Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 399

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:12
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người giống như bị mắc kẹt ở trên một đảo hoang, những con sóng biển vô cùng dữ dội, phảng phất như có thể nuốt hết ngọn núi này bất cứ lúc nào.

Về cơ bản Khương Nặc đều ở trong phòng container của mình, thỉnh thoảng đến phòng trà nói chuyện với Vân Diệu, tập cách chiên cá.

Trên thực tế, cô cũng đã cân nhắc đến việc cắt thịt cá ở phần bụng, thêm mù tạt ăn sashimi, nhưng cô thật sự không mấy hứng thú với việc ăn đồ sống hoặc đồ lạnh.

Vân Diệu thấy cô thích ăn cá nên ra ngoài bắt thêm mấy lần.

Nhưng sóng gió dần dần nhỏ lại, cá thật sự khó bắt, anh phải đi ra ngoài thật lâu mới trở về nên Khương Nặc bảo anh đừng đi nữa.

Sóng gió dịu lại, Khương Nặc lên kế hoạch rời đi.

Cứ ở mãi đây cũng không an toàn, nói không chừng ngày nào đó lại có thêm một trận sóng thần nữa.

Nhìn từ địa hình vùng Hiểu Thành này thì tần suất xảy ra động đất là vô cùng nhiều, mà động đất và sóng thần lại thường đồng thời xuất hiện.

Cô đã từ bỏ ý định lấy thêm càng nhiều tài nguyên từ đại dương.

Bọn chúng quá nguy hiểm, lại tiến hóa quá nhanh.

Cô đã quyết định phải dọn đến Đại Hưng Lĩnh.

Đại Hưng Lĩnh quá xa, cô muốn dẫn mọi người cùng nhau di chuyển, lại phải bắt đầu xây dựng ở một nơi mới, đây không phải là chuyện dễ dàng.

Nghĩ tới những chuyện này, cô và Vân Diệu lại an bình vượt qua mấy ngày trong hai gian phòng nhỏ này.

Cơn mưa lớn cũng đã ngừng hẳn, bầu trời thậm chí còn có chút nắng ngắn ngủi.

Bóng tối và cuồng bạo của mấy ngày hôm trước giống như chưa từng xảy ra, hết thảy đều là sóng yên biển lặng.

Khương Nặc lấy chiếc thuyền xung kích đã lâu không dùng đến ra, đổ đầy dầu diesel rồi đặt lên trên mặt nước.

Khương Nặc nhìn Vân Diệu nói: “Chúng ta phải nói trước, nếu như gặp chuyện bất ngờ gì đó, nếu tôi bảo anh cứu tôi thì anh cứu, còn nếu tôi không nói gì thì anh cũng không cần phải để ý đến tôi. Nếu chúng ta tách ra thì gặp nhau ở con đèo ở bên ngoài Hiểu Thành.”

Vân Diệu trầm mặc một lúc rồi hỏi cô: “Nếu cô không có cơ hội nói chuyện thì sao?”

Khương Nặc khẽ giật mình, đây cũng đúng là một vấn đề.

TBC

“Vậy anh xem tình huống rồi xử lý đi.”

Cô vẫn có lòng tin đối với tốc độ phản ứng của mình, nhưng tất cả mọi chuyện đều không tuyệt đối, quá tự tin sẽ dẫn đến ngạo mạn.

Nếu thật sự có chuyện gì đó khiến cô không kịp trở lại không gian thì sao?

Cứ thử tin tưởng Vân Diệu một chút, có lẽ cũng là một tầng bảo hiểm, không có gì quan trọng bằng tính mạng mình.

Nghĩ vậy, Khương Nặc khởi động thuyền xung kích, nhanh chóng chạy về phía bờ.

Thuyền xung kích phóng hết tốc lực, chẳng mấy chốc đã tới vùng nước nông.

Rất nhiều tòa nhà đều chìm ở dưới nước, thế giới dường như tràn ngập một sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Lúc này Vân Diệu cũng đột nhiên lấy đao ra.

