Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:45
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày mà bạo tuyết dừng lại, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra trong vô thức.

Nếu như giống thời kỳ mưa to, một lần bạo tuyết hơn nửa năm, vậy thì thật đúng là quá sức.

Ngày thứ hai tuyết ngừng rơi, ban ngày vừa mới sáng lên, Vu Nhược Hoa đã không ngồi yên, dẫn A Muội ra ngoài làm việc loại trừ tuyết, Khương Nặc là sức lao động chủ yếu trong nhà, đương nhiên cũng nhất định phải đi theo.

Bây giờ mà không loại bỏ tuyết, qua mấy ngày nữa tuyết lại rơi thì doanh địa thật sự sẽ bị chôn vùi.

Đầu tiên Khương Nặc dùng xẻng dọn dẹp ra được một mảnh đất trống, nhóm một đống lửa, để mẹ mệt có thể đến nghỉ ngơi, sưởi ấm.

Sau đó cô buộc ván trượt tuyết vào một chiếc xe đẩy để A Muội kéo xe, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã dọn dẹp được một vùng đất trống, cô chỉ cần cầm xẻng xử lý chỗ mà A Muội không chú ý là được.

Vừa làm việc, Lý Mộng và Ngô Tiểu Giang cũng đi ra hỗ trợ.

Sau đó không lâu, Ngô Đại Giang cũng dẫn Lâm Khiếu đi ra, anh ta vừa nhìn thấy A Muội đẩy xe kéo tuyết thì lại mắc bệnh, vô cùng muốn làm một cái mới.

Lần trước sau khi Lâm Khiếu bị từ chối, cả người sa sút mất vài ngày, bây giờ nhìn thấy Khương Nặc, lại giống như là đã nghĩ thông suốt rồi.

Anh ta không tiếp cận Khương Nặc để nói chuyện, cũng từ bỏ suy nghĩ theo đuổi cô.

Dù sao thời gian vẫn còn rất dài, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, chờ cô muốn có một đoạn tình cảm, muốn có con, có lẽ sẽ nhìn về phía anh ta thì sao?

Bây giờ nghe anh Ngô, siêng năng làm việc là được rồi.

Chỉ thỉnh thoảng nhìn lén mấy lần, sẽ không có chuyện gì chứ?

Màu da trắng nõn, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi một lần đưa mắt nhìn sang đều khiến tim anh ta loạn nhịp, thậm chí không dám nhìn nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn.

Đang nhìn thì Lâm Khiếu phát hiện ánh mắt băng lãnh của Lý Mộng, trừng mắt liếc anh ta một cái.

Lâm Khiếu nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, ngồi xuống giúp Ngô Đại Giang làm xe đẩy tuyết.

Sau khi xe đẩy tuyết được cập nhật, tốt hơn nhiều so với phiên bản thô sơ mà Khương Nặc tiện tay làm.

Ngô Đại Giang vẫn chưa hài lòng, thậm chí cân nhắc lắp cả xe đạp thể hình qua đó, để lúc A Muội đẩy tuyết kéo theo bánh xe, có thể vừa đẩy tuyết vừa tiết kiệm điện, điện để xúc tuyết một lần, đủ để dùng đèn trong một tuần.

Lần này quét tuyết xong, không quá hai ngày tuyết lại bắt đầu rơi.

Ngô Đại Giang mở bồn nước của doanh địa ra, loại trừ băng bên trong, dọn dẹp nước cũ rồi nối nước tuyết một lần nữa.

Một tuần tiếp theo, cuối cùng đã chứa đầy toàn bộ.

Lần này tuyết đã ngừng, thì không còn bạo tuyết nữa, nhiệt độ không khí rơi vào khoảng âm 10 độ, mỗi ngày ban ngày đã khôi phục lại ba tiếng.

Thế giới dường như càng ngày càng bình thường.

Vu Nhược Hoa dẫn theo mọi người dọn dẹp tuyết triệt để một lần trong doanh địa, sau khi làm xong, nhóm lửa ngay trên đất trống, mọi người ăn một bữa rất náo nhiệt.

