Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 383
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:41
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gặm gỗ thì không có vấn đề gì cả, nhưng suy cho cùng vẫn không gặm được nổi sắt thép.
Khương Nặc gắp toàn bộ đám côn trùng này vào trong một cái hộp sắt, để lại mấy cái lỗ thông khí, sau đó ném vào một cái túi da.
Sau đó, cô lại bắt đầu đào cây.
Những cái cây trước đó trồng trong không gian, có cây còn sống cũng có cây đã c.h.ế.t héo, tỉ lệ sống sót được khoảng một phần ba.
Nếu trồng sống, thì sẽ nhanh chóng sinh trưởng thành một vùng lớn, cành lá um tùm, linh khí bốn phía, chờ số lượng nhiều lên, thì sẽ hái lá non xuống hãm nước uống, hiệu quả cũng không tệ.
Lúc này, Khương Nặc chỉ nhổ chúng nó ra bãi đất trống bên cạnh rừng trúc.
Cất kỹ bọ cánh cứng, Khương Nặc lấy máy xúc từ trong không gian ra.
Trước tận thế, cô đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua cái máy xúc cỡ lớn này, cũng có cả linh kiện đi kèm, nhưng bởi vì tốn năng lượng quá mức, trước đó vẫn chưa dùng.
Hiện tại cô không chỉ muốn đào tất cả cây biến dị ở đây, còn dự định tiếp tục đào sâu xuống, tìm linh nguyên, vậy thì quả thực chỉ có thể để nó lên sàn.
Máy xúc là thứ dễ vận hành, lấy ra rót đầu dầu là có thể dùng trực tiếp.
Máy móc cỡ lớn mới tinh xem ra vô cùng uy phong, Khương Nặc ngồi ở trong buồng điều khiển, thử điều khiển cánh tay máy.
TBC
Cô biết cách dùng, lúc nhận hàng cũng đã làm một buổi huấn luyện đơn giản, nhưng để động tác từ vụng về đến thuần thục, cô vẫn phải bỏ ra chút thời gian để luyện tập.
Cuối cùng miễn cưỡng có thể sử dụng.
Một ngày một đêm, tìm rồi ngưng, cô còn đào toàn bộ cây còn sống rồi bỏ vào không gian, một gốc cũng không để lại.
Tiếp theo đã bắt đầu đào đất đá.
Rừng cây không tính là lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, Khương Nặc căn cứ vào kinh nghiệm trước đó đào sâu ba đến bốn mét, cô đào nhanh, bởi vì đất đào lên không cần chuyển tới bên cạnh rồi thu dọn, mà chính là ném vào trong không gian trước rồi tìm một chỗ làm sạch là được.
Sau khi đào xong, cô sẽ đứng trong hố cảm nhận một chút, xem có cảm nhận được linh khí hay không, nếu như không thể, lại chuyển sang nơi khác.
Thời điểm như thế này có thể cảm thấy nếu có Vân Diệu ở đây thì tốt, cô không cần tìm như mò kim đáy bể thế này.
Khương Nặc đào hai ngày, đào đến mức không còn gì luyến tiếc.
Sau khi đào toàn bộ rừng cây lên hơn 3 mét, Khương Nặc cũng không tìm được linh nguyên, đành phải dằn lòng, tiếp tục làm lại một lần, đào sâu thêm 3 mét nữa.
Cô đào từ đêm tối dài dằng dặc đến ban ngày ngắn ngủi.
Hai ngày nay cô cũng không ngủ, bên trong dãy núi tối tăm sâu thẳm, đào đất lặp đi lặp lại vừa khô khan vừa nhàm chán vô cùng, cô ngáp dài, lại một lần nữa bỏ toàn bộ đất đá đã đào ra được vào trong không gian.
Nhưng vào thời khắc này, cô cảm ứng được linh khí.
Khương Nặc kéo cần điều khiển và dừng chiếc máy xúc lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, một đống đất đá này đã bị cô thu vào trong không gian.
Nếu như không nhầm, linh nguyên ở ngay trong đống đất cát kia.
Cô lập tức dùng ý thức đi vào trong không gian.
Giờ khắc này, cô nhìn thấy không gian đang biến hóa, cũng không còn nghĩ nhiều như vậy nữa, trực tiếp tiến vào trong nhà trên cây, đứng trên nhánh cây đại thụ dùng mắt mình để xác nhận.
