Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 404
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:01
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn dĩ chỉ có lúc anh dẫn bọn họ đi tìm sinh vật biến dị mới gặp được, sau đó không tìm nữa, bọn họ căn bản không biết Vân Diệu đang làm gì.
Thời gian đó, Tiểu Hoàng vẫn luôn ở cùng đám người Bốn Mắt ở một ngôi nhà khác phía sau núi.
Kỳ thật cuộc sống rất thoải mái, không lo ăn không lo uống, Dương thư sinh cũng thường xuyên đến giao vật tư sinh hoạt.
Tiểu Hoàng có thể đi làm những thứ mình thích, suốt ngày ăn không làm việc.
Chỉ là phải kiên trì rèn luyện, chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo. Mỗi tháng một lần đội trưởng Trần sẽ tới kiểm tra, anh ta không cho phép bất luận kẻ nào làm cản trở khi ra ngoài.
Sau đó có một ngày, đội trưởng Trần lại đột nhiên dẫn bọn họ ra ngoài, Vân Diệu cũng ở đó.
Có thể là nhiệt độ không khí ấm lên, thu hoạch lần này khá phong phú, bọn họ bắt được không ít sinh vật biến dị, sau đó Vân Diệu lại rời đi, bọn họ đưa thịt của sinh vật biến dị đến nhà họ Văn.
Đến lúc này, bọn họ liền ở lại nhà họ Văn.
Nguyên nhân là vì căn nhà mà bọn họ ở trước đó bị người sống sót phát hiện, vật tư cũng bị dọn sạch, nơi đó đã bị lộ nên không thích hợp ở lại nữa.
Chỗ mà nhà họ Văn ở đã được chuẩn bị rất sớm từ trước thời tận thế, phong tỏa núi non, tạo thành một nơi thế ngoại đào nguyên.
Một khi nơi này bị thế giới bên ngoài phát hiện thì nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn.
Vì thế trước khi tìm được chỗ ở mới dàn xếp cho bọn họ, bọn họ liền tạm thời ở lại nhà họ Văn, ở một lần là nửa năm.
Nửa năm này đối với Tiểu Hoàng mà nói, không có ai để nói chuyện cũng không phải là khó chịu nhất mà thái độ cao cao tại thượng của người nhà họ Văn mới khiến cậu ta không thoải mái.
Cậu ta và đám người Bốn Mắt bị tách ra ở riêng, mỗi người một gian phòng, không có cho phép thì không được tùy ý đi lại, cứ đến định kỳ lại được phát chút đồ ăn, cơ bản không khác gì ngồi tù.
Mỗi ngày cậu ta đều sống một cuộc sống vô cùng nhàm chán.
Cậu ta đã từng cầu xin vệ sĩ nhà họ Văn, hỏi liệu ít nhất cậu ta có thể sống trong một phòng đôi hay không, chỉ cần có người để nói chuyện là được, nhưng vệ sĩ căn bản không muốn để ý nhiều đến cậu ta.
Cái loại thái độ cao cao tại thượng của người nhà họ Văn kia thật sự khiến cậu ta phát ốm đến tận xương tủy.
Cậu ta mong Vân Diệu trở về một lần, như vậy đội trưởng Trần sẽ dẫn bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì đó, cũng có thể thay đổi tình trạng bị giam giữ giống như bị lãng quên như lúc này.
Mãi đến khi có một ngày, đột nhiên có người mở cửa ra.
Tiểu Hoàng còn chưa kịp vui vẻ đã bị người kéo ra ngoài một cách thô bạo, kéo vào trong một căn phòng, không phân ba bảy hai mốt tiến lên đánh cậu ta một trận.
Trong đầu Tiểu Hoàng đầy dấu chấm hỏi.
Không chỉ có một mình cậu ta bị đánh, cùng bị đánh còn có đám người Dương thư sinh và Bốn Mắt.
Ngày thứ ba, đội trưởng Trần cũng bị kéo tới.
Sau đó, bọn họ bị tách ra thẩm vấn, chủ yếu là hỏi những chuyện liên quan tới Vân Diệu.
Những gì có thể nói thì Tiểu Hoàng đều đã nói, chủ yếu cậu ta biết cũng không nhiều, những chuyện này nhà họ Văn cũng không phải không có người biết.
Cậu ta cũng không ngốc, trong quá trình thẩm vấn, cậu ta phát hiện những người này không phải là người nhà họ Văn, từ đủ loại dấu vết cậu ta liền phỏng đoán chính là ông chủ Diệp.