Khương Nặc khẽ nhíu mày, cô cũng nhìn thấy có rất nhiều sinh vật trong suốt đang vọt về phía bọn họ.

Mặt nước yên tĩnh, gợn sóng cũng không lớn, vô số sứa độc tập trung một chỗ cũng rất dễ thấy, tốc độ chúng nó nhìn như không nhanh nhưng chỉ trong chớp mắt đã bao vây thuyền xung kích.

Cảnh tượng này thực sự khiến người ta lạnh sống lưng.

Khương Nặc thấy những con sứa độc cũng không thể rời khỏi mặt nước, trong lòng cũng yên tâm hơn, liền kéo động cơ thả chậm tốc độ, cố gắng hết sức không phát ra động tĩnh quá lớn để tránh kích thích bọn này.

Thỉnh thoảng có mấy con sứa giống như bị bốc hơi, đột nhiên từ mặt nước nhảy lên, bay về phía thuyền.

Động tác Vân Diệu cực nhanh, sống đao vỗ một cái, đập nó trở về.

Tiếp theo, thỉnh thoảng lại có những con sứa như vậy rời khỏi mặt nước, cũng may số lượng thưa thớt, so với những vật thể trong suốt dày đặc không nhìn thấy điểm cuối ở trên mặt nước kia thực sự không tính là gì.

Ngoài ra còn có một ít sứa độc bám vào đáy thuyền.

Chỉ cần không lên thuyền, Khương Nặc sẽ mặc kệ chúng nó.

Cứ bình tĩnh như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng đi tới bên rìa của một tòa nhà, mà phía sau tòa nhà này là một con dốc cho phép bọn họ rời khỏi mặt nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-399.html.]

Vân Diệu xuống thuyền trước, Khương Nặc theo sát phía sau.

Khi cô thu thuyền xung kích vào không gian, khoảng 200 con sứa độc bám chặt dưới đáy thuyền cũng đi vào.

Ý thức Khương Nặc tiến vào không gian xem xét, quả nhiên, tất cả sinh vật đi vào trong đó đều c.h.ế.t hết chỉ trong tích tắc.

Khương Nặc thu lại 200 con sứa độc bị c.h.ế.t đó.

Sau đó, cô đứng trên sườn dốc nhìn mặt biển tĩnh lặng khó lường dưới chân, cũng không vội vã rời đi.

Sau khi lên bờ mới phát hiện phía sau con dốc này là một vách núi.

Xem ra đây cũng là một nơi nào đó trên núi Lạc Vân, tòa nhà nằm nghiêng ở bên cạnh có lẽ là một khách sạn được xây dựng ở đây, cũng có thể là một ngôi nhà bị sóng lớn cuốn từ nơi khác tới.

Khương Nặc quan sát một lúc rồi nói với Vân Diệu: “Rất có thể chúng ta đã đi nhầm hướng rồi, bên này là đi về hướng núi sâu.”

Tuy nhiên, cô lại lấy kính viễn vọng ra nhìn xung quanh, lại không thể từ trong tầm mắt tìm được bất kỳ chỗ nào có thể đổ bộ, ngày đó cũng không biết bị sóng thần cuốn đi bao xa.

Sau thiên tai, từ trường trở nên kỳ quái, những thứ như la bàn đã mất tác dụng từ lâu. Nhưng bây giờ có ánh sáng ban ngày, cô căn cứ vào hướng mặt trời xuất hiện để phán đoán phương hướng đại khái.

Nhìn cả thành trấn chìm sâu trong nước, Khương Nặc phân tích: “Chúng ta nên đi về phía bắc của núi Lạc Vân.”

Vân Diệu không có ý kiến gì, lúc anh ở một mình thì cứ đi về một hướng nhất định, không cần phải suy xét kỹ càng như cô.

Vân Diệu tin tưởng vào khả năng phán đoán của cô.

Khương Nặc một lần nữa lấy ra thuyền xung kích, sau khi dò xét phương hướng thì chạy về phía bắc.