Sau khi kết thúc, Khương Nặc trở lại biệt thự số 3 lấy máy tính ra, chuẩn bị buổi tối xem phim với mẹ.

Lúc này, cô nghe thấy ở nơi xa có tiếng chó sủa.

A Muội phản ứng ngay tức khắc, nhảy lên nhảy xuống ở cửa doanh địa, rống giận chạy ra ngoài, trong lòng Khương Nặc cũng cảm ứng được gì đó, đi theo nó ra ngoài.

Xa xa, A Muội đuổi theo Biên Mục, khí thế hùng hổ muốn đánh nhau, nhưng Biên Mục cho nó một miếng thịt, nó lập tức bị mua chuộc.

“Ngao ô!”

Thịt này thơm quá, thơm hơn nhiều so với thịt nuôi ở doanh địa.

Thơm quá thơm quá. Một giây cũng chẳng muốn chờ đợi.

Đất tuyết khó đi, lúc Khương Nặc tới gần, nhìn thấy một đôi mắt trầm tĩnh bên cạnh cây khô.

Là Vân Diệu.

Vừa rồi A Muội làm ầm ĩ lợi hại, hơi thở của Vân Diệu lại vô cùng nhẹ, Khương Nặc suýt nữa cũng không phát hiện ra anh cũng tới.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen phong phanh, không đeo khẩu trang, đứng yên lặng trong đống tuyết, vô cùng tương xứng với cảnh tuyết này.

Vân Diệu nhìn cô, đưa tới một vật.

Khương Nặc nhận lấy túi văn kiện trong suốt mà Vân Diệu đưa cho.

Sau khi mở ra phát hiện bên trong là mấy bản vẽ, cô nhìn qua một chút, là một bản đồ địa hình, nơi này rất lớn, bản đồ được vẽ rất cẩn thận, chữ viết ghi chú vô cùng ngay ngắn, tác phong nghiêm túc này xem ra chính là Vân Diệu.

Khương Nặc tưởng tượng một chút, lập tức hiểu ra bản vẽ này là cái gì, nhưng cô không nói, chỉ giương mắt nhìn về phía Vân Diệu, xem anh nói như thế nào.

“Đây là nơi gần rìa sương mù màu xám nhất, người bình thường sẽ hô hấp khó khăn, không cách nào ở lâu.” Vân Diệu nói khẽ: “Nơi này rất lớn, môi trường cũng yên tĩnh...”

Anh nói đến đây, hơi dừng lại một chút.

Khương Nặc nhìn vành tai anh hơi phiếm hồng, cảm thấy rất thú vị.

“Mấy người có muốn tới không?” Anh hỏi.

“Để tôi suy tính một chút.” Khương Nặc nói.

Như này cũng không phải là đang từ chối, doanh địa nhiều người như vậy, muốn di chuyển phải suy tính cẩn thận, huống chi liên quan đến mẹ, không phải chuyện có thể quyết định đơn giản như vậy.

Doanh địa hiện tại quả thực rất khó để ứng phó với vật thể bay đầy trời đầy đất, nhưng rốt cuộc phải di chuyển đến nơi nào, cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Vân Diệu nhẹ gật đầu: “Được.”

Khương Nặc đi về phía hai con chó.

A Muội ăn của chó xong là miệng ngắn, hiện tại cũng không tiện tìm Biên Mục đánh nhau, còn trông mong muốn thêm một miếng nữa.

Biên Mục cho nó miếng thịt còn lại.

A Muội “Ngao” một tiếng nhào tới, ăn vô cùng vui sướng.

Khương Nặc nhân cơ hội đi lên ôm Biên Mục một cái, quay đầu nói với Vân Diệu: “Có muốn đến doanh địa của chúng tôi ngồi một lát không?”

Lần trước mẹ còn hỏi đến Biên Mục, rõ ràng vẫn rất thích nó.

