Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 401
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:55
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô đặt cái túi đang cầm trong tay lên bàn trà, để Vân Diệu nhìn miếng thịt cô cắt ra từ xúc tu bạch tuộc: “Thứ này có thể ăn được không?”
Vân Diệu liếc mắt một cái, lắc đầu nói: “Không được.”
Khương Nặc cũng không bất ngờ lắm, cô cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện khối thịt này so với lúc vừa cắt xuống, màu sắc đã trở nên sẫm hơn rất nhiều, trong lớp thịt còn có những hạt màu xanh đậm, cũng không biết đây là ký sinh trùng hay là cái gì khác.
Càng nhìn càng thấy ghê tởm.
Cô ném khối thịt này vào trong đống lửa bên ngoài, nhìn nó bốc cháy.
TBC
Không hề có mùi thơm của bạch tuộc nướng, chỉ có mùi tanh khó tả. Đốt một hồi, nó đã trở thành một cục than cháy đen thui.
Buồn nôn là buồn nôn thật nhưng thật ra trên những thịt này vẫn có rất nhiều linh khí, một đống thịt lớn như vậy còn đặt ở không gian chiếm chỗ, cô không muốn ném đi, trong lòng suy nghĩ tận dụng nó như thế nào, liệu có thể lấy nó ra làm thành phân bón được không?
Như vậy thì có thể nuôi sống không ít cỏ nuôi gia súc và cây trồng.
Đó cũng là một ý tưởng.
Khương Nặc quay trở lại bên cạnh bàn trà, thở dài nói: “Chẳng trách các sinh vật biến dị ở đại dương muốn lên bờ, trong biển này quá xáo động, đáy biển liên tục có động đất, địa hình thay đổi lớn, linh khí sung túc, các loài sinh vật đều bị biến dị quá mức, bởi vậy không tránh khỏi việc tranh đoạt địa bàn, đoán chừng những sinh vật tiến hóa thất bại kia chỉ có thể phát triển trên đất liền.”
Điều mấu chốt nhất trước mắt chính là không có cách nào giải quyết vấn đề này cả.
Mối nguy hiểm ở vùng biển là quá lớn, cô chỉ đứng ở bờ biển quan sát mà đã bị sóng thần cuốn đi, thực sự không thể đoán được rằng thực tế có bao nhiêu sinh vật nguy hiểm ở dưới đáy biển.
Chỉ có thể trốn.
Bên ngoài mưa rất lớn, nhưng trong phòng trà lại vô cùng yên tĩnh.
Hai ba ngày nay Khương Nặc đã không ăn gì, cô thực sự rất đói, cũng không còn tâm trạng động thủ liền trực tiếp lấy tôm hùm đất cay, chân gà sốt chanh, cơm chiên hải sản ra ăn.
Khoai tây chiên là tự mình trồng, cà chua và rau quả làm salad cũng đều là tự trồng, đều có linh khí, đưa cho Vân Diệu.
Bên ngoài mưa to như trút nước nhưng không tạo thành chút ảnh hưởng nào.
Tuy rằng tạm thời bị mắc kẹt ở chỗ này nhưng Khương Nặc cũng không vội, mưa kiểu gì cũng sẽ ngừng, ở chỗ này thêm một lúc cũng không sao.
Lúc sóng mạnh thì thủy triều sẽ dâng cao, con đường phía trước sẽ bị ngập một phần, nhưng cho dù thủy triều lên xuống, chỉ cần sóng thần không ập đến thì tác động cũng không lớn.
Ăn xong, Khương Nặc lấy điện thoại ra.
Cô chụp mấy bức hình thiết kế bố cục doanh địa mà Ngô Đại Hà vẽ đưa cho Vân Diệu xem: “Không phải tôi đã nói sẽ xây cho anh một căn nhà sao? Anh chọn vị trí đi?”
Vân Diệu nhận lấy điện thoại, Khương Nặc phóng to bản vẽ ra chỉ cho anh xem.
Ánh mắt Vân Diệu nhìn sang, làn khói nóng từ ấm trà lượn lờ làm tăng thêm chút khói lửa bao phủ trên người anh.
