Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xoẹt——
Quần áo trên người Ngôn Tử Phàm bị cắt rách một miếng dài.
Cậu biết, đối thủ trước mắt này đã không còn gì nữa, tiếp tục đánh cũng không còn ý nghĩa gì quá lớn.
“Anh có thể đi c.h.ế.t rồi.”
Ngôn Tử Phàm dứt lời, d.a.o găm trong tay cậu lần nữa đ.â.m về phía mắt Lưu Khải.
Lưu Khải giơ d.a.o lên chống đỡ, lưỡi d.a.o va vào nhau, đồng thời tay phải dùng sức đ.ấ.m về phía tim người thiếu niên, lần này, đủ để một người trưởng thành bị đánh đến co quắp.
Nhưng vào khoảnh khắc gã ta đánh về phía Ngôn Tử Phàm, là gã ta biết mình sai rồi.
Bởi vì cùng lúc đó, d.a.o trong tay Ngôn Tử Phàm lướt qua lưỡi d.a.o của gã, c.h.é.m vào mu bàn tay gã, chớp mắt tiếp theo, hung ác đ.â.m xuyên cổ gã.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh.
Trong chớp mắt đó, trong đầu Lưu Khải hiện lên vô số suy nghĩ.
Gã từng đứng trên đỉnh cao, gã giống như một cơn ác mộng bao phủ trong lòng người khác, nhưng bây giờ, gã lại ngã xuống như thế.
Máu tươi cuồn cuộn tuôn ra từ trên cổ gã ta, Lưu Khải hé miệng, không phát ra được một tiếng động nào.
Gã sai rồi, gã cho là nắm đ.ấ.m của mình có sức uy h.i.ế.p có thể thay đổi hành động của thiếu niên này, buộc cậu phải so chiêu với mình.
Nhưng thằng nhóc này căn bản ra chiêu không theo lý thuyết nào, tất cả kinh nghiệm của gã ta đều không có tác dụng, cứ như vậy bị đ.â.m c.h.ế.t đầy nhục nhã.
Lưu Khải ngã trên mặt đất, sắc mặt Hạ Lộ tái nhợt nhìn tất cả mọi chuyện.
Phản ứng của cô ta cũng rất nhanh, nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong cơn run lẩy bẩy, cảm kích nhìn về phía Ngôn Tử Phàm.
“Cậu g.i.ế.c gã rồi... Quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Cô ấy thì thào nói: “Tôi lừa hai người, tôi dẫn hai người đi sai hướng... Nhưng đây đều là gã ta bức ép tôi! Gã là Hắc Sa! Là người tội ác chồng chất nhất toàn bộ mặn Lâm! Gã cưỡng h.i.ế.p tôi... làm nhục tôi, là gã ép tôi lừa hai người, tôi căn bản không dám phản kháng!”
Ngôn Tử Phàm cười lạnh một tiếng, trong thần thái của cậu có một vệt lệ khí hung ác, khiến cho Hạ Lộ không thể che hết sự sợ hãi.
“Có phải cô cảm thấy tôi rất dễ lừa gạt hay không?”
TBC
“Tôi không lừa hai người... Thật, tôi không dám lừa cậu...” Cô ta cuống quít nói ra, cũng dời ánh mắt cầu cứu về phía Khương Nặc: “Tôi biết mục tiêu của cô chính là nhà kho kia, tôi muốn dẫn hai người đi, nhưng Hắc Sa không chịu! Bây giờ tôi dẫn hai người đến đó...”
“Không cần.” Khương Nặc nhẹ giọng nói: “Cô đã hết tác dụng rồi.”
Toàn thân Hạ Lộ run rẩy dữ dội, không thể tin được nhìn Khương Nặc.
“Nếu như tôi chết, các người cũng không sống nổi.” Cô ta cắn môi, phẫn hận nói: “Trong người các ngươi có độc, chỉ có tôi mới có thể cứu các người, suy nghĩ cho kỹ đi, muốn lợi dụng tôi... Không dễ như vậy đâu!”
“Vậy sao?” Ngôn Tử Phàm nhìn cô ta.
Cậu lấy từ trong túi áo ra hai cái mì vắt, tiến lên một bước đè mạnh Hạ Lộ xuống mặt đất.
“Thứ cô nói là thứ này à?”
Cậu nói xong, bỏ mì vắt vào miệng Hạ Lộ.
Mì vắt không nhỏ bị đông cứng vừa lạnh vừa cứng, hai ba cái cùng bị nhét vào trong miệng, khuôn mặt Hạ Lộ sợ hãi ra sức giãy dụa, không ngừng thét chói tai muốn đẩy Ngôn Tử Phàm ra, nhưng cô ta không cách nào rung chuyển sức mạnh của thiếu niên này.
Lưu Khải vừa chết, cô ta đã mất đi tất cả năng lực phản kháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-381.html.]
Mì vắt cứ thế bị nuốt xuống, cô ta nằm rạp trên mặt đất ôm lấy cổ họng muốn phun thứ trong miệng ra, khiến cho dịch axit dạ dày trào ngược điên cuồng ho khan, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nôn sạch sẽ đồ trong dạ dày ra.
Đến lúc này, cô ta đã hiểu mình không còn đường sống.
“Các người khụ khụ khục… Phát... phát hiện lúc nào?”
“Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy hai người.” Khương Nặc đáp: “Trên tay Lưu Khải có rất nhiều vết chai, đều ở trong lòng bàn tay hoặc xương bàn tay, rõ ràng không phải do làm việc lưu lại, mà chính là luyện tập tán thủ nhiều năm, cộng thêm tốc độ của gã ta nhẹ nhàng thân thể rắn chắc, lại có thân thủ, ở thời tận thế sẽ không quá kém, các người trốn ra từ khu nhà máy, hơn phân nửa chỉ là xảy ra nội đấu, không thể không trốn đi, chó cắn chó mà thôi.”
Cô nói xong, hơi ngừng lại một chút.
“Về phần cô, nếu thật sự giống như lời cô nói là nhân lúc loạn lạc mà trốn đi, thì sao lại cầm theo một cái túi lớn như thế? Có đồ ăn có đồ uống còn có vật tư? Lưu Khải là Hắc Sa, cô là tình nhân của gã ta, gã ta thất bại dưới tay phản loạn, các người chỉ có thể lựa chọn thời cơ để chạy trốn, cũng lợi dụng chúng ta đối phó với truy binh, sau đó giữa đường g.i.ế.c chúng ta. Sau khi ra khỏi động đá, cô cứ lề mà lề mề tìm đường rẽ, chỉ là đang chờ độc tố trong người chúng tôi phát tác, phải không?”
Hạ Lộ mặt cắt không còn giọt máu.
Từng bước tính toán, không ngờ lại bị nhìn thấu ngay từ đầu.
“Tha cho tôi đi...” Cô ta cầu xin: “Cái gì tôi cũng không cần, tôi chỉ muốn sống sót! Tha cho tôi đi...”
Ngôn Tử Phàm không để cho cô ta nói hết lời, không hề lưu tình chút nào bóp c.h.ế.t cô ta.
Hạ Lộ há miệng, cô ta còn muốn nói điều gì đó.
Cô ta muốn tiếp tục sống, muốn sống, cô ta không muốn chết, c.h.ế.t thì chẳng còn gì nữa, nhưng không còn cơ hội.
Khương Nặc nhìn thấy cô ta c.h.ế.t không nhắm mắt, đã xâu chuỗi đầu đuôi câu chuyện, lập tức hiểu hoàn toàn.
Trong lời nói của Hạ Lộ thật giả lẫn lộn, cuộc đời của cô ta và Lưu Khải chắc hẳn là thật.
Bọn họ là bạn học, cô ta là học sinh xuất sắc, Lưu Khải là tên côn đồ, sau tận thế, Lưu Khải mới có cơ hội ngắt được bông hoa cao quý lạnh lùng đã từng không đủ trình độ để chạm vào.
Hắc Sa lãnh khốc vô tình, nhưng cái nhìn cũng có thể có chút ánh trăng sáng, đối xử với Hạ Lộ cũng tạm được, nhìn da thịt mềm mại mịn màng của cô ta là hiểu cô ta không phải chịu khổ gì, về sau nội đấu thất bại dẫn theo cô ta, nhưng cũng có thể vứt bỏ cô ta bất cứ lúc nào.
Có chút tình cảm, nhưng không nhiều lắm.
Hạ Lộ biết trong núi này có nhà kho nào đó, dẫn Hắc Sa đi tìm, cũng vào trong lúc nguy cấp dùng chuyện này bức ép Lưu Khải cứu cô ta.
Trước khi vào động đá, cô ta đã chia mì vắt có độc cho Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm, mỗi lần đều phải tận mắt xác nhận Ngôn Tử Phàm có ăn.
Về sau kéo dài thời gian, thì phải chờ độc tố của bọn họ phát tác.
Nhưng, lúc đi đến ngã rẽ đầu tiên, trong lúc Hạ Lộ giả vờ muốn ở giữa đường chơi trò mưu ma chước quỷ, Khương Nặc đã để lại ký hiệu.
Đến ngã rẽ thứ hai, cô phát hiện Ngôn Tử Phàm cũng lặng lẽ để lại con dấu trên tán cây.
Chỉ cần trở về theo đường cũ, trở lại ngã rẽ thứ nhất, lựa chọn con đường ngược lại, cho dù không tìm thấy cái gọi là nhà kho, chắc chắn cũng sẽ là hướng đến đường cái.
Cho nên bắt đầu từ giao lộ kia, Hạ Lộ đã không còn tác dụng.
Đời này, cô ta c.h.ế.t ở đây, không còn tương lai.
Nhưng kiếp trước, chắc hẳn là cô ta đi theo Lưu Khải chạy trốn tới nhà kho, cũng ở gần đó tìm được bọ cánh cứng biến dị, sau khi ăn một số lượng lớn, cô ta trở thành kẻ mạnh lại g.i.ế.c ngược lại.
Lưu Khải nếu không phải c.h.ế.t trên đường thì cũng là về sau bị cô ta giết.
Về sau, Hạ Lộ tiếp tục dùng tên tuổi của Hắc Sa.
Đây chính là lý do vì sao, kiếp trước Khương Nặc nhìn thấy Hắc Sa là một người phụ nữ.
Đáng tiếc, tương lai kia đã bị chặt đứt.
Ngôn Tử Phàm im lặng một lúc, tìm củi đốt đến, phủ lên trên người Hạ Lộ, đốt cháy cả cô ta và củi khô.