Nếu như dẫn Biên Mục về chơi vài ngày, chắc chắn mẹ sẽ vui.

Vân Diệu trầm mặc một lúc, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi không đi, để Biên tướng quân đi thôi, tôi đi vài ngày rồi tới đón nó.”

“Anh bề bộn nhiều việc sao?” Khương Nặc đột nhiên nói: “Đưa tay đây cho tôi.”

Vân Diệu giật mình, nhưng một lát sau, vẫn rất nghe lời đưa bàn tay đến trước mặt cô.

Khương Nặc nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh, nắm lấy tay áo vuốt lên, lộ ra một đoạn cánh tay, cô nhìn kỹ một chút, phát hiện vết thương trên tay Vân Diệu đã ít đi rất nhiều.

So với lúc nhìn thấy lần trước, gần như đã bớt đi một nửa.

Cô hơi kinh ngạc, lại nhìn về phía cổ áo anh, nhưng Vân Diệu từ trước đến nay đều kéo cổ áo lên rất cao, cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng cho dù chỉ nhìn cánh tay, cũng biết gần đây anh lấy được không ít linh nguyên.

Thảo nào hơi thở của anh càng lúc càng nhẹ, Khương Nặc gần như không thể phát hiện ra được sự tồn tại của anh.

Cách lần từ biệt trước ở căn cứ bên ngoài, thời gian đã trôi qua hơn một tháng, vẫn luôn là thời tiết rét lạnh cực đoan, bốn phía băng tuyết ngập trời, mà anh một chút cũng không dừng lại.

Khương Nặc hiểu, đây là bởi vì anh không có nhà.

Anh không thuộc về thế giới này, không có người để lo lắng, không có nhà của mình, thì sẽ không có suy nghĩ sẽ ở lại nơi nào.

Nghĩ tới đây, Khương Nặc nói: “Nghỉ ngơi một chút cũng có thể chứ, chúng ta đi uống chén trà, trò chuyện một chút về bản đồ này.”

Nói xong, Khương Nặc lấy xe trượt tuyết từ trong không gian ra, mời anh ngồi lên.

Vân Diệu cũng không phải lần một lần hai ngồi xe của cô, đã từng ngồi xe sang trọng, cũng đã từng ngồi lên con xe máy nát, có ngồi xe trượt tuyết cũng không có gì hiếm lạ, chờ anh ngồi xuống, A Muội vui sướng nhảy vào dây thừng chụp lên mình, căng chân phi nước đại.

Nó vốn dĩ thích kéo xe, cộng thêm Biên Mục cũng ở đây, nó càng ra sức kéo hơn, có chủ tâm muốn để tiểu tam này kiến thức được bản lĩnh của mình, để nó biết khó mà lui.

Khương Nặc khống chế dây thừng điều chỉnh phương hướng, A Muội chạy một trận như điên, chẳng bao lâu đã đến một nơi Khương Nặc thường xuyên nghỉ ngơi ở rừng rậm trong công viên.

Chương 386

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-385.html.]

Khương Nặc thu xe trượt tuyết lại, ban đầu định lấy phòng container của Biên Mục ra, nhưng nhìn thấy A Muội ở đây, sợ nó bị tức chết, nên cô đã tìm trong không gian một cái phòng container trống không, đặt một cái bàn trà có tiếng lúc trước thu được vào, lại cầm theo dụng cụ pha trà, bên cạnh tiện tay đặt một bình phong Tô Mộc màu tím.

Lại treo trên tường một tấm thảm treo tường có màu sắc tao nhã, hơi trang trí một chút, chính là một phòng trà rồi.

Thời gian có hạn, có vẻ hơi đơn sơ một chút, nhưng cũng không có gì trở ngại, chờ có thời gian rảnh rỗi rồi làm cẩn thận.

Sau đó, cô cắt mấy miếng thịt hươu ở trong không gian, chia cho A Muội và Biên Mục, để hai con ch.ó tự mình “Chơi đùa” ở bên ngoài.

