Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:51
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là trứng chim mà lúc Ngôn Tử Phàm không ở đây, chia cho mọi người.

Cũng có quả là Đường Nguyệt thấy cô ấy thân thể không tốt, lặng lẽ tặng cho cô ấy mấy quả.

Chu Duyệt Nghiên hiểu chỗ tốt của thứ này, cô ấy càng rõ ràng hơn sau khi bản thân đi tới doanh địa này, triệu chứng trúng độc cũng đã giảm bớt từng ngày, tinh lực cũng trở nên tốt hơn.

Trứng chim cô ấy cũng không nỡ ăn, cũng giữ lại.

“Ừm, tôi giúp cô đưa cho anh ấy.” Khương Nặc có hơi bị cảm động, nên nhẹ giọng nói: “Không phải chúng ta còn trồng được chút nấm hương hay sao? Đều cho anh Trịnh đi.”

Chu Duyệt Nghiên nghe vậy, không khỏi xúc động.

Khương Nặc cho túi trồng nấm vô cùng thần kỳ, cũng không biết tìm được từ chỗ nào, dùng nó trồng được nấm hương có hàm lượng linh nồng đậm, quả thực là trồng ra hiệu quả của nấm linh chi.

Nói thật, đất linh ở căn cứ Thái Thương cũng kém xa cái này.

Nhưng túi trồng nấm này thực sự quá ít, đến bây giờ Khương Nặc lấy ra cũng chỉ có 2 cái, sản lượng rất có hạn, thời gian dài trôi qua như vậy cũng mới thu hoạch được 10 cây.

Chu Duyệt Nghiên cảm thấy cổ họng hơi đắng chát, cô ấy nghiêm túc nhìn về phía Khương Nặc: “Cảm ơn.”

Khương Nặc lắc đầu, khẽ cười.

Chu Duyệt Nghiên lại nói: “Tôi sẽ không để cho cô thất vọng.”

Có mấy lời không cần phải nói quá nhiều, trong lòng hiểu là được.

...

Qua vài ngày nữa, Lý Mộng từ trấn Ngô Hưng trở về.

Cô ấy mang về một chút nấm phục linh trồng ban đầu, số lượng cực ít, thứ này thiên về trị bệnh, trong tay Lưu Dương cất trữ một chút, nhưng đối với trấn Ngô Hưng mà nói sinh tồn quan trọng hơn, căn bản không có cơ hội để đi trồng.

Sau khi Lý Mộng nhìn thấy, đã dùng một nhóm vật tư để đổi với bọn họ.

Khương Nặc ngược lại là kinh hỉ, thứ này và vỏ măng làm túi nấm rất hợp, vừa vặn có thể giao cho Chu Duyệt Nghiên.

Đồng thời Lý Mộng cũng mang về tình hình hiện tại ở bên trấn Ngô Hưng, hiện tại trên thị trấn có rất nhiều chuyện đều là do Vương Khải dẫn đầu, anh ta rất có năng lực hành động, dẫn theo người cùng với Lý Mộng tìm toàn bộ xung quanh thôn trấn tính cả nhà nấm ở trên núi.

Cuối cùng là Biên Mục tìm được một hang chuột lớn ở trong sơn động.

Những con chuột biến dị này vô cùng cuồng bạo, tấn công bọn họ, cũng may Lý Mộng mang theo s.ú.n.g đinh, lại có Biên Mục và A Muội, mới không tạo thành thương vong gì.

Sau khi phóng hoả đốt cháy giải quyết toàn bộ chuột biến dị, bọn họ đào vào sơn động, phát hiện ở đáy động có một dòng nước ngầm, nước này rất kỳ lạ, ô nhiễm khá nghiêm trọng, toả ra một mùi hôi thối, nhưng kỳ quái cũng không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Lý Mộng ít nhiều cũng biết về tình hình của sinh vật biến dị, hiểu rằng đám chuột này là bởi vì nguồn nước ngầm này nên mới biến dị.

Nhưng nếu muốn tìm được đầu nguồn nước ngầm, chuyện này quả thực không có khả năng.

Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể cùng với dân chúng trong trấn đào theo sơn động, liên tục đào sâu vào trong, lại chuyển đến một phiến đá phá hỏng đường nước chảy, không cho nó thẩm thấu vào sơn động, gây tai họa cho nơi khác.

Lý Mộng nói đến đây cũng thở dài một tiếng, đáy mắt có sự sầu lo nhàn nhạt: “Vốn dĩ cho rằng giá lạnh cực dạ qua đi, cũng đã thấy ánh nắng rồi, thế giới này có thể tốt hơn một chút, nhưng hiện tại xem ra... Người bình thường muốn sống được thật sự quá khó khăn.”

“Không sao.” Khương Nặc an ủi nói: “Có tôi ở đây.”

Sắc mặt Lý Mộng hoà hoãn lại một chút, câu nói này quả thực rất có tác dụng với cô ấy, cô ấy nhẹ gật đầu.

Mấy ngày nay Lý Mộng vẫn luôn đi theo Vương Khải đào động, quả thực cũng đã mệt mỏi, Khương Nặc bảo cô ấy đi nghỉ ngơi trước.

Tình hình ở trấn Ngô Hưng kia, chỉ có thể bảo mấy người Vương Khải chú ý nhiều hơn một chút.

Trong lòng cô biết rõ, nước từ lòng đất đó chắc chắn được thẩm thấu tới từ nơi có linh nguyên.

Nhưng tìm đầu nguồn theo nước ngầm, chuyện này vô cùng không thực tế, không nói địa hình phức tạp, nước sâu bao nhiêu, chính là trước khi tận thế, tìm mấy đội thi công tới đào, cũng không biết phải đào bao lâu.