“Anh còn thích cái gì nữa thì cứ nói cho tôi trước, tôi sẽ chuẩn bị cho anh. Có một căn nhà của mình, tóm lại vẫn là khác biệt.”
Vân Diệu không nhìn bức hình đó mà nhìn Khương Nặc, hỏi cô: “Cô ở đâu?”
Khương Nặc chỉ vào một điểm cao bên vách núi, nơi đó có một rừng cây rất yên tĩnh.
“Tôi ở đây.”
Thính giác của cô bây giờ quá nhạy cảm, muốn ở nơi yên tĩnh một chút.
Vân Diệu chỉ về một chỗ khác trong rừng cây, nói khẽ: “Tôi ở đây.”
Khương Nặc nhìn anh, cố ý chớp mắt mấy cái, kéo dài giọng: “Ồ... cách xa tôi như vậy à?”
“Không xa đâu.” Vân Diệu lại coi là thật, nghiêm túc giải thích: “Nếu quá gần, tôi có thể nghe thấy tiếng cô nói chuyện... Tôi không muốn nhìn lén cô, ở khoảng cách này vừa vặn.”
Nói xong, anh lại suy nghĩ một chút, ngón tay từ trên màn hình trượt đi, lại chỉ vào một chỗ khác: “Nếu như cô không ngại thì cũng có thể ở đây, tùy cô quyết định.”
Khương Nặc nhìn sang, nơi anh chỉ là ở sát vách núi, càng độc lập yên tĩnh hơn nhưng sẽ gần với nơi Khương Nặc ở.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Khương Nặc cười cười, cảm thấy trên đời này e rằng rất khó lại có một người trong sáng đến như vậy.
“Được rồi, để tôi suy nghĩ một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-401.html.]
Cô nói xong, mở chức năng chỉnh sửa hình ảnh ra, vẽ một vòng tròn màu đỏ trên vị trí thứ hai mà Vân Diệu chỉ.
Trời đã mưa mấy tiếng đồng hồ, ý thức Khương Nặc tiến vào không gian tiến hành sắp xếp mấy thứ đơn giản.
Cô đã thu được rất nhiều sứa cùng với một con bạch tuộc lớn.
Nhìn lướt qua thấy có hơn ngàn con sứa, mỗi con đều không nhỏ, thoạt nhìn thấy cấu trúc thân thể chúng đều khá dẻo dai, cô tạm thời chưa nghĩ ra được có thể làm gì, định mang về cho Chu Duyệt Nghiên xem thử.
Quái vật bạch tuộc chỉ có thể đặt ở trên bãi đất trống bên cạnh rừng trúc, cách xa khu vật tư sinh hoạt.
Sau khi mưa tạnh, thời tiết nhìn cũng có vẻ không ổn định, Khương Nặc không vội đi mà ở lại quan sát, nhàm chán thì dạy Vân Diệu chơi cờ ca rô.
Đánh mấy ván không lại, cô liền không chơi nữa.
Cờ ca rô không có gì thú vị cả, chỉ có học sinh tiểu học mới chơi cái này.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi Vân Diệu.
Vân Diệu không nói gì, chỉ giơ tay lên, để lộ đồng hồ trên cổ tay cho cô xem.
6 giờ 36 phút.
Bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của mặt trời và mặt trăng, bình thường các lần thủy triều cách nhau khoảng 12 giờ, thời gian này có lẽ là thủy triều đang rút xuống.
Nhưng từ trường hỗn loạn, la bàn cũng không dùng được, cũng không biết quy luật của thủy triều bình thường có thể áp dụng được hay không.
Khương Nặc xỏ một đôi ủng đi mưa ống dài, buộc chặt góc quần và cổ áo, đeo khẩu trang bước ra khỏi phòng trà đi dọc con đường ra bờ biển.
Quả nhiên là thủy triều đã rút.
Nước biển lùi về sau, để lại không ít đồ trên mặt đường, có cát đá cuốn lên, cũng có một số mảnh vỡ xây dựng và rác rưởi, còn có không ít sinh vật sống.