Rồi mới đặt phòng trà container ở trên mặt tuyết, cùng đi vào với Vân Diệu.

Ngồi bên bàn trà, cô lấy lá trà và nước suối ra, nấu một ấm trà xanh, rót cho Vân Diệu mỗi người một chén.

Sau đó lấy bản đồ ra, hỏi Vân Diệu tình hình cụ thể một chút.

Bỏ qua những điểm có hại khi cần phải di chuyển xa như vậy mà nói, sơn cốc này quả thực là nơi rất tốt, có tấm chắn thiên nhiên mà người bình thường không thể nào nhận được, cảnh vật xung quanh cũng vô cùng thuận tiện để thiết lập tuyến phòng ngự.

Nơi này rất lớn, vô cùng lớn, vị trí độc lập lại thanh tịnh, có thể trồng trọt rất nhiều thứ.

Khương Nặc càng nhìn càng có chút động tâm.

“Bây giờ căn cứ xây đến đâu rồi?” Cô hỏi.

“Sắp xong rồi.” Vân Diệu trả lời.

Trước lúc tận thế mấy năm, Văn gia gần như đã mua hết mấy thôn trấn xung quanh dãy núi Đại Hưng, xây một lượng lớn nhà kho, dùng để tích trữ vật tư xây dựng.

Rất nhiều thứ đã chuẩn bị xong từ trước, chỉ cần lắp ráp.

Nhà có cửa, cũng có nhà đá, còn có container đã sửa sang xong.

TBC

Vật liệu xây dựng và đồ dùng trong nhà gần như đều là của nhà máy của chính bọn họ, tập trung sản xuất đã nhiều năm, đều đã được lên kế hoạch xong.

Dãy núi Đại Hưng là rừng rậm nguyên thuỷ lớn nhất Trung Quốc, tổng diện tích có hơn 300 ngàn mét vuông, căn cứ xây ở gần cự kiếm, cũng đã quy hoạch xong từ lâu, xây dựng dĩ nhiên là nhanh.

Nơi này đất đai cũng chịu sự ô nhiễm của mưa axit và tro núi lửa, nhưng bởi vì số lượng lớn, vẫn có một bộ phận còn sống sót, đây là ưu điểm, nơi có sinh mệnh càng thích hợp cho con người ở lại, nhưng cũng có khuyết điểm rõ ràng, giao thông quá bất tiện, quả thực không tiện.

Nhưng trước mắt có thể khiến con người sống sót cũng đã không tệ rồi, muốn phát triển, thì chuyện đó nói sau.

“Thật ra tôi có một vấn đề, lúc ấy vì sao anh không tìm Diệp gia để hợp tác? Diệp gia rõ ràng có thực lực hơn, mặc dù dã tâm cũng lớn, nhưng sức mạnh cũng lớn.”

Vân Diệu nói: “Tôi đã từng g.i.ế.c Diệp Huy Dương.”

Khương Nặc giật mình, mới nhớ ra tên của Diệp tiên sinh ở thế hệ này là Diệp Huy Dương.

Đã từng giết, chắc là chỉ kiếp trước.

Giọng điệu của anh bình thản có vẻ như đây chỉ là một chuyện nhỏ, thảo nào cho tới bây giờ không nghe thấy anh nhắc tới.

Nhưng Khương Nặc vẫn rất tò mò.

“Trước khi anh trùng sinh đã tiếp xúc với anh ta? Vì sao lại g.i.ế.c anh ta?”

Vân Diệu nhấp một ngụm trà, nói đại khái một lần những chuyện liên quan tới Diệp Huy Dương.

Kiếp trước, anh không tìm thấy được bất kỳ cảm giác quen thuộc nào ở thế giới này, đối với tất cả đều rất lạ lẫm, nhưng nhìn thấy sinh linh đồ thán khi tận thế tiến đến, suy cho cùng vẫn sẽ không đành lòng.

