Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:49
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Tiểu Giang cũng làm nỏ tay áo cho mỗi người, lại làm một số nỏ cỡ lớn và chông gai, còn chế tạo ra ngòi nổ điều khiển bằng tay, cải tiến s.ú.n.g đinh.

Lý Mộng nhìn dáng vẻ trầm mê của con bé, cũng có hơi lo lắng nó sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Khương Nặc lại chỉ cho con bé một suy nghĩ mới, bảo nó nếu không có việc gì có thể đi tìm Chu Duyệt Nghiên để học tập một chút.

Gần đây Chu Duyệt Nghiên đã dẫn được độc tố từ trong m.á.u chim biến dị ra ngoài.

Kết hợp độc tố này với s.ú.n.g đinh của Ngô Tiểu Giang, lực sát thương và tính ăn mòn cũng sẽ lớn hơn, nếu như có thể làm ra s.ú.n.g có thể phun được độc, vậy thì cũng có thể khắc chế được một số sinh vật biến dị.

Ngô Tiểu Giang nghe vậy ánh mắt cũng sáng lên.

Cuộc sống ở doanh địa luôn luôn phong phú lại thoải mái dễ chịu.

Đặc biệt hiện tại mỗi ngày Khương Nặc đều trái ôm phải ấp, buổi sáng rời giường A Muội và Biên Mục đã quấn quanh, ôm đứa này, xoa đứa kia.

Lúc Biên Mục vừa vào ở biệt thự số 3, A Muội còn điên cuồng ăn dấm giận dỗi, tử thủ ở phòng tuyến cuối cùng Vu Nhược Hoa, không cho Biên Mục vào phòng của bà.

Lúc ăn hay chơi đùa gì đó cũng phải ganh đua với Biên Mục.

Nhưng thời gian dài, A Muội cũng dần dần mất phương hướng.

Chủ yếu là bình thường nó cơ bản chỉ có thể tự chơi, thỉnh thoảng đốn củi dọn tuyết sẽ tìm nó kéo xe, thời gian khác mọi người ai cũng bận rộn, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, Vu Nhược Hoa đã không dẫn nó đi tản bộ từ lâu rồi.

Một con ch.ó thỉnh thoảng vẫn rất nhàm chán.

Bây giờ có Biên Mục ở đây, mặc dù tức thì tức, nhưng Biên Mục sẽ chơi với nó trò ném bóng mà nó thích nhất.

Còn mỗi ngày sớm tối đều sẽ ra ngoài chạy bộ với nó.

Lúc rảnh rỗi còn trêu đùa nô nghịch với nó.

Dần dần, A Muội đã cảm thấy thật ra tên này cũng không tệ lắm, mặc dù luôn dụ dỗ Khương Nặc, quá trà xanh, quá phách lối, nhưng... vẫn có thể chơi cùng nó.

Tốt hơn hết là không hung dữ với nó mỗi ngày, nếu như hung dữ khiến nó chạy mất thì rất nhàm chán.

Nghĩ như vậy, hai con ch.ó ở chung cũng dần dần hài hòa.

Vu Nhược Hoa nhìn A Muội mỗi ngày sớm tối được Biên Mục dẫn ra ngoài tuần tra, rảnh thì bị Biên Mục đè xuống đất huấn luyện cắn, hành động tấn công dò thám, trong vô thức đã khiến cho A Muội luyện thành thói quen tuần tra, lại tăng lên tốc độ phản ứng của nó, cũng rất vui mừng.

Thỉnh thoảng bà lại cảm khái: “A Muội của chúng ta cũng càng ngày càng hiểu chuyện rồi.”

Khương Nặc nhìn thấy tất cả những chuyện này:...

Gần đây thời gian ban ngày cũng càng lúc càng dài, một ngày được 4 tiếng.

Trong ấn tượng của Khương Nặc, trạng thái này sẽ kéo dài rất lâu.