Trước tận thế, cô rất thích xem mấy video đuổi biển.
Khương Nặc từ xa nhìn thấy một con rùa biển mắc cạn ở mép nước, còn muốn đi tới để vớt nhưng vừa đi vài bước, cô liền thấy rõ toàn thân con rùa biển này phủ đầy hà, không chỉ trên mai mà còn ở bên trong cơ thể, bao gồm cả miệng.
Những con hà đó rõ ràng sinh trưởng rất nhanh, mọc điên cuồng ở trong miệng, cuối cùng phần đầu của con rùa bị nén lại rồi vỡ ra, đôi mắt cũng nứt ra, không biết nó đã phải chịu đau đớn đến cỡ nào trước khi chết.
Khương Nặc dừng bước, lấy kính viễn vọng ra, nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều côn trùng to như hạt vừng, nhao nhao bò lên t.h.i t.h.ể rùa biển, không ngừng chui vào trong thân thể của nó.
Hình ảnh này thực sự quá buồn nôn.
Cô lấy lại bình tĩnh, thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, năng lực sinh sản của ký sinh vật vốn đã rất mạnh, nếu lại trải qua biến dị thì sẽ thực sự có sức tàn phá khủng khiếp.
Đối với tất cả vạn vật linh nguyên đều mang đến lợi ích, chỉ là vật cạnh thiên trạch, chỉ không ưu tiên nhân loại mà thôi.
Cô không còn muốn đi về phía trước nữa.
Thật khó có thể tưởng tượng kiếp trước Vân Diệu lại nguyện ý ở lại bờ biển, mỗi ngày nhìn thấy những cảnh tượng này thật sự giống như bị ô nhiễm tinh thần.
Khả năng chịu đựng tâm lý của Khương Nặc cũng không kém, kiếp trước cô đã ăn đủ thứ từ nước bẩn đến đồ ăn thối, nhưng nếu như có thể lựa chọn, cô không muốn lại đến bờ biển nữa.
Vân Diệu không đi theo, chỉ đứng ở phía sau chờ cô, Khương Nặc xoay người nói với anh: “Đi thôi.”
Vân Diệu khẽ gật đầu.
Khương Nặc thu phòng trà lại rồi cùng anh đi bộ, Khương Nặc chưa từng tới nơi này, thỉnh thoảng cần lấy bản đồ ra đối chiếu nhưng Vân Diệu rất quen thuộc với phương hướng đi Hải Thành, dẫn đường ở ngay phía trước.
Đi được một ngày, tình trạng hư hại của con đường đã tốt hơn rất nhiều. So với sự tàn phá do động đất và sóng thần gây ra thì giá lạnh và băng tuyết ngược lại sẽ tẩm bổ đất đai. Trên thực tế, trong tro núi lửa rất giàu phốt pho và kali, có thể làm cho đất đai trở nên phì nhiêu.
Kiếp trước chính phủ đã tích trữ một lượng lớn tro núi lửa dùng để trồng trọt trong mấy năm sau đó, chỉ là bây giờ mặt đất bị mưa axit làm cho ô nhiễm nghiêm trọng, vẫn còn đang trong thời kỳ tự mình thanh lọc.
Tuyết đọng trên mặt đường đã tan rất lâu, đã không còn dùng giày tuyết nữa nhưng cũng không thích hợp để lái xe. Cũng may thể lực hai người đều rất dồi dào nên đi cũng nhanh, đi suốt cả một ngày cũng sẽ không quá mệt mỏi, bọn họ cũng không quá ỷ lại vào phương tiện giao thông.
Khi dừng lại nghỉ ngơi, Vân Diệu nói với Khương Nặc: “Trước khi cô trở về có thể đi với tôi tới Hải Thành một lần không?”
“Có chuyện gì sao?” Khương Nặc hỏi.
“Tôi muốn đưa Trần Chính Vũ đi.” Anh nhẹ giọng nói: “Còn có một vài thứ phải lấy, mượn tiểu giới của cô.”