Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 403

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:59
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Diệu nhìn về phía Khương Nặc, mím môi.

Cho dù cô muốn lấy cái gì từ nhà họ Diệp thì Vân Diệu đều có thể giúp cô, anh cảm thấy mình vẫn có chỗ dùng được, có thể khiến cô đạt được tới tay nhanh hơn.

Nhưng hiển nhiên Khương Nặc cũng không có kế hoạch cho anh.

Có lẽ có một số việc cô chỉ muốn tự mình đi làm.

Vân Diệu không giấu được sự mất mát trong lòng, ánh mắt anh nhìn về phía Khương Nặc, cuối cùng nói: “Được.”

Khương Nặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với anh.

Sau khi Vân Diệu rời đi, Khương Nặc đổi vị trí, cẩn thận quan sát bố cục nhà họ Văn trong bóng đêm.

Nhà họ Diệp có Lực Đan, có căn cứ, có tay chân mạnh mẽ như Vũ Nô.

Nhưng đây là hang ổ nhà họ Văn, bọn họ có vệ sĩ, có vũ khí nóng, có lẽ sẽ bị áp chế, nhưng sẽ không đến mức một chút dấu vết phản kháng cũng không có.

Dù sao Văn Viễn Tùng cũng là em họ của Diệp Huy Dương, cô có dự cảm, trận chiến này hơn rất có thể chính là do bản thân Diệp Huy Dương đến đây.

Đối với ông chủ Diệp này, Khương Nặc vẫn muốn gặp một chút.

Diệp Huy Dương từ nhỏ đã có linh khí trên người, chắc chắn sẽ không yếu, mà nhất định ông ta cũng sẽ dẫn tay chân của mình tới đây.

Nhưng kể từ khi có thể tiến vào không gian, có thêm một thủ đoạn để giữ mạng, lá gan của cô cũng lớn hơn rất nhiều, có một số việc muốn tự mình đi làm, không muốn dựa dẫm vào người khác.

Cho nên cô mới đẩy Vân Diệu ra, chỉ cần anh không có mặt thì sự sống c.h.ế.t của Văn Viễn Tùng không liên quan gì tới cô nữa.

Ánh mắt của Khương Nặc trở nên lạnh lùng.

Cô giữ khoảng cách, dưới sự yểm hộ của bóng tối chậm rãi tới gần.

Những căn nhà này của nhà họ Văn từ xa trông không dễ thấy nhưng nếu nhìn kỹ thì lại rất thú vị.

Nhà không cao, không gian cũng rất nhỏ, phần thân chính sử dụng nhiều ống thép và bê tông cường độ cao.

Một chuyên gia đã từng nghiên cứu chỉ ra rằng, khi gặp một trận động đất có cường độ từ 7 độ richter trở lên thì một tòa nhà có kết cấu bình thường sẽ rung chuyển khoảng 1 mét, trong khi tòa nhà có kết cấu thép thì chỉ bị rung chuyển 30 cm.

Những căn nhà này đều rất nhỏ, vật liệu lại vô cùng kiên cố, có thể thấy được là được chuẩn bị tỉ mỉ trước khi xảy ra tận thế.

Cô phân biệt tiếng hít thở trong phòng, còn có tiếng tim đập hỗn loạn.

Xem ra người ở bên trong rất bất an, thậm chí còn đang sợ hãi.

Bóng dáng Khương Nặc lặng lẽ xuyên qua trong bóng tối, phát hiện những ngôi nhà nằm rải rác có ít nhất cũng phải hơn 100 ngôi nhà. Mỗi nhà có thể ở từ 2 – 3 người, nhưng nhân khẩu nhà họ Văn cũng không nhiều như vậy, rất nhiều căn bị bỏ trống.

Khoảng cách giữa các căn nhà rất rời rạc, chắc chắn không có nền móng cỡ lớn, Khương Nặc cân nhắc đến việc trực tiếp thu một ít căn nhà vào trong không gian.

