Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 387
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:47
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lần sau gặp mặt, anh có rảnh thì đi cùng tôi một chuyến đến bờ biển đi.” Khương Nặc nói với anh: “Tôi vẫn muốn nhìn tận mắt một chút.”
“Được.” Vân Diệu nghiêm túc: “Tôi và cô cùng đi.”
Khương Nặc khẽ cười, vẫy tay chào anh.
Đi ra khỏi phòng trà, cô thấy thân ảnh của Vân Diệu biến mất trong bóng đêm, Biên Mục còn đuổi theo mấy bước, nhìn ra được nó vẫn không muốn xa rời Vân Diệu.
Khương Nặc sờ lên người nó: “Về với tao đi, mẹ tao nhớ mày rồi.”
“Ngao!” A Muội nghe vậy thì không vui.
Khương Nặc trái ôm phải ấp, khẽ xoa tai của A Muội, gãi cằm của nó: “Đừng tức giận, buổi tối chuẩn bị đồ ăn ngon cho mày.”
...
Khương Nặc dẫn hai con ch.ó trở về doanh địa.
Lúc này trời đã lại sáng lên, tất cả mọi người đi ra ngoài xúc tuyết.
Nhìn thấy bên cạnh Khương Nặc có thêm một con chó, Ngô Đại Giang ngẩn người, cho đến nay anh ta vẫn sợ hãi những động vật có thân hình cao lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây.
Những người khác dần dần đã quen với việc Khương Nặc dẫn người hay mang đồ về.
Lý Mộng thấy Biên Mục này có linh tính thì ưa thích, khi còn bé trong nhà cô ấy cũng nuôi chó, cũng nuôi chó chăn cừu, tướng mạo của Biên tướng quân cũng là kiểu chó trong mộng mà cô ấy thích.
Nhưng A Muội ở bên cạnh lại có dáng vẻ cáu kỉnh, gầm lên với mọi người, không cho bọn họ nhìn tiểu tam.
Lý Mộng dỗ nó: “A Muội, mày là đẹp nhất, mày biết làm việc nhất, không có mày, sao chúng ta có thể dọn dẹp tuyết nhanh như vậy, mày không ở đây tốc độ của chúng ta chậm đi biết bao nhiêu.”
Ban đầu A Muội rất giận, nhưng nghe những lời khen ngợi nịnh nọt của Lý Mộng nó vẫn dần dần bị lạc lối, hí ha hí hửng kéo xe đẩy tuyết đi.
Biên Mục nhìn Khương Nặc một chút, cọ xát bên tay cô, cũng chủ động đi lên hỗ trợ, Vu Nhược Hoa làm gì nó giúp làm cái đó, dỗ dành cho Vu Nhược Hoa sắp tan chảy ra.
Khương Nặc giao Biên Mục cho mẹ, quay đầu gọi Ngô Đại Giang vào biệt thự số 3.
Hai người ngồi trong phòng ăn tầng một, Khương Nặc châm lửa bật đèn, mở bản đồ mà Vân Diệu đưa cho anh ta xem.
Cho dù cuối cùng có chuyển đến dãy núi Đại Hưng hay không, cô cũng định để cho Ngô Đại Giang làm xong hoàn chỉnh thiết kế của doanh địa, để làm một số chuẩn bị.
Dù sao có thể là nửa đời sau của bọn họ phải sinh hoạt ở một nơi rất xa và rất lâu, các mặt đều phải cân nhắc đến, phải làm xong thiết kế, phải cần rất nhiều thời gian.
Ngô Đại Giang nhìn bản vẽ này, cả người có chút ngây ngẩn.
“Cô Khương, chúng ta không thể cứ ở đây sao?” Anh ta hỏi.
Thời gian trôi qua quá nhanh rồi.
Buổi tối đầu tiên vừa chuyển đến biệt thự, anh ta trải một chiếc giường xếp trong phòng để quần áo cho con gái ngủ, bản thân thì tuỳ tiện chuyển cái đệm đặt trên sàn nhà, nhóm lửa, nướng xâu thịt dê xông khói trên chiếc đũa đến khi có mùi thơm.