Rốt cuộc thì ông chủ Diệp vẫn phát hiện nhà họ Văn nổi lên dị tâm, tự mình tới cửa.
Nhà họ Văn bị khống chế chỉ trong một đêm, tất cả mọi người bị giam trong phòng, bất luận kẻ nào tự tiện phát ra một chút âm thanh đều sẽ bị kéo ra xử tử.
Nhìn thấy người nhà họ Văn cao quý trước kia bị kẻ cao quý hơn hành hạ mà không dám nói một lời, trong lòng Tiểu Hoàng có chút sảng khoái.
Nhưng rất nhanh cậu ta không còn sảng khoái nổi nữa.
Cậu ta bị giam riêng, một mình thẩm vấn.
Mãi đến cuối cùng, cậu ta cũng không nhìn thấy ông chủ Diệp, người thẩm vấn cậu ta là một gã đàn ông lực lưỡng cao gần 2 mét, cánh tay to bằng eo cậu ta, sức lực lại càng kinh người.
Tiểu Hoàng bị anh ta xách lên giữa không trung như xách một con gà con rồi quăng xuống mấy lần, sau mấy lần xách lên quăng xuống cũng gần như mất nửa cái mạng.
Nhưng cậu ta thật sự bị oan, cậu ta đã khai hết ra rồi nhưng đối phương vẫn không tin.
“Mày là người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của anh ta, lại nói không biết lai lịch của anh ta à?”
Tiểu Hoàng thật sự khóc không ra nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-404.html.]
“Tôi chỉ đang ôm đùi, giả bộ như quan hệ tốt với anh ta mà thôi... Tôi nói thật đấy!”
“Mày cảm thấy tao sẽ tin mấy lời buồn cười như vậy à?” Gã đàn ông lực lưỡng tức giận, quăng thêm mấy lần nữa.
Tiểu Hoàng thật sự sắp bị xé thành từng mảnh, xương sườn bị nứt ra, ngay cả ngồi cũng đau thấu tim gan.
Nhưng cậu ta thực sự không nói dối!
Khương Nặc nghe đến đó cũng có chút buồn cười.
Tên nhóc tóc vàng này rõ ràng là bị tội, nhưng khi nghe cậu ta nói ra thì luôn mang thêm hiệu quả gây cười.
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi.
“Sau đó em lại bị giam lại, bọn họ tìm em hỏi rất nhiều chuyện, cũng bắt em chịu tội rất nhiều, nhưng em đoán là mình vẫn còn chút giá trị nên họ cũng không gây ra quá nhiều thương tổn cho em.” Tiểu Hoàng nhăn nhó nói tiếp.
Gã đàn ông lực lưỡng kia của nhà họ Diệp tên là Diệp Thành Văn, hình như từ nhỏ đã uống một loại thuốc gì đó nên sức lực vô cùng lớn, tính tình bạo ngược.
Lúc cha mẹ đặt cho anh ta cái tên này, không biết có từng nghĩ tới anh ta trưởng thành sẽ có tính tình như vậy hay không.
Người này tâm tình không ổn định, nói cũng không ít, lúc giày vò Tiểu Hoàng cũng sẽ dương dương đắc ý nói chút chuyện của mình, nhìn dáng vẻ xem ra đầu óc không quá thông minh.
Anh ta nói trước ngày tận thế trên tay mình đã từng dính mạng người.
Thủ đoạn của anh ta rất tàn nhẫn, anh ta g.i.ế.c ai xong liền hủy thi diệt tích, lại có nhà họ Diệp che giấu nên cho tới bây giờ anh ta không thèm để mắt tới những người bình thường.
Nếu anh ta muốn g.i.ế.c Tiểu Hoàng, chỉ cần động ngón tay là được, nhà họ Diệp có đầy đủ nội tình, có vinh hoa mà một kẻ nhỏ bé như cậu ta không thể tưởng tượng ra được.
Tiểu Hoàng rất nghe lời, cậu ta cũng không biết mình còn có thể nghe lời như vậy, nhưng Diệp Thành Văn vẫn không hài lòng.
Tiểu Hoàng kể cho anh ta nghe tất cả mọi chuyện kể từ lần đầu tiên gặp Vân Diệu.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Khương Nặc.
Khương Nặc là đối tượng thứ hai được bọn họ chú ý trọng điểm ngoại trừ Vân Diệu.