Nhưng phải di chuyển trước một số khoảng trống trong không gian đã.

Quan sát vòng ngoài một hồi, Khương Nặc bắt đầu đi đến nơi nhiều người nhất.

Dưới chân là con đường lát đá đã được sửa chữa, tuyết đọng tan đi, cô cố tình thay một đôi giày đế nhung, tiếng bước chân rất nhỏ, đi tới phía sau một dãy nhà.

Bảy căn nhà xếp thành một hàng, vô cùng dễ thấy.

Bên trong có người đang nói chuyện.

Trong nhà có lẽ được dựng vách ngăn, tiếng nói chuyện rất khẽ nhưng Khương Nặc lại không nghe rõ nội dung. Nhưng ở một nơi không ai dám lên tiếng như thế này, nếu bọn họ lên tiếng thì đương nhiên sẽ chính là điểm nhấn.

Khương Nặc cẩn thận xác nhận, bên trong có chừng 10 người.

Cô không vội thám thính, chỉ yên lặng nằm tại chỗ, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Qua một giờ, cánh cửa mở ra.

Hai người đàn ông cao lớn kéo một người ra ngoài, ném anh ta xuống đất.

Người kia đau đớn nức nở, không dám khóc cũng không dám kêu, chỉ nói: “Làm ơn nhẹ nhàng một chút, ông chủ Diệp nói lưu lại cho tôi một mạng, các anh đừng ném tôi c.h.ế.t ...”

Vừa nói xong, lại bị thêm một cước, thở hổn hển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-403.html.]

Lần này người đó không dám nói tiếp nữa, nằm rạp trên mặt đất cũng không biết có phải đau đến ngất đi hay không, nửa ngày không hề nhúc nhích.

Khương Nặc khẽ nhíu mày, người này vừa lên tiếng, cô đã nhận ra là Tiểu Hoàng.

Đang muốn bắt người thám thính tình huống một chút, cái này không phải đưa người tới cửa rồi sao?

Qua hồi lâu, Tiểu Hoàng mới tỉnh lại từ trong đau đớn thống khổ, cậu ta chống người đứng lên, cảm giác toàn thân chỗ nào cũng đau, trong miệng vừa thở ra vừa thấp giọng chửi: “Đêm nay đá tôi cha anh không còn, đánh tôi nhất định đoạn tử tuyệt tôn.”

Khương Nặc:...

Khương Nặc không ngờ có người sau khi bị đánh rồi mà vẫn còn có thể lắm miệng.

Cô đứng yên trong bóng tối, nhìn Tiểu Hoàng xoa bụng khập khiễng đi về phía trước. Chờ khi cậu ta đến trước một căn phòng, đang định gõ cửa thì một đôi tay từ chỗ tối vươn ra, bịt chặt mũi miệng của cậu ta lại.

Sức lực kia quá lớn, Tiểu Hoàng liều mạng giãy dụa lại không thể phát ra được một chút âm thanh nào, cũng không thể hít thở được.

Không đến nửa phút, Tiểu Hoàng cũng bởi vì ngạt thở mà mất sức, cả người xụi lơ trơ mắt nhìn mình bị người kéo đi.

Cuối cùng, Tiểu Hoàng hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, mà cậu ta cũng không giãy dụa nổi nữa.

Khương Nặc kéo cậu ta ra rất xa bên ngoài rừng đá, giữa đường thấy cậu ta không còn lộn xộn nữa liền buông hai ngón tay ra để cậu ta có thể hít thở.

Cuối cùng, cô cũng thả Tiểu Hoàng ra.

Tiểu Hoàng nằm nhoài trên tảng đá hít thở một cách nặng nhọc, hít vào quá nhiều không khí đến nỗi sắp hoa cả mắt. Cậu ta tức giận quay đầu, đang định mắng thêm vài câu nữa nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt Khương Nặc, cậu ta lập tức đứng thẳng người, mở to mắt nhìn.