Khi quan hệ giữa cô và cái cây này càng ngày càng sâu sắc, cô đã có thể cảm thụ được rõ ràng hơn quy tắc của cái không gian này.
Loại cảm giác này vô cùng thân thiết, giống như đang đối mặt với một phần của mình vậy.
Mắt trần có thể thấy, không gian lại đang thăng cấp.
Đầu tiên là sương mù màu xám ở bên rìa đã nhạt đi một chút, rừng trúc tiếp tục mở rộng, mặt đất còn mọc đầy măng tre.
Măng phá đất mà lên mọc ra đầu nhọn non mềm, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt.
Khương Nặc dùng ý thức điều khiển măng tre, rút ra một cây, cầm tới nhà trên cây để quan sát.
Lộ vỏ ngoài ra, bên trong là non măng màu xanh nhạt.
Cô đưa lên miệng khẽ cắn.
Vậy mà có thể cắn được.
Măng tre không hề cứng một chút nào, cảm giác giòn tan, khác biệt quá lớn với trúc.
Măng non nhiều nước, linh khí bốn phía, ăn hết không có chướng ngại đi, có vị nhạt ngọt, cái này ăn sống cũng ngon, nếu như lấy ra để nấu canh, xào lăn, muối chua, bỏ vào nồi lẩu chắc sẽ càng thơm hơn.
Khương Nặc tránh không được kích động, đã lâu như vậy rồi, cuối cùng trong không gian đã mọc ra thứ có thể trực tiếp ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-383.html.]
Chỉ là măng chưa đủ nhiều, đếm qua, đại khái có khoảng chừng 40 gốc.
Nhìn màn sương mù xám ở sát mép đã trở nên nhạt đi, Khương Nặc có thể cảm nhận được nếu như lần nữa khuếch trương, rừng trúc sẽ càng lớn hơn, măng cũng sẽ càng nhiều, nhưng trước mắt chỉ có những thứ này.
Để lại măng ở trong nhà trên cây, cả người Khương Nặc trở lại trong phòng điều khiển máy xúc.
Cô đào trọn vẹn hơn ba ngày, ngay cả dáng vẻ của linh nguyên cũng không nhìn thấy, trực tiếp ném vào không gian đã hoàn thành thăng cấp, lúc này cũng vẫn còn chút hoảng hốt.
Khương Nặc cười khổ một tiếng, thu máy xúc vào không gian, dùng ý thức tiến hàng rửa sạch đơn giản.
Sau đó đổ toàn bộ đất đá đã đào ra vào trong hố.
Trong lúc nhất thời bụi đất tung bay.
Hố sâu to vừa đào ra được đã bị lấp kín lần nữa, rừng biến dị mấy ngày trước cứ như vậy biến mất không có chút cơ sở nào.
Đợi một thời gian, nơi này sẽ lại bị băng tuyết che dấu, không còn bất kỳ dấu vết gì.
Làm xong lần này, cả người Khương Nặc phủ đầy bụi đất, cô quay lại nhà trên cây trong không gian để chỉnh trang lại mình, ngủ mấy tiếng, rồi cầm theo hộp sắt đựng bọ cánh cứng đi về phía nhà kho.
Khương Nặc không thay quần áo, sau khi ngủ một giấc ở nhà trên cây, lại mặc áo khoác dính đầy đất kia, cả người khó tránh khỏi bụi bẩn.
Lại bởi vì ngủ không ngon, vẫn còn đang ngáp.
Nhưng Ngôn Tử Phàm nhìn thấy cô, lại dường như cảm thấy trên người cô có một vầng sáng lờ mờ, da thịt trắng nõn thông thấu, khí chất lại càng lúc càng nội liễm, như thể trong mấy ngày này, trên người cô lại xảy ra một loại thay đổi nào đó.
Loại thay đổi này bản thân Ngôn Tử Phàm đã từng được trải nghiệm, sau khi ăn một lượng lớn trứng chim biến dị, tố chất thân thể mạnh thêm cũng sẽ thể hiện ở bên ngoài, da thịt vô cùng tốt, hai mắt càng có thần thái hơn, nhưng hiện tại cậu còn rất xa mới học được cách thu liễm tài năng.
“Có thu hoạch gì không?” Khương Nặc hỏi cậu.
Ngôn Tử Phàm lắc đầu: “Tôi không tìm được bọ cánh cứng, vốn dĩ muốn đi xa thêm một chút nhìn xem, nhưng lại sợ đi quá lâu, trước tiên trở về chờ cô một chút, báo cáo lại tình hình với cô rồi đi tiếp.”
