Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 398
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:10
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nước biển có chứa một lượng lớn các ion dương và ion âm như ion natri và ion clo. Nước biển có tính dẫn điện cao, năng lượng sẽ được giải phóng ngay khi đi vào nước, ảnh hưởng tạo thành rất nhỏ.
Cô cũng không sợ sấm sét mà chỉ cảm thấy kinh hãi theo bản năng trước thời tiết tự nhiên cuồng bạo.
Vân Diệu đột nhiên đặt tay lên vai cô rồi nói: “Sấm sét quá lớn, cô về tiểu giới đi.”
Sau tất cả những chuyện này, Khương Nặc quả thật cũng muốn nghỉ ngơi: “Anh thì sao?”
“Tôi không sao.”
“Được rồi, tôi đi ngủ trước đã.” Khương Nặc để lại hai ly nước suối, lại chọn ngẫu nhiên hai quyển sách đặt ở trên bàn trà.
Sau đó, cô trở lại ngôi nhà trên cây của mình.
Sấm sét vang dội biến mất ngay tức khắc.
Bóng tối, mưa lớn, sóng lớn, sấm sét, đều không còn.
Bên trong không gian chỉ có chỉ có sự an bình và ánh sáng vĩnh cửu, cây đại thụ vươn cành lá, tràn đầy sức sống, một mảnh tươi xanh.
Vừa rồi Khương Nặc chỉ tùy tiện thay quần áo, thật ra nội y vẫn còn ướt đẫm dính chặt vào người, lúc này mới hoàn toàn cởi ra, dùng nước ấm tắm lại.
Các loại quần áo ướt, quần áo bẩn, cô đều ném hết qua một bên, đợi lúc nào có thời gian rảnh lại giặt.
Rất nhiều quần áo và giày chỉ mới mặc một lần, chắc chắn sẽ không vứt đi, không cần phải lãng phí như vậy.
Đợi cô thay áo ngủ xong mới nhớ ra, hình như vừa rồi cô chỉ đưa cho Vân Diệu khăn mặt và áo khoác, quên mất quần lót.
Đoán chừng anh cũng giống như cô, mặc quần ướt nhẹp ăn cơm.
Cô cũng không nghĩ nhiều, tìm hai túi quần lót nam ở trong siêu thị trong không gian rồi rời khỏi không gian quay trở lại phòng trà.
Dao của Vân Diệu vẫn luôn được anh buộc sau lưng bằng một loại dây đặc biệt, lúc này nó cũng ướt đẫm, anh đang cởi ra để cho ráo nước.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Nặc lại đang đi ra.
Khương Nặc đưa cho anh ta hai túi đồ vật rồi nói: “Trước đó tôi quên mất, sao anh lại không nhắc tôi?”
Thật ra Vân Diệu đang suy nghĩ.
Trong đầu anh là hình ảnh Khương Nặc toàn thân ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, môi mở ra lại nói không nên lời.
Anh nghiêm túc suy ngẫm, tưởng rằng mình đang cứu người nhưng trên thực tế lại mang đến nguy hiểm cho người ta.
Cho đến khi anh ngước mắt lên, nhìn thấy thứ mà Khương Nặc đưa cho mình.
“Ầm” một tiếng, một tiếng sấm thật lớn đúng lúc nổ vang ở bên ngoài, phảng phất như muốn nổ tung cả thế giới.
Tiếng sấm đột nhiên vang lên này như đánh vào trong lòng Vân Diệu, khiến anh bối rối, hình ảnh trong đầu cũng thay đổi một cách khó hiểu.
Khương Nặc nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh mới phát hiện dáng vẻ một tay cầm túi quần lót của mình có chút một lời khó nói hết.
Thời gian gần đây ở cùng nhau lâu ngày nên đã phần nào xem nhẹ ý thức về ranh giới.
Cũng may da mặt cô đủ dày, bỏ quần lót xuống như không có chuyện gì xảy ra rồi người quay trở lại không gian.
Ảnh hưởng của độc tố đối với cô đã rất nhạt, gần như không còn cảm giác gì, nói chuyện cũng không còn bị cứng lưỡi nữa.
Nhưng để đảm bảo an toàn, cô vẫn kéo quần áo ra, nhìn vào gương kiểm tra chỗ bị đ.â.m trên vai.
Có một vài vết thương nhỏ nhưng đã lành lại, không bị sưng tấy, chỉ là có hơi đỏ lên.
Dù sao thì có cách một lớp quần áo nên nó cũng không thể đ.â.m vào quá sâu được.
Khương Nặc yên tâm hẳn, ngã xuống giường ngủ một giấc.
Một giấc ngủ này của Khương Nặc có chút mơ hồ.
Cô cũng không biết chính xác mình đã ngủ bao lâu, chỉ là khi tỉnh lại, trạng thái toàn thân vô cùng tốt.
Dưới bóng cây đại thụ che chở, đại não cô được hoàn toàn thả lỏng, thân thể khôi phục rất nhanh. Sau khi thức dậy nhìn vào gương, đầu vai một mảng trắng như tuyết, chỗ bị sứa đốt cũng không đỏ nữa.
Cô rời khỏi không gian, liền đi thẳng tới phòng trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-398.html.]
TBC
Sấm sét và mưa to bên ngoài đều đã ngừng lại, trời tối đen như mực.