Khương Nặc ra hiệu cho cậu ta im lặng, chỉ chỉ phía sau, ý bảo cậu ta đuổi theo.

Tiểu Hoàng ngậm chặt miệng, nước mắt lưng tròng đi theo phía sau cô.

Khương Nặc dẫn cậu ta ra tận bên ngoài rừng đá, nơi này chỉ có vách đá, hoàn toàn không còn đường có thể đi qua mới nói với cậu ta: “Bây giờ cậu có thể nói chuyện rồi.”

“Chị của em ơi...!!” Phong ấn vừa được gỡ bỏ, Tiểu Hoàng liền bắt đầu lau nước mắt, vừa lau vừa khóc: “Chị!! Cuối cùng chị cũng đến rồi! Chị! Có phải chị tới cứu em không! Em biết chị là người tốt nhất...”

Lỗ tai Khương Nặc lập tức ong ong.

“Nói trọng điểm.” Cô ngắt lời.

Tiểu Hoàng hít mũi, hít vài cái rồi ấm ức ngồi dưới đất: “Có gì ăn không, em đói quá.”

Khương Nặc “lấy” từ trong ba lô ra hai quả trứng gà luộc, một ít thịt khô, còn có một chai nước khoáng.

Hai mắt Tiểu Hoàng sáng rực, luôn miệng nói cảm ơn, nhận lấy rồi liền bắt đầu ăn.

Khương Nặc để cậu ta ăn còn mình đi xung quanh nhìn một chút, xác nhận xung quanh không có ai rồi mới quay lại. Lúc này Tiểu Hoàng đã ăn ngấu nghiến đồ ăn, còn ngửa đầu uống nửa bình nước, thấy Khương Nặc trở về, cậu ta có chút ngượng ngùng nói:

“Chị ơi, thật xin lỗi, em ăn hết rồi, nhưng em có để lại cho chỉ nửa chai nước.”

“Không cần, cậu uống đi.” Khương Nặc thản nhiên nói.

Tiểu Hoàng có chút vui mừng, lại ngửa đầu uống thêm mấy ngụm lớn, cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu ta bắt đầu nói chuyện: “Chị, đã ít nhất hai ngày nay em không ăn không uống, thật sự khát c.h.ế.t rồi. Cũng may chị đã cứu em, em biết ngay chị là chị gái ruột thịt của em mà, hu hu... Chị đừng nóng, em sẽ nói trọng điểm, em sẽ nói ngay.”

Khương Nặc liếc cậu ta một cái, cậu ta lập tức ngồi thẳng người nói: “Để em bắt đầu kể từ đâu.”

TBC

“Nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.” Khương Nặc nhắc nhở.

“Được, nhất định em sẽ không nói nhảm, nhưng em cảm thấy biểu đạt lòng biết ơn của em với chị cũng không tính là nói nhảm, vậy nên mấy lời này nhất định phải nói, nếu không thì em sẽ trở thành người vô ơn, hơn nữa nếu như em không tỏ ra biết ơn thì hóa ra em bị ngu à? Bây giờ em muốn sống thì chỉ có thể dựa vào ôm đùi mà sống, không phải là em muốn ôm đùi của chị đó sao?”

Khương Nặc day day mi tâm, cố kiềm chế sự bực bội của mình: “Đã mấy ngày cậu không được nói chuyện rồi?”

Tiểu Hoàng lập tức lộ ra vẻ ấm ức: “Ít nhất nửa năm... Ít nhất nửa năm rồi em không được nói, chị, em sắp thành người câm rồi.”

Khương Nặc: “...”

Đối với một người nói nhiều mà nói, chuyện này cũng thảm thật.

Tiểu Hoàng lôi kéo làm quen xong, thấy tốt liền thu, ngồi dưới đất nghiêm túc kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Sau khi bước vào thời tiết cực lạnh, sinh vật biến dị gần như đã tuyệt tích, Vân Diệu cũng biến mất.

Loading...