trong tay Lưu Khải chẳng mấy chốc đã bị dập tắt, nhưng dù sao thân hình gã cũng cao lớn, khí lực cũng lớn, nắm lấy dây thừng cũng nhanh chóng trèo lên đỉnh.
Con dơi rõ ràng không thích không khí rét lạnh phía trên, không hề đuổi theo, có mấy con cũng bị Ngôn Tử Phàm cầm d.a.o găm c.h.é.m c.h.ế.t rồi.
Hạ Lộ nhìn thì yếu đuối, nhưng ý chí muốn sinh lại vô cùng mãnh liệt, cô ta bị Lưu Khải vứt lại cũng không hề từ bỏ, dùng hết sức lực toàn thân nắm lấy dây thừng trèo lên trên.
Thật vất vả mới leo lên đến khe hở, nơi đó tuôn ra một lượng lớn con dơi gần như che mất cô ta.
Cô ta nhịn không được hét lên, nhưng hai tay vẫn nắm chặt, lòng bàn tay bị ma xát m.á.u nhuộm đỏ cả dây thừng.
Cô ta không thể đi lên được.
Độ cao chưa đến một mét, không có dây thừng, không cách nào nhờ ngoại lực, cô ta không thể đi lên, hơn nữa cũng sắp không chịu được nữa rồi!
“Cứu em!! Lưu Khải!” Cô ta gọi to, giọng nói thê lương khàn khàn: “Không có em, anh không tìm thấy chỗ kia! Anh nhất định phải cứu em!! Nghe thấy không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-379.html.]
Vốn dĩ Lưu Khải đã vứt bỏ cô ta.
Nhưng lúc này nghe thấy cô ta kêu to, nét mặt giãn ra, gã nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bất chấp nguy hiểm nằm rạp trên mặt đất, nhô người ra nắm lấy tay Hạ Lộ.
Toàn thân Hạ Lộ run rẩy lợi hại, Lưu Khải đã cố gắng hết sức cúi thấp người, nhưng vẫn không thể nắm được cô ta, cuối cùng ngay cả gã cũng suýt chút nữa bị dơi cắn.
Gã cắn chặt răng, cách tay Hạ Lộ còn một chút xíu nữa, mặt Hạ Lộ đều được bọc trong quần áo, không nhìn thấy gã, chỉ ra sức giơ tay lên.
Tay của hai người chỉ thiếu một chút xíu nữa, Lưu Khải vẫn từ bỏ.
Dù sao cũng không có gì quan trọng bằng tính mạng.
Trong chớp mắt Lưu Khải lùi bước đó, Ngôn Tử Phàm cúi người, kéo Hạ Lộ lên.
Hạ Lộ ngã trên mặt đất, trên người cô ta còn mấy con dơi đang cắn xé, sợ đến toàn thân run rẩy không ngừng.
Lúc này Lưu Khải mới lấy lại tinh thần, tới giúp cô ta đá văng từng con dơi trên người ra.
Hạ Lộ ôm chặt lấy Lưu Khải, vừa sợ vừa tủi thân, rưng rưng nói: “Vừa rồi không phải là anh định mặc kệ em đấy chứ?”
“Không phải cuối cùng anh đã kéo em lên rồi à?” Lưu Khải nói.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Ngôn Tử Phàm lại cúi người nắm lấy dây thừng, kéo nó từ dưới khe đá lên, thu lại dây thừng bỏ vào ba lô.
“Đi trước đã.” Ngôn Tử Phàm nói.
Một đoàn người rút lui ra bên ngoài.
Rời khỏi cái hố này, phía trước là đường sông dốc, dưới chân đã đóng băng toàn bộ, vô cùng trơn, không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Lần nguy hiểm vừa rồi, hai người Hạ Lộ và Lưu Khải cẩn thận hơn rất nhiều, vừa đi vừa nghỉ, có thể dò đường thì tìm đường trước một chút. Đi đến phía sau, bó đuốc đã cháy hết, bốn phía gần như là một màu đen kịt.
May mắn là trong động đá này thỉnh thoảng sẽ có khoáng thạch phát ra ánh sáng yếu ớt, phản xạ dưới băng tạo ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, không đến mức hoàn toàn mất phương hướng.
Lại đi hơn nửa ngày, mới coi như đi xong đoạn đường này.
Đi đến lối ra, rốt cuộc Hạ Lộ chịu không nổi nữa, đột nhiên ngã xuống đất, ngã trước mặt Ngôn Tử Phàm.
Ngôn Tử Phàm cũng không đỡ cô ta.
Lưu Khải muốn cõng Hạ Lộ, nhưng gã cũng mất hết sức, chỉ có thể kéo cổ áo Hạ Lộ, từng bước một đi đến cửa động.
Thời gian này, ban ngày ngắn ngủi.
Đứng ở lối ra nhìn ra bên ngoài, dãy núi cao lớn trước mắt nguy nga đứng vững dưới sắc trời âm trầm, ngọn núi sạt lở nghiêm trọng, khắp nơi đều là tuyết đọng và băng giá.
“Khoan hãy đi, không đi được nữa.” Lưu Khải nói.
Gã đặt Hạ Lộ xuống, bản thân cũng đến cực hạn, ngồi dưới đất một lúc lâu cũng không thở nổi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Khương Nặc chú ý tới mặt Lưu Khải và Hạ Lộ đỏ lên, hình như là sốt rồi.
Dơi biến dị chắc chắn có độc, bọn họ đều bị thương, thân thể xuất hiện phản ứng trúng độc.
Ngôn Tử Phàm hờ hững nhìn bọn họ, trong lòng tuôn ra rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng, cậu rời khỏi cửa động, ra ngoài tìm chút cành khô tới nhóm lửa.
Mặc kệ hai người này có thể sống sót hay không, trong thời gian ngắn bọn họ cũng không tỉnh lại được, vừa vặn lợi dụng trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi một chút.
Củi lửa cháy vang lên đôm đốp, khói đen tràn ngập trong động, lại chậm rãi bay ra ngoài.
Thời gian dài như vậy, mỗi ngày đều không thể thiếu đốn cây củi để đốt, đối với khói đen và mùi vị này Ngôn Tử Phàm đã thành thói quen, cậu ngồi bên cạnh thạch bích cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
“Thay phiên ngủ đi, bây giờ tôi không buồn ngủ.” Khương Nặc nói.
Ngôn Tử Phàm nhẹ gật đầu.
...
Đêm nay, rõ ràng Hạ Lộ đã phát sốt, sốt tới mức mặt đỏ bừng.
Lưu Khải tốt hơn so với cô ta một chút, chỉ là sốt nhẹ, sau khi tỉnh lại còn có thể chăm sóc cô ta.
TBC
Hạ Lộ bị dơi cào cắn nghiêm trọng, trúng độc cũng lợi hại nhất, cô ta bị sốt mơ mơ màng màng, tự mình đứng dậy tìm ấm nước, ngửa đầu uống ừng ực một nửa.
Lưu Khải thấy cô ta không biết tiết chế, đưa tay cướp lại ấm nước: “Uống tiết kiệm một chút.”
Hạ Lộ không nghe, cô ta bị sốt cả người sắp bốc hơi, cổ họng khô khát đến phát điên, cô ta lại liều lĩnh cướp ấm nước về, gào thét nói: “Cho em! Cho em!”
“Lưu Khải, không có em... anh không tìm được chỗ kia! Anh nhất định phải để cho em sống sót!”
Lưu Khải không nói gì.
Hạ Lộ lại rót mấy ngụm nước lớn, mới thở phì phò nằm ngủ.