Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 405
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:04
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Có 7 gian nhà liền nhau, đó là chỗ Văn Viễn Tùng ở phải không? Ông ta bây giờ thế nào rồi?”
“Đó là nhà chính, ông cụ Văn đúng là ở trong đó.” Tiểu Hoàng trả lời: “Nhưng ông ta đang bị giam lỏng, em không nhìn thấy ông ta, hôm nay em bị gọi tới thẩm vấn thì chỉ có Diệp Thành Văn và tay chân nhà họ Diệp thôi.”
“Trong phòng có tất cả mấy người?”
Tiểu Hoàng thầm nhẩm trong đầu: “Em đoán là có 9 người, ông chủ Diệp ở phòng trong, chỉ là em bị giam ở bên ngoài không được tiếp xúc, ngoài ra còn có ông cụ Văn, Diệp Thành Văn, còn có 6 gã tay chân nữa, tổng cộng là 9 người.”
Nói xong, cậu ta có vẻ cũng không chắc chắn lắm: “Dù sao hai ngày nay em chỉ nhìn thấy 6 gã tay chân, cũng có thể còn những người khác mà em không nhìn thấy.”
Khương Nặc biết cậu ta tính không sai.
Trước khi Tiểu Hoàng bị ném ra ngoài, cô nghe thấy bên trong có 10 người.
Trừ Tiểu Hoàng ra thì còn lại 9 người.
Diệp Thành Văn và sáu gã tay chân là lực lượng chiến đấu chính bên người Diệp Huy Dương, chưa nói đến thân thủ bọn họ như thế nào, trong tay sẽ không thiếu súng.
Chỉ có thể chờ Vân Diệu trở về liên thủ.
Mặc dù Khương Nặc muốn moi chút lợi ích từ trên người Diệp Huy Dương này, nhưng an toàn của bản thân quan trọng hơn.
Trong lúc cô đang suy tư thì Tiểu Hoàng lại bắt đầu nói nhảm.
“Chị, chuyện đã thành ra thế này rồi, hôn sự của tổng giám đốc Văn và ông chủ Diệp chắc chắn đã thất bại rồi nhỉ? Chị nói xem... liệu cô ta có đánh chủ ý lên lão đại không? Em cứ cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn lão đại không đúng lắm.”
Khương Nặc lười để ý đến cậu ta.
Cô trầm ngâm một lúc: “Bọn họ ném cậu ra ngoài, không thèm trông chừng cậu sao?”
Tiểu Hoàng cười khổ: “Không có ai trông chừng em cả, em căn bản không dám phản kháng. Đường ở bên ngoài đã bị chặn lại, em không đi ra được, lại không có gì để ăn uống, đi ra ngoài cũng là c.h.ế.t mà thôi.”
“Vậy Trần Chính Vũ ở đâu?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm: “Không biết, đến bây giờ em chỉ gặp được Bốn Mắt. Bốn Mắt bị đánh rất nghiêm trọng, hiện tại cũng đang bị nhốt lại, hi vọng đội trưởng Trần còn sống... Thủ đoạn của người nhà họ Diệp thật sự quá tàn nhẫn.”
Sau khi nhà họ Văn bị khống chế, mọi người đều được lệnh ở trong phòng, không được ra ngoài, không được lên tiếng.
Bất luận kẻ nào vi phạm hoặc chống cự đều kéo ra ngoài xử tử.
Đến cuối cùng, không ai dám phát ra âm thanh gì nữa.
Cả một vùng rộng lớn yên lặng như chết, chỉ có ánh lửa cháy trong lò sưởi vẫn còn đang lắc lư.
Chỗ bị chấn thương trên xương sườn Tiểu Hoàng trong một tuần này đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng nhìn thảm trạng của những người khác, lúc đau nhất cậu ta cũng không dám lên tiếng, chỉ có lúc nào được phép nói mới có thể nói, nếu không chính là vi phạm lệnh của ông chủ Diệp.
Ở sâu trong nội tâm, cậu ta cực hận loại tác phong này, coi mình là ai chứ, Hoàng đế sao?
Nhưng có cách gì đây?
“Trần Chính Vũ tạm thời sẽ không chết, cậu yên tâm đi.” Khương Nặc nói.
Trần Chính Vũ là người được Vân Diệu coi trọng nhất trong tất cả mọi người, Tiểu Hoàng có tác dụng thì đương nhiên anh ta cũng có, tuy rằng anh ta không hiền lành dễ bảo như Tiểu Hoàng nhưng rất có thể sẽ giữ mạng cho anh ta trước đã.
Khương Nặc lại hỏi Tiểu Hoàng: “Căn phòng vừa nãy cậu muốn về có phải là chỗ cậu bị nhốt không?”
Tiểu Hoàng gật đầu: “Ngoại trừ em thì chỉ có Diệp Thành Văn mới đến đó thôi, anh ta ở bên cạnh ông chủ Diệp nên chắc hẳn phải chịu rất nhiều áp lực. Cứ cách ba đến năm ngày sẽ đến đánh em một lần, có lẽ không phải hôm nay thì chính là ngày mai.”
TBC
“Đưa tôi tới đó.” Khương Nặc nói.
Tiểu Hoàng gật đầu nhưng vẻ mặt không giấu được sự lo lắng: “Chị, em nghe theo lời chị hết, chỉ mong chị có thể cứu mạng em trong thời khắc nguy cấp thôi.”
Khương Nặc nhìn cậu ta: “Được.”
Tiểu Hoàng lặng lẽ vòng qua những căn phòng kia, chậm rãi đi đến gian phòng của mình.