Một khắc này, anh ta đã có lòng trung thành với doanh địa này.
Mấy năm này đã trải qua động đất, mưa axit, bụi núi lửa, cực dạ, giá lạnh, nhưng bọn họ ở doanh địa vẫn rất an toàn, cuộc sống cũng thoải mái dễ chịu, đã sớm có tình cảm.
Đột nhiên biết có thể phải dọn đi, anh ta khó tránh khỏi kinh ngạc.
Khương Nặc lắc đầu, nói với anh ta: “Không thể.”
Ngô Đại Giang thở dài một tiếng.
Khương Nặc lại nói: “Lồng của chim biến dị và bọ cánh cứng biến dị đều là do anh tự làm, chắc hẳn anh cũng thấy thế giới này thay đổi nghiêng trời lệch đất, vấn đề này anh có thể hỏi chính mình, vậy những sinh vật này mà sinh sôi với số lượng lớn, doanh địa này của chúng ta có thể chống cự được hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-387.html.]
Biểu cảm của Ngô Đại Giang trở nên nghiêm nghị, anh ta tê cả da đầu, vô ý thức ngồi thẳng người.
“Tôi hiểu rồi.” Anh ta cẩn thận thu hồi bản đồ vẽ giấy đó. “Tôi sẽ nghĩ một phương án tốt, đến lúc đó lại thảo luận với cô.”
“Ừm, vấn đề vật liệu anh không cần lo lắng, cứ lựa chọn phương án tối ưu nhất, đến lúc đó không được thì lại nói.” Nói đến đây, Khương Nặc hơi ngừng lại một chút: “Đúng rồi, tôi thích lò sưởi trong tường, anh nhớ thêm cái này vào.”
Ở một nơi rộng lớn như thế thiết kế ra một doanh địa hoàn toàn mới, là một công trình lớn, Ngô Đại Giang có quá nhiều chỗ không nắm chắc, ví dụ như tương lai doanh địa sẽ tiếp nhận nhiều nhất bao nhiêu người, phải có công trình gì, vân vân.
Những chuyện này nói qua bộ đàm cũng không rõ ràng, anh ta chỉ có thể cách ngày lại chạy tới biệt thự số 3, thương thảo chi tiết các loại.
Từ khi anh ta nhìn thấy Lâm Khiếu sau khi bị từ chối đã bình thường hơn rất nhiều, cũng không còn tái phát bệnh cũ, có đôi khi anh ta có việc phải làm thì cũng bảo Lâm Khiếu qua.
Lâm Khiếu cũng vui vẻ đến đó cho quen mặt.
Trong lòng cậu ta vẫn có rất nhiều ảo tưởng tốt đẹp, cảm thấy cậu ta vẫn có chút hi vọng, nhưng cậu ta đã dần dần nắm giữ được kỹ xảo, đó chính là chỉ cần không nói ra, thì sẽ không bị anh Ngô mắng.
Chỉ cần không biểu lộ, thì sẽ không bị từ chối.
Như vậy không phải rất tốt sao?
Về phần tin tức có thể phải chuyển doanh địa, với cậu ta mà nói không quan trọng, chỉ cần không vứt bỏ cậu ta, đến đâu cũng giống nhau. Căn biệt thự này đã trải qua mấy lần thiên tai, mặc dù chắp vá cũng vẫn có thể ở được, nhưng nếu có điều kiện xây nhà mới, cậu ta cũng có rất nhiều ý tưởng có thể phát huy.
Nhà tổ của Lâm gia đều do chính mình xây dựng, ở cả trăm năm cũng không có vấn đề quá lớn, đó còn là hoàn toàn làm bằng gỗ, nếu như xây dựng kết hợp với công nghiệp hiện đại, còn có thể càng khô ráo thuận tiện.
