Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 380
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:34
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giấc ngủ này, lại trôi qua thêm 6 tiếng nữa.
Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm lúc này đã thay phiên nhau nghỉ ngơi xong, Hạ Lộ cũng mệt lả chống đỡ cơ thể ngồi xuống, cô ta có chút hoảng hốt nhìn lên vết thương trên tay mình, lại chuyển hướng nhìn về phía thế giới bên ngoài động đá.
Giờ phút này là ban ngày, ánh sáng thực sự khiến cho lòng người nảy sinh hy vọng.
Hạ Lộ dần dần trở lại bình thường.
Khương Nặc trái lại nhìn cô ta thêm vài lần, ý chí muốn sống của cô ta này thật sự rất mãnh liệt, quả thực là vùng vẫy trở về từ quỷ môn quan.
Đã sốt thành như thế, nói rõ trúng độc không nhẹ, rất nhiều người đều không chịu đựng được, cô ta lại vẫn còn sống.
Khương Nặc đã từng giãy dụa đau khổ cầu đường sống trong tận thế, lại nhìn thấy trên người Hạ Lộ một chút bóng dáng của mình.
“Cám ơn hai người...” Hạ Lộ khàn giọng nói ra, bởi vì yếu ớt, sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhưng rõ ràng cũng đã bình thường trở lại. Cô ta nhìn về phía Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm: “Hai người không bỏ tôi lại, tôi cũng sẽ không để hai người thất vọng... Ra khỏi động đá này, cách mục tiêu không xa nữa, nhiều lắm là đi một ngày là có thể đến, nhưng hiện tại tôi thực sự không đi được nữa, cho tôi thêm nửa ngày nữa, chờ tôi nghỉ ngơi xong, sẽ lập tức dẫn hai người đi.”
“Được.” Khương Nặc trả lời.
Hạ Lộ nhận được sự đồng ý, nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi ngưng sốt cao, cô ta vô cùng lạnh, kéo tay Lưu Khải run rẩy, Lưu Khải thỉnh thoảng ra ngoài tìm một chút củi về, không để cho đống lửa bị tắt.
Đồng thời, cô ấy lấy từ trong túi ra chút mì vắt, đặt ở bên lửa nướng một chút, vẫn hào phóng chia cho Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm, cũng nhìn Ngôn Tử Phàm “ăn” mấy miếng.
Ăn xong Ngôn Tử Phàm ra ngoài dò đường, Lưu Khải cũng ở bên ngoài thu thập củi đốt, lúc này ở cửa động chỉ còn lại hai người Khương Nặc và Hạ Lộ.
Hạ Lộ trực tiếp nằm gần đống lửa trên mặt đất, để cho ánh lửa làm ấm cơ thể.
Cô ta suy yếu nhìn Khương Nặc một chút, bỗng nhiên nói: “Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”
Khương Nặc nhìn cô ấy: “Nói đi.”
Hạ Lộ nói khẽ: “Vừa rồi kéo tôi lên là Lưu Khải hay là thiếu niên kia?”
Khương Nặc hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Hạ Lộ tái nhợt, khẽ động khóe môi cười khổ một cái, hai mắt trống rỗng nhìn về nơi xa, một lúc sau chậm rãi nói: “Tôi và Lưu Khải là bạn học cấp hai, lúc còn bé điều kiện gia đình tôi không tệ, thành tích cũng tốt, người yêu thích tôi rất nhiều. Khi đó anh ấy là một tên nhóc lưu manh, cha mẹ cũng mặc kệ, tốt nghiệp trung học là đi làm tay chân cho người ta, mà tôi thi được vào đại học không tệ, có công việc không tệ, nếu không phải trước khi tận thế thời tiết nóng dữ dội, công ty đình công, tôi bị cha mẹ gọi về nhà, thì đời này tôi và anh ấy cũng sẽ không gặp nhau...”
Khương Nặc chỉ nghe, không nói gì.
Hạ Lộ cũng không thèm để ý đến sự im lặng của cô.
