Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:52
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân thể của nó khổng lồ mà vặn vẹo, vặn vẹo trong nước biển. Trong lòng bàn tay Khương Nặc vô thức toát mồ hôi lạnh, nhưng cô cũng không dời ánh mắt đi, mà là càng nghiêm túc nhìn con quái vật khổng lồ này.
Từ góc nhìn của cô, muốn nhìn thấy hình dáng hoàn chỉnh của thứ này cũng không dễ dàng. Nó quá lớn, tựa như người ở trong núi, rất khó nhìn hết toàn bộ ngọn núi.
Cũng may nó có thể di chuyển.
Khương Nặc không nhúc nhích nhìn chăm chú, cô cần phân biệt ý đồ của thứ đồ chơi này, nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của nó mới có thể trong nháy mắt khi nguy cơ ập tới có thể đưa ra phản ứng kịp thời.
Lúc này, sinh vật khổng lồ kia cũng nhìn thấy cô.
Trong nước, một con mắt to mở ra lạnh lùng nhìn về phía Khương Nặc, sau đó là con thứ hai, con thứ ba...
Ít nhất có bốn con mắt.
Khương Nặc không thể che giấu sự sợ hãi trong lòng, nhưng đồng thời sự sợ hãi cũng làm cho cô mơ hồ hưng phấn, tập trung cao độ.
Vân Diệu đã đặt tay lên vai cô, hơi đè cô xuống, che ở trước mặt cô.
Mắt Khương Nặc không nháy một cái.
Đột nhiên, thứ kia chuyển động.
Ục ục.
Theo đà chạy của chiếc thuyền, nó bắt đầu bơi chậm rãi quanh thuyền xung kích, mặt nước xuất hiện gợn sóng rõ ràng. Khương Nặc mở to mắt, đột nhiên nó tăng tốc độ, trong nháy mắt đã vọt tới phía trước thuyền, toàn bộ đường nét thân thể xuyên qua mặt nước hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt Khương Nặc.
“Rào!” Một tiếng.
Một bóng đen nương theo âm thanh chói tai lao ra khỏi mặt nước, Khương Nặc không chút do dự, trong nháy mắt đó thu nó vào trong không gian.
Con vật khổng lồ kia cứ như vậy liền biến mất.
Trước mắt Khương Nặc tối sầm lại, trong tai cô vang lên một tiếng động lớn, là tiếng ù tai mãnh liệt làm cô tạm thời mất đi thính giác, cảm giác buồn nôn lập tức xông lên, đầu cô đau như muốn nứt ra, tất cả tinh thần lực trong thức hải đều bị rút sạch, cũng tiêu hao nghiêm trọng.
Cô không nhận ra được rằng lỗ tai mình đã chảy máu, mệt mỏi đến mức ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, cô rất muốn lập tức trở lại không gian, dựa vào cây đại thụ của cô một chút, nhưng lại thực sự quá mệt mỏi.
Cần thời gian để hồi phục đã, Khương Nặc bình tĩnh nghĩ.
“Đừng cử động.” Vân Diệu ngồi xổm xuống, ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô: “Đừng có suy nghĩ gì hết.”
Khương Nặc không nghe rõ anh đang nói cái gì.
Trước mắt biến thành màu đen, cô chỉ thấy môi Vân Diệu mấp máy, gió biển thổi qua trước mặt như thể giọng nói của anh đã bị gió thổi bay đi.
Khương Nặc ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Sau đó, anh đặt tay lên sau gáy Khương Nặc, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trên da đầu, một luồng nhiệt mạnh theo tay anh tuôn về phía đại não, chỉ trong nháy mắt, Khương Nặc có thể nghe thấy được.
Nhưng Vân Diệu vẫn tiếp tục làm động tác này, dùng một bàn tay khác đặt lên mắt cô, buộc cô phải nhắm mắt lại.
Ngón tay anh lạnh lẽo nhưng lại rất có lực.
Khương Nặc nhắm mắt lại, trong bóng tối, suy nghĩ cũng dần dần tạm dừng.
Cô bình tĩnh lại một chút, tinh thần bắt đầu thả lỏng, cảm giác nóng rực và đau nhức trong đầu cũng dần dịu đi dưới luồng nhiệt ấm áp kia.
“Lái thuyền đi.” Cô khẽ nói.
Vân Diệu khởi động động cơ, lúc này trên mặt biển không còn một con sứa nào, thuyền xung kích chạy rất thuận lợi, một đường đi về phía bắc. Chạy gần một giờ, cuối cùng cũng đến được đất liền, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy con đường đứt gãy.
Khương Nặc được Vân Diệu cõng lên bờ, cô đi về phía trước hai bước, cảm giác chân chạm đất cuối cùng cũng hoàn toàn an tâm.
“Tôi đi nghỉ ngơi đã.” Cô nói xong, quay đầu nhìn Vân Diệu, thân thể biến mất giữa không trung.
Sau khi tiến vào không gian, ánh sáng rực rỡ hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài khiến Khương Nặc không thể không nhắm mắt lại.
Cảm giác muốn nôn mà nôn không ra cuối cùng cũng không còn nữa.
Bởi vì cô đã thật sự nôn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-400.html.]
May mắn hôm nay không ăn gì, nôn ra đều là axit dạ dày, Khương Nặc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn sức lực để quản chuyện khác nữa, trực tiếp kéo một cái ghế sô pha tới nằm xuống.