Cho dù Vân Diệu ở đây, tình huống này cũng không dễ giải quyết.

Khương Nặc đang nghĩ đến Vân Diệu, Vân Diệu đã đến rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-389.html.]

Đêm nay Biên Mục ra ngoài tuần tra, sau khi trở về lại cọ bên người Khương Nặc, nhẹ giọng ngao gâu với cô mấy lần, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lại kêu thêm vài tiếng.

Khương Nặc rất nhanh đã hiểu ý của Biên Mục, xoa đầu nó, rời khỏi doanh địa đi về phía đó.

Theo nhiệt độ không khí tăng lên, băng tuyết dần dần hòa tan, thấm vào bùn đất, đường cũng trở nên dễ đi hơn.

Khương Nặc đi theo Biên Mục đến một nương rẫy đối diện khu biệt thự, Biên Mục đột nhiên tăng tốc, thân mật chạy đến bên một người.

Vân Diệu chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nó một chút.

Biên Mục vẫn rất vui vẻ, đuôi cũng quẫy mạnh, Khương Nặc vẫn rất ít khi nhìn thấy nó có phản ứng ngây thơ trẻ con như thế, không nhịn được khẽ cười.

Khương Nặc tìm một chỗ đất bằng tương đối khô ráo, lấy phòng trà container từ trong không gian ra ngoài.

Mấy ngày nay cô đã sửa sang lại phòng trà một chút.

Trên tường dùng giấy dán vân gỗ màu nhạt, lại phủ kín sàn nhà bằng gỗ, trải thảm mềm mại.

Trước đó những bình phong, bàn trà, ghế, giá đỡ đắt đỏ thu được kia đều bỏ vào.

Một container không lớn không nhỏ, làm phòng trà vừa vặn phù hợp.

Cô đặt bình ắc quy ở một góc, treo trên đỉnh hai cái bóng đèn.

Ngoại trừ bóng đèn có hơi xấu, những cái khác vẫn rất không tệ.

Cởi giày để ở bên ngoài, Khương Nặc dẫn Vân Diệu đi vào phòng trà mới, cô bắt đầu chuyển những dụng cụ pha trà đó tới.

Đều tùy tiện thu, cô pha trà cũng không chú trọng như vậy, tìm lá trà đắt một chút rồi lại dùng nước suối đun sôi để ủ.

Kỳ thật trong kho hạt giống có hạt giống trà, nhưng bây giờ trồng cũng không có thời gian, cũng không có tâm tư đi trồng trà, trồng xong còn phải hái, còn phải rang, còn phải gặt hái, ngẫm lại quá nhức đầu.

Nếu như cuộc đời dài dằng dặc tiêu xài không hết, thì còn có thể thử một chút, đáng tiếc hiện tại quá bận rộn.

Khương Nặc đun trà, Vân Diệu rót cho cô, nhưng Khương Nặc cứ cảm thấy uống trà chưa đủ nghiền, vẫn là phải lấy chút đồ ngọt gì đó vừa ăn vừa uống, không phải vậy thì luôn cảm thấy đắng miệng.

So với lần trước nhìn thấy, tóc Vân Diệu hơi ngắn một chút, chắc là tự anh cắt.

Lại nhìn trên người, quần áo chắc là vừa thay, đều là áo khoác mỏng màu đen như thế, nhưng lần trước mặc món kia tay áo hơi rách, đây là cái mới.

TBC

“Có phải anh đã về chỗ đội trưởng Trần một chuyến hay không?” Cô hỏi.

Vân Diệu nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

“Là vì chuyện của căn cứ, hay là sinh vật biến dị?” Cô lại hỏi.

Văn gia chuẩn bị nhà cho Vân Diệu, vì để giữ bí mật, bình thường chỉ có một mình đội trưởng Trần ở đó.

Hiện tại truyền tin không tiện, bên dãy núi Đại Hưng có tin tức gì, muốn truyền đến Văn gia cần thời gian rất dài, Khương Nặc đoán anh là vì chuyện sinh vật biến dị nên mới trở về.

Vân Diệu nói: “Hồi trước Trần Chính Vũ vẫn luôn dẫn đội đi theo tôi.”

Khương Nặc ồ lên một tiếng, cũng phải, nơi có linh nguyên bình thường đều có sinh vật biến dị, căn cứ vào phong cách trước đó của bọn họ, Trần Chính Vũ dẫn theo mấy người Tiểu Hoàng bắt g.i.ế.c sinh vật biến dị có thể ăn được, Vân Diệu lấy linh nguyên, lại thuận tiện thiêu c.h.ế.t những vật không thể ăn lại có độc.

Mặc dù không cách nào thay đổi được việc sinh vật biến dị không ngừng tuôn trào về phía con người, nhưng tóm lại có thể giảm bớt số lượng một chút.

Những con chim biến dị đó, cũng ở trong quá trình này bắt về để Biên Mục đưa tới.

Nghĩ đến chuyện này, Khương Nặc lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ đưa tới trước mặt Vân Diệu.

Vân Diệu chưa từng dùng tới điện thoại di động, nhưng Khương Nặc vẽ trên màn hình phóng đại thu nhỏ bản đồ, anh cũng rất nhanh đã hiểu thao tác này, Khương Nặc chỉ về hướng căn cứ Nam Giang thứ nhất, đầu ngón tay lại trượt đến gần hai thành phố.

“Anh đi qua những nơi này chưa? Nếu tôi muốn đến bờ biển, đi từ chỗ nào thì an toàn hơn một chút?”

Vân Diệu nhìn một chút, trả lời: “Đều không khác nhau là mấy, nhưng Hiểu Thành không có tuyết đọng, đường dễ đi hơn chút.”

“Vậy thì Hiểu Thành đi.”

Loading...