“Sau tận thế, người thân của tôi đều thất lạc, về sau gặp Lưu Khải, tôi không nhận ra anh ấy, anh ấy chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tôi, sau đó lập tức cưỡng h.i.ế.p tôi...” Nói đến đây, Hạ Lộ chảy xuống một giọt nước mắt: “Về sau tôi theo anh ấy, thật ra Lưu Khải cũng không tính là kém, ai bảo đây là tận thế chứ? Có thể sống ở trong địa ngục này, cũng chỉ có ác quỷ, chúng ta đều như thế.”
Nói đến đây, Hạ Lộ giống như bắt đầu buồn ngủ, cô ta nằm im không nhúc nhích, mặc cho nước mắt trượt xuống, ánh mắt vô hại nhìn về phía Khương Nặc.
“Làm sao cô biết chỗ kia?” Cô ta nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể dẫn hai người đi, nhưng tôi có hơi sợ hãi, sợ rằng không còn tốt như trong tưởng tượng của cô, dù sao tận thế đã qua lâu như vậy...”
Động huyệt yên tĩnh, vừa trải qua một trận nguy nan, một người con gái mềm mại nghẹn ngào nói chuyện, rất dễ dàng khiến cho người ta cởi bỏ đề phòng.
Nhưng Khương Nặc không tiêu được dáng vẻ này.
Cô tỉnh táo nhìn nước mắt của Hạ Lộ, lạnh nhạt nói: “Chuyện này cô không cần quan tâm.”
Hạ Lộ nhẹ gật đầu, cô ta thực sự buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ say lần nữa.
Cứ như vậy, Hạ Lộ lại ngủ nửa ngày.
Tỉnh lại lần nữa, cô ta uống chút nước, nhờ Lưu Khải dìu đi vệ sinh, nghỉ ngơi một lát, cô ta đứng lên thử đi vài bước, trạng thái dần dần khôi phục.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Lộ chủ động nói: “Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người rồi, đi chậm chút tôi không sao.”
Cô ta đã nói như vậy rồi, những người khác đương nhiên sẽ không có ý kiến, thu dọn túi của mình tiếp tục lên đường.
Hạ Lộ đi chậm, thể lực của cô ta kém, đi không được bao lâu sẽ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong tiếp tục đi.
Một đoạn đường đi nhiều gấp đôi thời gian so với bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-380.html.]
Lưu Khải vì để chăm sóc cô ta, cũng nhiều lần yêu cầu nghỉ ngơi, hai người ôm nhau nói chuyện thủ thỉ.
Càng đi sâu vào trong núi, tuyết đọng càng dày, đi lại cũng càng khó khăn hơn, toàn bộ thế giới đều là một mảnh trắng xóa.
Trên đường đi có không ít lối rẽ, Hạ Lộ sẽ đứng ở giao lộ suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn một phương hướng.
Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng càng lúc càng đi sâu vào trong núi rừng.
Hạ Lộ thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc trộm Ngôn Tử Phàm, sau đó âm thầm nhíu mày, lộ ra một chút lo nghĩ.
Trong bóng tối, cô ta che giấu những cử chỉ này rất kỹ.
Lại một lần nữa đi đến ngã ba.
Hạ Lộ dừng bước lại, biểu cảm bỗng nhiên có một chút xíu xấu hổ .
“Tôi cảm thấy... Hình như tôi chọn sai phương hướng rồi...” Cô ta rất áy náy, cúi thấp đầu xuống: “Có thể là sai ở ngã ba thứ hai, đoán chừng bây giờ phải đi ngược lại xem một chút.. Có điều chúng ta cũng đi nhanh hơn một ngày, trước tiên tìm chỗ khuất gió nghỉ ngơi, ngày mai lại quay lại, tôi cam đoan ngày mai có thể đến.”
Lưu Khải không nói gì, thoạt nhìn như là nghe lời cô ta.