Tiểu Hoàng đã nói hết những gì có thể nói.
Căn cứ vào lời khai của cậu ta, nhà họ Diệp hiện tại cũng có một vài hiểu biết sơ bộ về Khương Nặc. Họ Vu, khoảng 25 tuổi, quen dùng d.a.o găm, thực lực không lường được, quan hệ với Vân Diệu là tình nhân hoặc là hơn.
Khương Nặc:...
Khóe miệng cô giật giật: “Cậu nói như vậy à?”
“Em không nói thế.” Tiểu Hoàng vội vàng giải thích: “Em chỉ nói chi tiết những chuyện xảy ra ở núi Việt, hai anh chị có mấy lần hành động một mình, còn đi vào rừng cây nhỏ, sau khi trở về quần áo của lão đại bị rách, cứ như vậy nên bọn họ liền hiểu vậy thôi.”
Khương Nặc phải cố nhịn lắm mới không đưa tay lên vỗ trán.
Thằng nhóc này nói chuyện không đáng tin cậy, trong mười câu đại khái chỉ có năm câu có thể nghe, nhà họ Diệp gặp phải cậu ta cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo.
Tiểu Hoàng quan sát sắc mặt của cô, lấy lòng nói: “Chị đừng tức giận, em cũng là vì muốn sống sót thôi, lời nói thật xen vào lời nói dối, vắt kiệt thông tin từng chút một để cho mình có chút giá trị.”
Cậu ta hạ giọng rồi lại nói tiếp: “Thật ra em đã nhìn thấy khuôn mặt chị, biết chị trông thế nào nhưng em vẫn nói với bọn họ là chị vẫn luôn đeo khẩu trang, mà bức chân dung em đưa cho bọn họ cũng là dáng vẻ chị mang khẩu trang. Những chuyện thật sự không thể nói thì em vẫn không nói, em biết rõ nếu một khi em không còn hữu dụng nữa thì nhất định bọn họ sẽ g.i.ế.c em như vứt một đống rác, người duy nhất có thể giúp em sống sót chỉ có chị và lão đại thôi.”
Khương Nặc nghe xong không có phản ứng gì, mặt không biểu tình nhìn cậu ta: “Cậu và bọn họ đã đạt thành giao dịch gì?”
TBC
Trái tim Tiểu Hoàng đập thình thịch, nghiêm túc trả lời: “Sau khi ông chủ Diệp tới đây, nhà họ Văn đã hoàn toàn bị ông ta khống chế. Hiện tại ông ta bảo người truyền tin yêu cầu Văn Vịnh Vi từ Đại Hưng Lĩnh trở về. Chờ cô ta trở về rồi, ông chủ Diệp sẽ chế phục cô ta, mục đích cuối cùng là muốn khống chế lão đại, trong quá trình này, em cần phải phối hợp với bọn họ. Nhưng cụ thể nên làm thế nào thì bọn họ còn chưa nói cho em biết.”
“Văn Vịnh Vi sẽ trở về sao?” Khương Nặc tỏ vẻ nghi vấn.
“Không biết.” Tiểu Hoàng xoa xoa khóe miệng vẫn còn vết bầm tím sau khi bị đánh, nhỏ giọng nói: “Từ lúc tin tức truyền đi đến giờ đã là 11 ngày rồi, em cũng đang đếm từng ngày, cho dù muốn quay về cũng không thể nhanh như vậy được, dù sao cũng quá xa.”
“Cô ta đang tu sửa căn cứ, bảo cô ta về là cô ta sẽ về sao?”
“Tin tức truyền đi là ông cụ Văn bị cảm lạnh, cần người trở về để chủ trì đại cục, có thể còn liên quan đến quyền thừa kế nữa thì phải. Em thực sự không biết chi tiết, bọn họ không nói cho em.” Tiểu Hoàng lắc đầu nói.
Khương Nặc không nói gì.
Cô biết chắc chắn Văn Vịnh Vi sẽ không quay về.
Từ nhỏ cô ta đã được ông nội nhắc nhở rằng nhất định phải gả cho một ông già, hiện tại hôn sự đã xác định, cô ta còn một đứa em trai nữa, quyền thừa kế của nhà họ Văn sẽ có liên quan gì với cô ta đây?
Văn Vịnh Vi tinh ranh như vậy, trở về mới là lạ, cô ta ngay cả căn cứ Đại Hưng Lĩnh cũng không muốn.