Vân Diệu không có ở đây, Khương Nặc bước ra cửa. Tình hình nước đọng ở bên ngoài cũng không tệ lắm, trên mảnh đất trống này đều là những phiến đá bằng phẳng, không có chút bùn lầy nào, bị nước mưa cọ rửa một thời gian dài nên rất sạch sẽ.
Bởi vì dựa vào vách đá chắn gió nên căn phòng container vẫn rất vững vàng, không bị gió thổi nghiêng.
Nhưng mực nước rõ ràng đã dâng cao hơn, thời tiết không ổn định, sóng cũng rất gấp, vẫn không ngừng đánh vào núi Vân Lạc.
Nếu như có thêm một trận sóng thần nữa thì núi Vân Lạc rất có thể không còn chống đỡ được.
Khương Nặc lắc đầu, nhìn tình hình này thì trong thời gian ngắn là không thể rời đi, chỉ có thể ở lại đây vài ngày rồi lại xem tình huống.
Không bao lâu sau, Vân Diệu trở lại.
Anh rời khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm, kéo theo một vật gì đó lên bờ rồi chậm rãi đi lên phía trên núi đá.
Khương Nặc thấy thứ mà anh đang kéo rất lớn, bởi vậy cô có chút tò mò, liền đi ra bên ngoài chờ anh đến gần.
Trong bóng tối, một bóng đen thật lớn đột nhiên quẫy một cái, Vân Diệu mặt không biểu cảm, đ.ấ.m thẳng vào đầu nó, thứ đó lại bất động.
Lúc này Khương Nặc mới thấy rõ thứ mà Vân Diệu đang kéo là một con cá còn lớn hơn cả người.
Anh túm lấy mang cá rồi ném xuống đất, Khương Nặc bước tới chọc chọc nhưng không thể nhận ra được đây là cá gì.
Là biến dị sao?
“Có độc không?” Cô ngồi xổm bên cạnh nhìn con cá khổng lồ kia.
Vân Diệu lắc đầu: “Lấy nội tạng ra là không sao hết, trước đây tôi từng ăn rồi.”
Nghe anh nói như vậy, Khương Nặc không còn buồn ngủ nữa.
Cô lập tức hưng phấn giúp Vân Diệu vớt cá ra, dùng d.a.o chặt đứt đầu rồi lại moi hết nội tạng ra.
Thanh trường đao của Vân Diệu lúc này quả thực là dụng cụ hoàn hảo để cắt cá, lưỡi d.a.o dài, lại rất sắc bén, có thể cắt gọn gàng chỉ bằng một nhát, thậm chí còn sắc bén hơn cả những video cắt cá ngừ mà cô đã từng xem trước đây.
Khương Nặc nhìn nội tạng lấy ra, phát hiện bên trong có một túi độc màu xanh đậm. Cũng không biết con cá này ban đầu là cá gì, dù sao nó cũng đã tiến hóa ra răng nanh, trên đầu cũng có lỗ nhỏ tiêm độc tố, vây phía sau lưng cũng có gai nhọn.
Khương Nặc để lại túi độc nhỏ, đặt cùng một chỗ với những chất độc khác mà cô thu thập được.
Con cá này ngoại trừ xương sống ra thì không có xương dăm gì, bị cắt ra thành từng phần lớn, phần vụn còn lại bao gồm cả đầu cá thì ném vào lại trong biển.
Khương Nặc lấy một cái cân từ trong không gian ra, số thịt cá này vậy mà lên tới hơn 400 cân.
Cũng tuyệt đấy.
Nhưng cũng cần phải xem hương vị thế nào đã.
Khương Nặc nóng lòng muốn thử, cắt một miếng, rửa sơ qua một chút rồi bỏ lên chảo rán, lại rắc muối tiêu.
Cô thử cắn một miếng nhỏ.
Quả thật không có độc, chất thịt cũng không tệ lắm.
Nói thật, so ra thì nó không ngon bằng cá hồi nhập khẩu mà cô đã ăn trước tận thế nhưng cũng không tệ lắm, có thể dùng thay đổi khẩu vị.
Chủ yếu là vì có linh khí rõ ràng, ăn vào liền cảm thấy rất thoải mái.
Nếu miếng thịt này rơi vào tay mẹ, chắc chắn sẽ rất ngon, có lẽ kỹ thuật chiên cá của cô không được tốt lắm.
Có lẽ đây cũng là lý do vì sao kiếp trước Vân Diệu lại bắt g.i.ế.c loại cá này.
“Loại cá này có nhiều không?” Ánh mắt Khương Nặc có chút tỏa sáng.
Vân Diệu gật đầu: “Nhưng chỉ có thể ăn vào lúc này thôi, hai ba năm nữa chúng nó sẽ tiến hóa, đến lúc đó túi độc càng to hơn, khi nó c.h.ế.t thì túi độc cũng sẽ vỡ ra, không thể ăn nữa.”
Kiếp trước, anh cũng từng sinh sống một khoảng thời gian ở bờ biển.
Chỉ khi nào có sóng gió cực lớn thì loài cá này mới có thể từ biển sâu đi tới biển nông, còn bình thường là không bắt được.
Mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng lại có mưa lớn.
Mỗi lần đều là trời mưa đột ngột, mưa to như trút nước, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, chẳng thèm nói lý gì.
Nhưng đều không có sấm sét cuồng bạo như ngày đó.