Trong lúc đó hình như có mấy đợt động đất không lớn không nhỏ, khi đó cô làm công ở căn cứ, ngoại trừ chịu ảnh hưởng của kỳ hạn công trình, thì không có tạo thành thương vong gì.

Nhiệt độ ngược lại là ngày một cao hơn.

Mỗi ngày Ngô Đại Giang đều nhìn nhiệt kế bên ngoài, nhiệt độ cao nhất đã tới khoảng âm 3 độ.

Người ở trong doanh địa đều có thân thể khá tốt, thời kỳ này đã không cần đốt lửa để sưởi ấm nữa, quần áo cũng không cần mặc quá dày.

Trong những ngày bận rộn này, bầu trời còn có một vài tia nắng.

Trong nháy mắt đó tất cả mọi người đều rất kích động.

Đã rất lâu rồi không nhìn thấy ánh mặt trời vàng chói như này...

Mấy năm này bầu trời ngoại trừ tối tăm vô cùng, thì cũng là hơi mù vừa dày vừa nặng, khi băng tuyết tan đi, ánh nắng rơi xuống, trên mặt con gái như dát lên một lớp viền vàng, Ngô Đại Giang đột nhiên cay sống mũi.

Trước khi tận thế, anh ta xưa nay không cảm thấy ánh nắng là thứ quan trọng như vậy.

Cho dù không thể tin được, không dám ôm quá nhiều hi vọng, nhưng cái thế giới này có giống như thật sự đang chuyển biến tốt lên từng ngày không, dường như thật sự có gì đó sắp phá đất mà lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-388.html.]

Khương Nặc cũng đắm chìm trong ánh nắng này, im lặng không nói.

Trong lòng cô hiểu rõ, là lúc đi một chuyến đến bờ biển rồi.

Theo nhiệt độ không khí ấm lên từng ngày, Khương Nặc hoàn toàn cởi áo khoác dày bên ngoài, chỉ mặc một bộ áo lông cừu là có thể đi lại ở bên ngoài.

TBC

Mỗi ngày cô đều dẫn A Muội và Biên Mục ra ngoài.

Ở gần rừng rậm công viên, Biên Mục tìm được hang chuột, còn bắt được một con ra.

Khương Nặc xem xét, quả nhiên là chuột biến dị.

Cô căm thù thứ này đến tận xương tuỷ, cho dù đã không còn sợ hãi, nhưng sự kinh tởm vẫn khắc sâu vào trong xương tuỷ.

Công viên rừng rậm cách doanh địa cũng không xa, cách trấn Ngô Hưng gần hơn, thứ này sau khi sinh sôi với số lượng lớn chắc chắn sẽ đến nơi mà con người ở.

Chuyện này khiến cô không thể không cẩn thận, bịt kín hang chuột, chỉ giữ lại mấy con làm chuột bạch, những con khác phóng hỏa thiêu c.h.ế.t toàn bộ.

Làm xong những chuyện này, Khương Nặc vẫn không hề rời đi, mà chính là bảo Biên Mục về doanh địa gọi Lý Mộng đến, cùng với cô ấy ở lại đây hai ngày, quan sát tỉ mỉ xem đã diệt sạch hay chưa.

Ban đầu Lý Mộng không quá hiểu, không phải chỉ là chuột thôi sao?

Nhưng dáng vẻ nghiêm trọng của Khương Nặc vẫn lây nhiễm cho cô ấy, cô ấy cẩn thận hỏi Khương Nặc chi tiết cách ứng phó, lại yên lặng ghi lại toàn bộ.

Khương Nặc quan sát mấy ngày ở gần hang chuột, phát hiện gần đó ngoại trừ chuột biến dị, những thực vật, động vật khác đều không có gì dị dạng, cũng không có dấu vết biến dị.

Nói rõ đám chuột biến dị này là chạy tới từ nơi khác.

Đây có thể thực sự là một tin xấu.