Khương Nặc không ở cùng một chỗ với cậu ta, cậu ta cũng không nhìn thấy Khương Nặc ở đâu, trong bóng tối, cậu ta chỉ phân biệt phương hướng thôi đã cố hết sức rồi.
Cuối cùng cũng đi tới cửa.
Cách khung cửa sổ, bên trong một mảnh đen kịt, xem ra Diệp Thành Văn không ở đây.
Điều này khiến Tiểu Hoàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tối thiểu sẽ không đối đầu với nhau ngay lần đầu tiên, trở lại trong phòng, cậu ta có thể làm cạm bẫy gì đó, có thời gian chuẩn bị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-405.html.]
Đang do dự xem có nên mở cửa hay không, hay là ở nguyên đó chờ Khương Nặc hiện thân, Tiểu Hoàng quay đầu một cái, lại nhìn thấy sau lưng có một đôi mắt.
Cậu ta bị doạ đến nỗi trái tim muốn nhảy ra ngoài rồi.
Là Khương Nặc.
Tiểu Hoàng bịt chặt lấy miệng mình, suýt nữa hét lên.
Cô vẫn luôn im hơi lặng tiếng ở sau lưng cậu ta, hay là đột nhiên xuất hiện ở sau lưng?
Cho dù là cái nào thì cũng đều rất kinh dị.
Khương Nặc lại chỉ nhìn cậu ta một cái, ra hiệu cho cậu ta mở cửa.
Tim Tiểu Hoàng còn đang đập loạn, xoay người đẩy cửa vào, đi vào cùng với Khương Nặc.
Bên trong đen kịt một màu, Tiểu Hoàng chốt cửa xong, đang định tìm củi để nhóm lò sưởi trong tường, Khương Nặc ở bên cạnh cậu ta lại đột nhiên biến mất.
Động tác của cô quá nhanh, lúc Tiểu Hoàng lấy lại tinh thần, tàn ảnh cũng chẳng còn.
Cậu ta ngơ ngác châm lửa, từ trong ngọn lửa nho nhỏ này, tìm được Khương Nặc đã rút d.a.o đ.â.m về phía rèm cửa.
Phía sau này có người!
Tiểu Hoàng choáng váng, đầu óc cậu ta xoay chuyển rất nhanh, thân thể lại không kịp phản ứng theo, tay mất khống chế run rẩy.
Khương Nặc ở ngoài cửa tập trung lắng nghe, xác nhận bên trong cũng không hề có người nên mới đi vào cùng với Tiểu Hoàng.
Nhưng sau khi đi vào, cô lại nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt.
Những căn phòng này được làm cách âm, khiến cho cô không cách nào nghe thấy những tiếng động cực nhỏ, chính là bởi vì như vậy, trong chớp mắt phát hiện ra được kia, Khương Nặc không chút do dự lấy d.a.o ra, muốn đ.â.m chết.
Nguyên nhân rất đơn giản, phía sau rèm cửa có người, người kia có thể dùng phương pháp nào đó để giảm tiếng tim đập xuống mức thấp nhất, người kia biết cô có thể nghe thấy, mới cố ý che giấu.
Dao găm trong tay Khương Nặc nhanh chóng phá rách không khí, đ.â.m qua đó một cách chuẩn xác.
Nhưng đối phương đã kịp phản ứng.
Chỉ lệch một chút xíu, mũi d.a.o lướt qua vai người kia, cắm vào vách tường, trực tiếp cắm vào trong tấm tường thép.
Khương Nặc tấn công không thành, nhanh chóng thu tay lại, lùi về phía cửa.
Trong bóng tối, cô đã thấy người kia.
Dáng vẻ khoảng chừng 40 tuổi, cả người mặc trang phục nhà Đường nhìn có vẻ gọn gàng chỉnh tề, tướng mạo tạm được, có một cái vỏ bọc không tệ.
Nhưng cô biết, tuổi tác của người này phải lớn hơn nhiều so với thực té.
Khương Nặc híp hai mắt lại, chăm chú nhìn ông ta.
Ông ta lại không có hành động gì quá khích, ngược lại nhìn Khương Nặc lộ ra một nụ cười.
“Cô Vu, quá tối, không tiện nói chuyện với nhau, tôi có thể bật đèn không?”
Khương Nặc không nói gì.
Không lấy s.ú.n.g ra g.i.ế.c ông ta, là bởi vì cô biết gần đó còn có Diệp Thành Văn và 7 tên tay chân.
Cô có thể trốn vào không gian, nhưng chuyện này có nguy hiểm khi bại lộ bí mật.
Cho nên cô chọn giằng co trước.
“Có thể.” Cô thản nhiên nói.
Diệp Huy Dương kéo rèm cửa sổ ra, từ phía sau đi tới, đồng thời nhấn một cái nút.
“Tạch” một tiếng, hai bóng đèn trong phòng sáng lên.
Ánh đèn sáng tỏ, soi sáng từng li từng tí mọi thứ trong phòng, Tiểu Hoàng choáng váng, cậu ta không thể tin được nhìn tất cả, thật lâu mới lấy lại tinh thần, quỳ xuống với Khương Nặc.
“Chị, em không biết... Em không lừa chị... Em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì! Em, căn phòng này vẫn luôn không sáng đèn, cũng không có người... Em không dám lừa chị!”
Khương Nặc không có tâm tư để phản ứng đến cậu ta.
Cậu ta đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, từ lúc cậu ta bắt đầu bị ném ra, cậu ta cũng chỉ là một quân cờ của Diệp Huy Dương mà thôi.
Ánh mắt cô rơi vào trên bàn.