Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 382
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:39
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về phần Lưu Khải, trực tiếp đá vào khe núi không có ai.
Khương Nặc kiểm tra túi của Hạ Lộ một chút, bên trong có mười mấy cái mì vắt, hai bọc thịt khô nhỏ, còn có mấy hộp thuốc tiêu viêm, thuốc cảm.
Dưới cùng có một hộp giấy, sau khi mở ra nhìn thấy có 2 bình thủy tinh được bịt kín, bên trong là thứ có màu sắc rực rỡ giống như hạt gạo, có chút giống bánh kẹo, nhưng Khương Nặc biết đây là thuốc diệt chuột.
Bên dưới khoá kéo còn có một cái túi trong, sau khi mở ra, bên trong bỏ 3 cái mì vắt, nhìn không khác mấy so với cái ở bên ngoài.
Đây hiển nhiên chính là những cái đã bị bỏ thuốc diệt chuột mà Hạ Lộ chia cho bọn họ ăn kia.
Trước lúc tận thế, Khương Nặc và mẹ ở tiểu khu cũ, có đợt bỏ không ít thuốc diệt chuột, cô sợ A Muội ăn nhầm, cho nên đặc biệt phân biệt mấy loại thuốc diệt chuột chủ yếu trên thị trường, trong đó có loại màu sắc rực rỡ như hạt gạo này.
Sau khi ăn phải loại thuốc này, con người sẽ xuất hiện hiện tượng chóng mặt, đau bụng, liều thuốc gia tăng sẽ xuất huyết trong, nội tạng suy kiệt, ban đầu không nghiêm trọng như vậy, 48 giờ sau trong cơ thể mới xuất huyết.
Đây chính là lý do vì sao Hạ Lộ cứ luôn kéo dài thời gian.
Khương Nặc chỉ lấy thuốc diệt chuột, những thứ khác ném vào trong đống lửa đốt đi toàn bộ.
Hạ Lộ này suy nghĩ rất nhiều, đồ đạc của cô ta cái nào có độc cái nào đã động tay động chân, đoán chừng chỉ có cô ta mới biết, ví dụ như những viên thuốc cảm đó, Khương Nặc đã nhìn thấy nhãn hiệu của viên thuốc đã bị cạo mất, rốt cuộc là thuốc gì không cách nào để phán đoán được từ vỏ hộp.
Cô cũng không thiếu chút vật tư ấy, không muốn mạo hiểm, thiêu hủy là được.
Nhìn Hạ Lộ đang dần dần bốc cháy trong ngọn lửa thiêu đốt, Ngôn Tử Phàm thấp giọng nói: “Có lẽ cô ta chỉ tuyệt vọng vào một khắc này, không có ai đứng ra vì cô ta.”
Cậu nhìn ánh lửa giống như quay về cái đêm 2 năm trước ấy.
Cậu may mắn, nhưng người may mắn giống như cậu suy cho cùng chỉ là số ít.
Vào lúc Hạ Lộ không ngừng lấy mì vắt ra, cũng luôn quan sát nhìn cậu ăn, trong lòng cậu đã biết người phụ nữ này muốn g.i.ế.c cậu.
Giúp cô ta, cô ta lại muốn g.i.ế.c mình, cuối cùng bị cậu g.i.ế.c chết, đã không còn gì để nói.
Khương Nặc nhìn về phía Ngôn Tử Phàm: “Cậu cho cô ta cơ hội, cô ta vẫn muốn g.i.ế.c cậu, hôm nay cậu không c.h.ế.t là do bọn họ tài nghệ không bằng người, nhưng lần sau còn như này, người c.h.ế.t khả năng chính là cậu.”
Ngôn Tử Phàm xấu hổ cúi đầu xuống.
Cậu từng ảo tưởng rằng chính mình có một ngày sẽ mạnh mẽ giống như Khương Nặc, nhưng thật sự đi tới đây mới hiểu được, một người muốn có ấm áp, lại phải đủ lãnh khốc, là một chuyện khó khăn cỡ nào.
TBC
Cậu còn kém quá xa.
“Về sau sẽ không như vậy nữa.” Cậu thấp giọng cam đoan.
Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Đi thôi.”
Bọn họ dọn dẹp xong hiện trường, thì lần theo ký hiệu để lại, quay về ngã rẽ thứ nhất, đi về hướng ngược lại.
Về sau đường cũng rất quanh co, nhưng đi theo phương hướng này, bọn họ nhìn thấy một cái hẻm núi sâu, thế núi hai bên vô cùng dốc đứng, cũng may đại diện tích không xảy ra sụt lún.
Lại đi rất lâu, một ngày lại kết thúc, hai bên vách đá xuất hiện dấu vết gia cố của nhân công, dưới chân cũng đổi thành đường xi măng rạn nứt.
“Xem ra là nơi này.”
Khương Nặc thật sự bất ngờ, không nghĩ tới ở trong núi sâu này cũng có công trình như vậy.
Trong bóng tối không nhìn được quá xa, chỉ biết là con đường xi măng này vẫn luôn kéo dài ra ngoài hẻm núi, đoán chừng thông đến đường cái.
Như vậy bọ cánh cứng biến dị chắc cũng ở vùng này.
Nơi này quá lớn, bọ cánh cứng còn chưa sinh sôi với số lượng lớn, muốn tìm được côn trùng trong hoàn cảnh này vô cùng không dễ dàng, Khương Nặc không vội, quyết định đi xem trước rồi lại nói.
Bọn họ vừa quan sát, vừa chậm rãi đi vào bên trong, rất nhanh đã tới một mảnh đất trống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-382.html.]