Lâm Khiếu vui tươi hớn hở chạy đến biệt thự số 3, chạy xong lại vui vẻ trở về, mỗi ngày ngồi trò chuyện với Khương Nặc làm sao để sửa sang nhà cửa, lò sưởi trong tường làm như thế nào, phòng ngủ cần mấy gian, không gian lớn đến bao nhiêu...
Loại cảm giác chuẩn bị vì tương lai này, thực sự vô cùng đẹp đẽ, tâm trạng của cậu ta tốt đến mức đi ngang qua chuồng trại cũng muốn cười với dê một cái.
Ngô Đại Giang càng nhìn càng thấy cậu ta không thích hợp.
Không phát bệnh, không làm chuyện gì dư thừa, cũng không nói những lời kỳ quái, tất cả còn rất bình thường.
Nhưng sao anh ta lại cứ luôn cảm thấy là bệnh nặng hơn nhỉ?
...
Mất mấy ngày, Khương Nặc và Ngô Đại Giang mới xác định được chi tiết các phương diện liên quan tới doanh địa mới.
Kết cấu chủ yếu của nhà cửa là bằng gỗ, nhưng kết hợp với một số thiết bị máy móc kim loại, gia tăng hiệu quả, dù sao nơi ấy rất lớn, mỗi người mấy gian cũng được, nhưng muốn hoàn thành rất cần thời gian, tốt nhất là có thợ mộc đến làm trợ thủ cho Lâm Khiếu.
Ngoại trừ nhà ở, còn có nhà nấm, chuồng nuôi động vật, nhà gây trồng, những kiến trúc này đều lấy gỗ đất đá làm kết cấu chính.
Ngoại trừ những điều đó, còn phải xây dựng nền móng cần thiết, tối thiểu phải có đường đi.
Trong đó những chi tiết lặt vặt nhỏ cần tỉ mỉ cũng rất nhiều, Khương Nặc giao cho Ngô Đại Giang từ từ làm.
Mỗi ngày cô chỉ tưới nước cho cây cỏ biến dị và cho súc vật ăn, sau đó vào không gian xem cây và trúc đã trồng một chút, rau chân vịt trong nhà kính đã thu được ba đợt, cuối cùng một lần nữa đổi thành trồng củ cải.
Cây táo đã gieo xuống cách đây rất lâu, bởi vì vào thời kỳ giá lạnh, không có cơ hội lấy từ trong không gian ra, đến bây giờ cũng vẫn chỉ là một cái cây non, cách lúc ra quả vẫn còn rất lâu, Khương Nặc dứt khoát cấy ghép nó cùng một chỗ với cây biến dị.
TBC
Ba con chim mang về, bây giờ mẹ đang nuôi, con chim này mặc dù biến dị, nhưng tính công kích không quá mạnh, cũng ngốc nghếch ngu si, cũng không chịu khó đẻ trứng, tạm thời chưa phát hiện ra chúng nó có tác dụng gì.
Nhưng Khương Nặc cảm thấy giống loài này đã biến dị, nhất định sẽ có quy luật sinh tồn của chúng nó, dù sao cũng không thiếu mấy miếng ăn này, cứ nuôi rồi dần dần nghiên cứu.
Kiếp trước, cô chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói đến loài chim biến dị này, nói rõ số lượng ít ỏi.
Chuyện này không khỏi khiến cô có loại dự cảm, nói không chừng đám này có thể cho cô một bất ngờ.
Trứng đã thụ tinh mang về từ căn cứ Lộ Trì đã nở ra gà con, cũng đang lớn lên từng ngày.
Gà con lớn nhanh, những động vật này nuôi dưỡng ở cùng một chỗ cũng rất phiền, chuồng nuôi không đủ, Ngô Đại Giang dùng đất sét màu làm một cái chuồng gà tạm thời.
Bây giờ muốn cho dê, gà, vịt, thỏ ăn, một mình Vu Nhược Hoa đã không làm nổi nữa, cũng may mỗi ngày Đường Nguyệt đều chủ động tới giúp đỡ, thỉnh thoảng Lý Mộng cũng tới, cuộc sống vẫn rất náo nhiệt.