Ngôn Tử Phàm lại cười lạnh: “Ngã ba thứ hai có hai hướng, con đường không chọn rõ ràng là đi sâu vào dãy núi, không phải cô nói muốn tìm đường cái sao? Làm sao càng chạy lại càng cách xa đường cái?”
Biểu cảm của Hạ Lộ cứng đờ, dáng vẻ có chút mất tự nhiên.
“Phải phải... Đó là do tôi nhầm, chắc là ngã ba thứ ba...”
“Tôi lừa cô đó.” Ngôn Tử Phàm cắt ngang cô ấy: “Tôi căn bản không nhớ đường rẽ phía trước là như thế nào.”
Hơi thở của Hạ Lộ cứng lại.
Ngôn Tử Phàm vẫn luôn che mặt, nhưng giọng điệu của cậu rất ngây ngô, dáng vẻ thế nào cũng là một thiếu niên, nhưng Hạ Lộ không hề khinh thường cậu, ở trong núi rừng băng tuyết ngập trời này, dáng vẻ cậu ấy rét lạnh giống như một con sói hoang còn chưa trưởng thành.
“Tôi... tôi nói là...”
Ngôn Tử Phàm mặt không biểu cảm lấy d.a.o ra, dùng mũi d.a.o nhắm ngay Hạ Lộ: “Cô không phải giả vờ nữa, đúng không?”
TBC
Hạ Lộ trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
Ngôn Tử Phàm đột nhiên trở nên hung dữ, đ.â.m tới một dao.
Cậu không c.h.é.m Hạ Lộ, mà chính là Lưu Khải.
Tốc độ của cậu vô cùng nhanh, gần như là trong một cái nháy mắt, mũi d.a.o đã đ.â.m thẳng về cổ của Lưu Khải, mà Lưu Khải vẫn luôn có vẻ chất phác, vào thời khắc này trong mắt lóe lên ánh sáng, dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh.
Lưu Khải dường như đã đổi thành một người khác, biểu cảm dữ tợn mắng Hạ Lộ: “Tiện nhân, không phải mày nói có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó sao? Phế vật, lãng phí thời gian của ông!”
Vừa mắng, vừa nghiêng người lên, đá vào n.g.ự.c Ngôn Tử Phàm.
Ngôn Tử Phàm nhanh chóng né tránh, nhưng Lưu Khải có kinh nghiệm g.i.ế.c người vô cùng điêu luyện, vừa rồi chỉ là chiêu giả, gã ta dự đoán được quỹ đạo Ngôn Tử Phàm lui lại, đánh một cùi chỏ trúng bụng Ngôn Tử Phàm.
Một cái này, lực đạo khá mạnh.
Ngôn Tử Phàm dựa vào tố chất thân thể mạnh hơn người bình thường, kiên quyết nhận một chiêu này, d.a.o găm trong tay lần nữa đ.â.m vào Lưu Khải.
Đây hoàn toàn là dùng đấu pháp s.ú.n.g đối súng.
Rất rõ ràng, Ngôn Tử Phàm chịu được quyền cước của Lưu Khải, nhưng Lưu Khải bị cậu đ.â.m một dao, không c.h.ế.t cũng phải tàn, tính uy h.i.ế.p không ngang nhau.
Khương Nặc thấy rõ ràng, Ngôn Tử Phàm chịu lần thứ nhất, chỉ là đang thử sức mạnh của Lưu Khải, sau khi hoàn toàn chịu xong, cậu không còn một tia cố kỵ nào hết, hoàn toàn thả lỏng tay chân, dùng Lưu Khải để luyện thân thủ.
Từ trước tới nay Lưu Khải chưa từng gặp đối thủ như vậy.
Người bình thường bị gã ta đánh hai lần đã sớm gục xuống, nhưng người này lại giống như một chút cũng không việc gì, sức mạnh và tốc độ còn vô cùng kinh người!
Đây là người bình thường sao? ?
Lưu Khải chần chờ trong lòng, thể lực dần dần chống đỡ không nổi, mắt thấy sắp hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong, ống tay áo gã vung lên, trượt ra một con d.a.o găm màu đen.