Một giấc này dường như cũng không ngủ được lâu.
Cô ngủ rất ngon, ngã xuống liền quên cả thời gian. Đến khi cô tỉnh dậy, cảm giác đau đầu đã không còn, tinh thần lực cũng đang dần dần khôi phục, khả năng nghe và nói cũng trở lại bình thường.
Khương Nặc đứng dậy, cô cảm thấy đói bụng.
Cô thay quần áo, dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ rồi đi ra khỏi nhà trên cây, đứng trên cành cây, cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và cây đại thụ.
Sau đó, cô nhìn về phía con vật khổng lồ nằm bên cạnh rừng trúc.
Ý thức tới gần nơi đó, cô cũng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Thứ này đã chết, bên ngoài cơ bản chính là hình dáng của con bạch tuộc nhưng lại rất lớn, còn dài hơn cả cây trúc cao nhất ở trong rừng trúc. Nó có 12 xúc tu, khi tất cả đều duỗi ra thì kích thước sẽ rất kinh người.
Không nói ra được đây là sinh vật gì, có lẽ là một chủng biến dị của bạch tuộc. Hình dáng cũng rất xấu, lại còn khá dữ tợn, lớp màng thịt dày nặng kết nối các xúc tu, đỉnh đầu cùng hai bên có tất cả bốn con mắt, đều duy trì bộ dáng trước khi chết, trợn to trừng mắt.
Trí thông minh trác tuyệt của bạch tuộc, thói quen kỳ lạ, còn có gen đặc biệt khác thường, trước tận thế cũng có người cho rằng chúng giống sinh vật ngoài hành tinh.
TBC
Bây giờ Khương Nặc cũng không biết được nó có độc hay không, liền cầm d.a.o trúc cắt một đoạn xúc tu, cho vào túi rồi mang ra khỏi không gian.
Bên ngoài không gian đang mưa, hơn nữa còn là mưa to.
Khương Nặc vừa ra ngoài đã bị xối ướt sũng, cũng may cô phản ứng nhanh, nhanh chóng lấy dù ra che.
Gió to mưa lớn, dù có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Cũng may sức lực cô lớn, nắm chặt cán dù rồi nhìn xung quanh.
Chắc chắn Vân Diệu không đi xa.
Đưa mắt nhìn lại, cô nhìn thấy một ánh lửa bập bùng ở phía xa tối tăm.
Đó là một căn nhà bên đường.
Khương Nặc chậm rãi đến gần mới phát hiện đây là một ngôi nhà gỗ nhỏ trong khu nghỉ dưỡng, bị nước biển cuốn thẳng tới đây rồi mắc kẹt ở giữa đường.
Không biết ban đầu ngôi nhà này trông như thế nào nhưng bây giờ lại giống như một căn phòng nhỏ bị xé làm đôi, một bên gần như còn nguyên vẹn còn một bên không còn lại chút gì.
Khi cô đến gần, một bóng người cao lớn cũng rời khỏi đống lửa, đứng ở lối vào chờ cô.
Dưới nhà có một ít đá vụn và xương, Khương Nặc cất dù đi, Vân Diệu vươn tay kéo cô vào trong nhà.
Trong nhà này không có gì cả, trống rỗng, nhưng từ sàn nhà và giấy dán tường vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra được phong cách trang trí trước kia. Chỗ này không nhỏ, hiện tại đốt lên một đống lửa, bên cạnh là thuyền xung kích.
Rõ ràng là Vân Diệu đã kéo nó tới đây.
Tuy trời mưa to nhưng nhiệt độ không khí cũng không lạnh lắm, Vân Diệu đốt đống lửa chắc cũng chỉ vì muốn cô tìm được nơi này.
Khương Nặc thu thuyền xung kích vào không gian, trực tiếp lấy phòng trà ra.
Chiều cao của ngôi nhà này hoàn toàn đủ để chứa một container, chỉ là cửa vào dựa vào tường nên hơi chật chội.
Tiến vào phòng trà, Khương Nặc bắt đầu pha trà.
Cô vẫn luôn không mấy hứng thú với trà xanh nhưng dần dần lại thích quá trình pha trà, quá trình này sẽ làm cho tâm tình cô an ổn lại, đầu óc thư thái hơn.
Vân Diệu nhìn cô: “Sức khỏe thế nào rồi?”
“Không sao rồi, tôi hồi phục nhanh lắm.” Khương Nặc rót cho anh một cốc trà: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày.” Vân Diệu nói.
Khương Nặc định thần lại, chẳng trách nhìn dáng vẻ anh lo lắng đến như vậy.
Nhưng thân thể cô không có vấn đề gì, chỉ là tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, cũng may có cây đại thụ trong không gian giúp đỡ khôi phục, ngủ một giấc liền tốt hơn bảy tám phần.
Thấy Vân Diệu vẫn hơi nhăn mày, cô hiểu, nếu không có không gian, e rằng không thể nhanh như vậy.
Hiện tại cô cũng hiểu rõ, thu lấy vật phẩm không có sinh mệnh thì cho dù nó có lớn bao nhiêu cũng không có vấn đề, nhưng những sinh vật sống tràn đầy sinh cơ, đặc biệt là sinh vật sống sau khi biến dị mang theo linh khí thì khi thu vào sẽ rất hao tâm tổn sức.
Điều này chứng tỏ rằng cô còn cần phải trưởng thành hơn mới được.