Xa xa, Khương Nặc đã thấy một số giá đỡ kim loại mục nát, nơi này chắc hẳn đã từng có không ít thiết bị, nhưng đều đã bị mang đi, những giá đỡ kim loại này sắp xếp thành một vòng tròn vô cùng lớn, vô cùng hùng vĩ.
Cô đứng ở chính giữa vòng tròn này, cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé, giống như một con kiến ngưỡng mộ người khổng lồ.
Ngôn Tử Phàm càng kinh hãi không thôi với chuyện này, bởi vì vòng tròn này thật sự quá lớn, rất khó tưởng tượng ra rốt cuộc trên những cái giá kim loại này là thiết bị gì, để làm cái gì.
“Đây chắc là hệ thống kính viễn vọng quan sát bước sóng mặt trời...” Khương Nặc phỏng đoán nói: “Là thiết bị quan trắc quan trọng để nghiên cứu trời đất trong không gian, nhưng toàn bộ đều đã được mang đi, chỉ còn lại những giá đỡ này.”
Ngôn Tử Phàm có chút mờ mịt, cậu nghe không hiểu.
Nhưng cậu đại khái có thể hiểu được, nơi này đã từng là công trình kỹ thuật quan trọng của quốc gia, kế bên này có trạm quan trắc, có chuyên gia, vậy nhất định có trụ sở, cũng chính là “nhà kho” mà Hạ Lộ đề cập đến.
Ở nơi rừng sâu này, chưa từng tới quả thực quá khó tìm.
Hai người tiếp tục đi theo đường cái, đi đến một chỗ đất bằng, quả nhiên nhìn thấy nhà cửa.
Nhà cửa có sụp đổ, nhưng không nghiêm trọng, đi vào xem xét, bên trong trống rỗng gần như cái gì cũng không còn dư lại.
Tích bụi rất dày, sau tận thế chắc là không có ai đến.
Bọn họ lại tìm được một cái nhà kho, cũng trống không.
Xem ra đồ đạc đã bị chuyển đi từ lâu rồi.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, nơi này mặc dù che giấu nhưng thuộc về chính phủ, đường cái tổn hại cũng không nghiêm trọng, vận chuyển không có vấn đề, tận thế đã qua lâu như vậy, làm sao có thể còn có vật tư sót lại.
Cô nghĩ một chút, nói với Ngôn Tử Phàm: “Bọ cánh cứng chắc hẳn là ở gần hẻm núi, khó tìm, nhưng kiên nhẫn một chút nhất định có thể tìm ra, chúng ta chia ra hành động đi.”
Ngôn Tử Phàm theo dõi những con chim này, cho là có thể theo chúng nó tìm được bọ cánh cứng biến dị, cuối cùng lại không thu hoạch được gì cả, chỉ lấy được một ổ trứng rắn.
Cậu bắt chim lại, thành thạo cắt đứt cổ họng, dùng một cái túi vải dệt để đựng, mang cả trứng rắn đi.
Lại lòng vòng hai ngày, cậu phát hiện 5 con chim biến dị bắt được đã c.h.ế.t một nửa, còn lại cũng là nửa c.h.ế.t nửa sống.
Xem ra không phải mỗi loại chim biến dị đều có sức sống và lực chiến đấu mạnh như nhau.
Dù sao chim có nhiều chủng loại như vậy, nhưng cho đến trước mắt bọn họ mới chỉ phát hiện ra được hai loại biến dị mà thôi.
Động vật có nhiều như vậy, biến dị cũng rất ít.
Nói như thế, loài người không thể trở thành giống loài may mắn tiến hóa, cũng không có gì không công bằng.
Ngôn Tử Phàm còn đang tiếp tục tìm kiếm theo tung tích của chim biến dị, thì ở phương hướng khác, Khương Nặc đã có phát hiện.
Cô đi vào càng sâu hơn so với Ngôn Tử Phàm, cũng đi càng xa hơn.
Mãi cho đến khi cô phát hiện có cây cối còn tồn tại, mới dừng bước lại.
Một mảnh nhỏ rừng cây này, một số cây cối không hề khô héo, vẫn như cũ là một mảnh xanh biếc, hiển nhiên lần này mới là có linh nguyên.
Nhưng cho dù có linh nguyên, thì vẫn có rất nhiều cây cối đã chết, sóng sót được vẫn chỉ là mấy cây này, chiếm đa số là cây du, cây hòe, cây tùng.
Khương Nặc dừng lại ở đây.
Đầu tiên cô bỏ ra một ngày cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng đã tìm được một số bọ cánh cứng biến dị.
Kiếp trước gặp những thứ này, chúng nó chỉ cần ẩn hiện nhất định sẽ lít nha lít nhít cả đàn cả lũ, vũ khí nóng bình thường căn bản không có cách nào xử lý được chúng nó, đám côn trùng này gặp cái gì gặm cái đó, chỗ chúng nó đến không còn một ngọn cỏ, tốc độ sinh sôi nhanh, tính công kích cũng mạnh.
Nhưng bây giờ, có lẽ là nhiệt độ không khí vẫn lạnh, những con mà Khương Nặc tìm thấy ở dưới rễ cây cũng lười biếng, kích cỡ cũng không phải rất lớn, không hung dữ như vậy.
Cô thử dùng nhánh gỗ chọc vào, sau khi bọ cánh cứng biến dị nhận khiêu khích vẫn sẽ điên cuồng gặm cắn cây gỗ, đồng thời phát ra những tiếng ken két khiến người ta khó chịu.