Vừa xuống nước, vô số sứa độc lại vây quanh, một mảng lớn nổi trên mặt nước, gần như không nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng ngưỡng tâm lý của con người sẽ không ngừng tăng cao, Khương Nặc nhìn lâu cũng tê dại, thậm chí còn có thể dành thời gian quan sát tư thế bơi của bọn chúng.

Không ngừng có sứa vọt lên khỏi mặt nước bay về phía trên thuyền, bị Vân Diệu thuận tay đẩy ra, cũng có con trực tiếp bị Khương Nặc thu vào trong không gian.

Đi chưa được nửa giờ, ánh mắt Khương Nặc nhìn thấy được một bóng đen mơ hồ, dường như sắp đến gần đất liền nhưng lại không nhìn rõ.

Ngược lại sứa càng ngày càng nhiều, thân thể bán trong suốt của chúng nó trong làn nước biển tối tăm lộ ra một loại hào quang kỳ ảo, vừa rực rỡ lại khiến người ta sợ hãi, những con bay lên khỏi mặt nước cũng càng ngày càng nhiều, đếm mãi không hết.

Khương Nặc cũng không đếm được rốt cuộc mình đã thu bao nhiêu ở trong không gian.

Những thứ này có sức sống rất mãnh liệt, sau khi thu vào Khương Nặc đều cảm thấy hơi mệt mỏi. Từ khi tinh thần lực theo không gian cùng nhau thăng cấp, cô đã rất lâu rồi không có tình trạng cạn kiệt tinh thần lực do thu đồ vào không gian.

Có thể không chỉ là bởi sức sống của sứa không giống với thu vật phẩm mà là tốc độ của chúng rất nhanh, số lượng lại nhiều, Khương Nặc phải dùng mắt không ngừng đi bắt, đây cũng là việc làm cô hao tổn tinh thần lực.

Đầu óc choáng váng khiến cô từ bỏ việc thu những con sứa này, Vân Diệu tựa hồ đã nhìn ra cái gì, đi tới đứng bên cạnh cô.

Cứ như vậy, thuyền xung kích lại chạy thêm một đoạn nữa.

Cũng không biết vì sao, đàn sứa trên mặt biển bỗng nhiên nhao nhao rút lui, thậm chí chìm vào đáy nước, không bao lâu sau, không còn một con nào.

Nước biển xanh thẳm vô cùng yên tĩnh, bầu trời đêm có ánh sáng mờ ảo.

Một chiếc thuyền xung kích nho nhỏ trôi nổi trên mặt biển vô biên này.

Vân Diệu tới gần một bước, cách Khương Nặc càng gần, anh cầm đao, khẽ cau mày.

Trong lòng Khương Nặc đột nhiên có dự cảm không tốt.

Ục ục.

Một âm thanh kỳ quái từ đáy nước truyền đến, âm thanh kia rất trầm, giống như cách xa cả vạn trượng nhưng sóng âm lại rất gần, xuyên thẳng qua màng nhĩ khiến người ta rất khó chịu.

Ục ục.

Âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng hơn, cùng với những đợt sóng biển rầm rì, Khương Nặc cảm giác nó đã đi tới dưới chân mình.

Cô đứng lên, ánh mắt nhìn chăm chú mặt biển, nhìn thấy một cái bóng to lớn dần dần bơi đến dưới thuyền của bọn họ.

Là một sinh vật sống, cũng là một con vật khổng lồ.

Sự tiếp xúc gần gũi giữa con người và những vật thể khổng lồ sẽ khiến con người cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ biển sâu.

Cách nước biển, không thể nhìn thấy rõ hình dáng của nó nhưng đường viền của nó lộ ra một bóng đen rõ ràng. Khương Nặc rất chắc chắn rằng đây là biến thể sinh học của một bạch tuộc hoặc là mực, nhưng nó thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến người ta khó có thể tin, đủ để gây ra những cơn sóng lớn, tùy tiện nhấc móng vuốt lên là có thể làm cho cả một con thuyền vỡ ra từng mảnh.

Loading...