“Lý Mộng, cô đến trấn Ngô Hưng một chuyến đi.” Khương Nặc nói với cô ấy: “Chúng ta đã hẹn hai tháng giao dịch một lần, cũng sắp đến thời gian rồi, ngoại trừ giao dịch, cô cũng dẫn theo người dân trong trấn tìm cẩn thận ở gần đó, có hang chuột thì lập tức bịt kín rồi đốt đi, xử lý càng sớm càng tốt.”

Lý Mộng nghiêm túc gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ đi.”

Khương Nặc bảo cô ấy dẫn cả Biên Mục và A Muội, có Biên Mục ở đây, tìm động vật biến dị cũng nhanh hơn, để người dân trong trấn tự đi tìm, cũng không biết tìm tới khi nào.

Sau khi Lý Mộng rời đi, Khương Nặc trở lại doanh địa, giao mấy con chuột biến dị đã giữ lại cho Chu Duyệt Nghiên, nói với cô ấy một số tình huống.

Chu Duyệt Nghiên đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày này.

Dù sao nhiều năm trước, cô ấy đã nghiên cứu linh, cô ấy tuyệt đối là một trong số những người trên đời này hiểu rõ nhất về linh đối với sự biến hoá của sinh vật.

“Tôi biết cô đã chiết ra được độc tố của một số sinh vật, nhìn xem đối với mấy con chuột biến dị này có tác dụng gì hay không, nếu như có thể làm ra thuốc diệt chuột, thì không sợ những thứ này sinh sôi với số lượng lớn nữa.” Khương Nặc nói với cô ấy.

Chu Duyệt Nghiên ném mấy con kêu chít chít này vào trong lồng: “Tôi thử một chút, nhưng hàng mẫu quá ít.”

“Tôi có thể bắt thêm.” Khương Nặc lại nói.

“Không thể chỉ là độc tố của những sinh vật này.” Chu Duyệt Nghiên nghĩ một chút: “Cô đi tìm Trịnh Nhất Hiên, bảo anh ấy đổi ít đồ ở căn cứ, tôi cần một số este phốt pho hữu cơ và một số hợp chất có độc vô cơ, dùng để phối hợp với độc tố của sinh vật, khả năng hiệu quả sẽ càng tốt hơn một chút.”

Vốn dĩ Khương Nặc cũng dự định gần đây sẽ đến căn cứ Nam Giang thứ nhất một chuyến, nên đã gật đầu nói:

“Trong tay tôi còn một chút điểm tích, có thể trực tiếp đổi được, anh Trịnh thường xuyên ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, bây giờ đi tìm, chưa chắc anh ấy đã ở căn cứ.”

Nghe đến đó, khóe miệng Chu Duyệt Nghiên hiện lên một tia cười khổ, nhưng ánh mắt lại giống như có hàng ngàn ánh sao nhỏ, trở nên vô cùng dịu dàng.

“Cũng phải.” Cô ấy nói nhỏ.

Chu Duyệt Nguyên làm người lý trí bình tĩnh, thậm chí có hơi lạnh nhạt.

Nhưng cô ấy nhưng chưa bao giờ che giấu tình yêu thương đối với chồng, dù cho không thể gặp nhau, không cách nào trò chuyện, nhưng cũng không khổ sở vì tình, chỉ là trở thành sức mạnh và lo lắng nơi đáy lòng.

“Cô có muốn viết thư hay không?” Khương Nặc hỏi cô ấy: “Nếu tôi gặp anh Trịnh, có thể chuyển giúp cô.”

“Không cần.” Chu Duyệt Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô cứ nói với anh ấy, tôi rất khoẻ.”

Cô ấy nói đến đây, hơi do dự một chút, lấy từ ngăn tủ bên cạnh ra 6 quả trứng: “Nếu như có thể, giúp tôi đưa cái này cho anh ấy.”

Khương Nặc yên lặng tiếp nhận.

Loading...