Một khoảng thời gian rất dài, anh đều ở trong một thành trấn gần biển không có người ở Hải Thành.

Vào lúc sinh vật biến dị tàn phá bừa bãi, anh đã cứu được một số người, về sau bị Diệp gia tìm tới cửa.

Cũng bắt đầu từ khi đó, Vân Diệu mới chú ý tới những người này, tìm hiểu một phen, thăm dò át chủ bài của Diệp gia.

Rất nhiều năm trước, có người của Diệp gia ở trong một sơn cốc vắng lặng ở Hải Thành phát hiện ra một dòng suối lạnh.

Nước suối này rất lạnh, nhưng sau khi ngâm về, cơ thể sẽ dần dần mạnh mẽ.

Thực vật và đất đai gần suối lạnh này, trải qua năm tháng cũng xảy ra một số biến dị, sau khi uống cũng có thể có được sức mạnh.

Người của Diệp gia lợi dụng những thứ này, giao dịch với người đương quyền, tích luỹ vô số của cải, nhiều năm qua cẫn luôn tồn tại bí ẩn.

Vân Diệu lặng lẽ đi xem, phát hiện suối lạnh này đúng là miếng đất quý, vừa vặn có mấy linh nguyên ở dưới đáy, lại vùi nông, có thể khiến người ta nhận được ích lợi vô cùng.

Nhưng người Diệp gia không biết linh nguyên, chỉ cho rằng suối lạnh là bí mật lớn nhất, bọn họ vẫn luôn trông coi nó, để mỗi một thời đại gia chủ đều thỏa thích hưởng dụng, trở thành người trên người.

Nhưng truyền thừa nhiều đời, đến đời Diệp Huy Dương, hiệu quả của suối lạnh đã càng ngày càng kém.

Chuyện này cũng bình thường, linh nguyên bị hút nhiều năm như vậy, luôn có lúc bị hút cạn.

Nhiều năm qua, Diệp gia vẫn luôn tìm kiếm vùng đất báu khác, bọn họ tin rằng thế giới to lớn như thế, kỳ văn dị đám đông nhiều, sẽ không chỉ có một con suối lạnh này, chỉ là người đời còn chưa phát hiện ra.

Theo như Vân Diệu thấy, Diệp gia được hưởng tài nguyên của thế giới này, lại chỉ biết đòi hỏi, không gánh vác bất cứ trách nhiệm nào.

Lúc đó sinh vật biến dị tàn phá bừa bãi, Diệp Huy Dương vì để tiếp cận Vân Diệu, đã dẫn một số lượng lớn sinh vật biến dị đến một căn cứ nhỏ bên trong khu Nam Giang, yêu cầu anh đồng ý hợp tác, cũng giao ra bí mật của anh.

Vân Diệu chỉ có thể g.i.ế.c anh ta.

Lúc Diệp Huy Dương chết, vợ anh ta Văn Vịnh Vi ở ngay hiện trường.

Đối mặt với cái c.h.ế.t của chồng, Văn Vịnh Vi biểu hiện vô cùng tỉnh táo, cô ta kể lại đơn giản với Vân Diệu rằng bản thân mình cũng không yêu Diệp Huy Dương, hôn nhân của cô ta là do gia tộc nhà cô ta sắp xếp, mà Văn gia vẫn luôn khao khát thoát khỏi Diệp gia.

Văn Vịnh Vi chủ động xóa đi dấu vết hiện trường, che giấu chân tướng cái c.h.ế.t của Diệp Huy Dương, trong bụng cô ta đã có đứa con của Diệp gia, Diệp Huy Dương c.h.ế.t rồi, đối với cô ta lợi nhiều hơn hại.

Vân Diệu cảm thấy vô cùng chán ghét những tính toán ích lợi này.

Một số lượng lớn sinh vật biến dị tràn vào căn cứ, dường như sự việc biến chuyển càng lúc càng xấu, dần dần tạo thành thú triều tràn đầy trời đất, Vân Diệu không cách nào cứu vãn được cái thế giới này, anh chỉ muốn rời đi.