“Không cần nữa.” Khương Nặc đưa cái hộp sắt cho Ngôn Tử Phàm: “Cậu cầm lấy.”
Ngôn Tử Phàm sờ lên cái hộp sắt kia, đã hiểu Khương Nặc tìm thấy rồi, ánh mắt không nhịn được mà vui vẻ.
Nhưng cậu cũng không mở ra nhìn, mà chỉ là mở túi rộng ra cho thoáng khí, cậu nghe thấy tiếng côn trùng phát ra ken két, cũng không thấy khó chịu, ngược lại lộ ra ý cười, ngẩng đầu hỏi Khương Nặc: “Cho ăn chưa?”
Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Mất chút thịt khô và bánh bích quy, tôi thấy cái gì bọn nó cũng ăn, không đói chết.”
Ngôn Tử Phàm cất kỹ hộp sắt.
Đám côn trùng này cũng coi như có được không dễ, chờ quay về rồi cẩn thận nghiên cứu, bên trong đã có đồ ăn, hiện tại không mở ra, để tránh phức tạp.
Khương Nặc cũng nhìn thấy bên cạnh cậu đặt một cái túi đan dệt, bên trong có cái gì đó đang nhúc nhích tới lui, lại gần như không nghe thấy tiếng.
Khương Nặc kéo khoá ra một chút, một cái đầu nhanh chóng chui ra, nhưng động tác của Khương Nặc càng nhanh hơn, một tay nắm được nó, cầm trong tay quan sát.
Nhưng cô chưa từng gặp loại chim miệng rộng này, cẩn thận nhớ lại những ký ức về chim biến dị ở kiếp trước một lần, cũng không thấy thân ảnh của bọn nó.
Nhưng nhìn nó như này, tính công kích không đủ mạnh, rất có thể là sau khi một lượng lớn sinh vật biến dị sinh sôi, bị vật khác loại nuốt chửng rồi.
Giai đoạn sau của tận thế, không chỉ có con người không ngừng bị xâm chiếm không gian sinh tồn.
Khương Nặc lại ngủ một giấc ở trong kho hàng này, sau đó cùng với Ngôn Tử Phàm đi theo đường cái ra khỏi núi rừng.
Con đường vòng quanh núi vô cùng quanh co, đường xá tổn hại nghiêm trọng, đi hai ngày không có một nhà ở nào, sau đó, bọn họ đi tới con đường càng rộng hơn.
Đường xá hoàn toàn bị tuyết bao phủ, bốn phía một mảnh trắng xóa.
Đi về phía nam theo con đường này, sẽ tới căn cứ Nam Giang thứ hai, Khương Nặc hết sức quen thuộc với hoàn cảnh vị trí này, không cần xác nhận bản đồ.
Hai người đeo xong bao tay và quấn khăn quàng cổ, đeo kính bảo hộ, lấy giày trượt tuyết từ trong ba lô ra, trượt trên mặt tuyết trôi chảy.
Trong đêm tuyết rơi, sắc trời yếu ớt ở trên một vùng màu trắng bạc phản xạ ra ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo, hoa tuyết không ngừng đập vào mặt, thế giới an tĩnh chỉ có tiếng tuyết rơi.
Theo như thông thường, trượt tuyết cần có tuyết đọng với độ nghiêng nhất định thì mới thoải mái, nếu như không có, thậm chí nếu muốn lên dốc, cổ tay và bả vai phải không ngừng xuất lực.
Đồng thời, vì để nắm giữ phương hướng và thăng bằng, lại cần phải có sức mạnh ở chân và hông.
Mấy tiếng trôi qua, vẫn rất mệt mỏi.
Nhưng tốc độ rất nhanh, bởi vì tuyết đọng dày, con đường hoàn toàn bị bao trùm, chỉ cần lách qua chướng ngại vật trước, đi lại rất thuận tiện, không giống như lúc lái xe phải cân nhắc xem con đường nào bị tổn hại, bình thường có một nửa thời gian là phải đi đường vòng.
Nếu tới đoạn đường đất lở, tốc độ trượt tuyết gần như có ảo giác đang bay, vẫn rất đã nghiền.
Hai người đều có sức chịu lạnh, thể lực cũng vượt qua người thường, trượt tuyết trọn vẹn 20 tiếng đợi cho Ngôn Tử Phàm đã cạn kiệt sức lực, mới tìm nơi có thể chống gió để nghỉ ngơi.