“Vậy sau đó, có phải là anh bị tôi đưa về trọng sinh rồi hay không hả?” Khương Nặc hỏi.

Vân Diệu khẽ gật đầu.

Khương Nặc nghe xong những chuyện này, ngược lại là hiểu ra vì sao anh lại tìm Văn gia sau khi sống lại.

Văn gia không có dã tâm như Diệp gia, Văn Viễn Tùng chỉ mong sống đủ lâu, kém xa Diệp Huy Dương điên cuồng, mà tài lực của Văn gia cũng không yếu, đủ để dựng lên một căn cứ tư nhân.

Hơn nữa anh rất ghét Diệp gia, không muốn bị Diệp gia phát hiện ra rồi tiếp cận, hình như cũng chỉ có Văn gia mới có năng lực làm như thế.

Về phần chính phủ, trước tận thế cơ quan quốc gia khổng lồ như vậy, liên đới đến quá nhiều thứ, đổi lại là Khương Nặc cũng sẽ không dây vào.

Nhưng Vân Diệu vẫn tìm được một người có kinh nghiệm trong giới học thuật, lặng lẽ để ông ấy phát hiện ra sự tồn tại của linh hồn.

Đến lúc này, tất cả những việc đã trải qua của Vân Diệu sau khi đến thế giới này đều đã nói cho Khương Nặc.

Quả thực anh tiếp xúc với rất ít người, càng thích ở một mình hơn.

Kể xong những chuyện này, một bình trà cũng bất giác đã uống cạn sạch.

Khương Nặc lại thêm nước suối vào để nấu, đồng thời ý thức tiến vào không gian, bẻ hai cây măng ở trong rừng trúc, lột vỏ măng cất kỹ, cắt măng thành miếng nấu canh, cộng thêm chút bánh mì rau cải, cùng nhau ăn cơm với Vân Diệu.

Măng rất thơm, Vân Diệu không có sự chấp nhất với đồ ăn, nhưng thấy Khương Nặc hưởng thụ như vậy, hình như cũng rất thú vị.

Ăn uống no đủ, Khương Nặc kéo Vân Diệu làm huấn luyện viên để luyện dao, lại luyện gần nửa ngày.

Lần này không gian thăng cấp, cảm giác của Khương Nặc lại tăng lên một chút, thứ Vân Diệu có thể dạy cho cô cũng nhiều hơn.

Luyện xong đầu đầy mồ hôi, nhưng trong lòng Khương Nặc rất thoải mái.

Nâng cao thực lực của mình, có thể cho cô cảm giác an toàn lớn nhất, có khi cô cảm thấy trong người mình chính là khát vọng sức mạnh.

Đáng tiếc nhìn thời gian, gần đến lúc Vân Diệu phải đi rồi.

Khương Nặc vẫn rất muốn để anh nhìn thấy doanh địa của mình, cô thích nơi đó thỉnh thoảng náo nhiệt, nhưng anh đến vội vàng, vẫn luôn không có cơ hội này.

“Nếu như tôi xây doanh địa mới, cho dù là ở đâu, cũng có thể giúp anh xây một căn nhà, anh thích phòng trà này không, vậy thì để phong cách như thế này nhé?”

Vân Diệu nhìn về phía cô, hình như có hơi bất ngờ, một lát sau, anh nhẹ giọng nói: “Được.”

“Vậy là tốt rồi.” Khương Nặc gật đầu: “Chờ anh có nhà của mình, thì có thể để những món đồ mà anh thích, có nhà rồi thì sẽ có nơi để về.”

Vân Diệu mím môi, anh không nói gì.

Anh đứng lên, dáng người thẳng tắp như một cây kiếm sắc, nhưng ánh mắt của anh luôn luôn trầm tĩnh lại mềm mại, tối thiểu Khương Nặc cảm thấy như vậy.

Để lại Biên Mục, Vân Diệu chào tạm biệt.

Loading...