Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 407

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:11
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

700 tuổi cũng được, 7000 tuổi cũng được, 70000 tuổi cũng không có vấn đề gì, nhưng 70 tuổi thật sự không được.

Mặc dù Diệp Huy Dương thoạt nhìn như chỉ khoảng 40 tuổi, khí chất cũng rất tốt, nhưng dù sao...

“Trước đó ông có mấy đời vợ rồi? Có con hay không?” Khương Nặc lại hỏi.

TBC

Diệp Huy Dương tỏ ra rất thản nhiên: “Từng có một đời, bây giờ đã c.h.ế.t rồi, những năm này tôi có rất nhiều con cái, nhưng gia chủ chỉ có một, bọn họ đối với tôi cũng không quan trọng.”

Khương Nặc cảm thấy kính nể.

Điều kiện xem mắt của người đàn ông này... khá bùng nổ trong thế giới nổ tung này.

Hồi đại học Khương Nặc có một người bạn cùng phòng, vừa tốt nghiệp đã bị cha mẹ khuyến khích đi xem mắt, mỗi lần đi xong cô ấy đều muốn mắng to một trận giữa đám đông, đối tượng mà cô ấy đi xem mắt mười người thì chín người là cực phẩm, ấy vậy mà không có một người nào tốt.

Giờ phút này Khương Nặc ít nhiều đã hiểu được cảm giác của cô ấy là gì rồi.

Cô muốn kéo dài thời gian nhiều hơn một chút, tùy tiện trò chuyện gì đó, để lấy được nhiều thông tin hơn từ những lời nói của Diệp Huy Dương.

Nhưng còn chưa nói được vài câu, cô đã mất hết kiên nhẫn.

Diệp Huy Dương cũng coi như là nhạy cảm, đã nhận ra điều gì đó trong sự thay đổi về ánh mắt của cô.

“Cô Vu, chắc hẳn cô hiểu những người giống như chúng ta, tuổi thọ gấp đôi người bình thường, cuộc đời của chúng ta không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để so sánh.” Ông ta nói: “Tôi có những người phụ nữ khác hay không, cô có tình nhân dư thừa hay không, những thứ này không quan trọng, quan trọng là chúng ta làm thế nào để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, kết hợp nguồn tài nguyên, cho đời sau của chúng ta có nguồn vốn tốt hơn, để chúng nó có thể đứng vững được trong sự thay đổi khó lường của tận thế.”

Diệp Huy Dương chậm rãi nói: “Cô không cần quan tâm vấn đề riêng của tôi, mà nên suy nghĩ một chút, nếu như cô kết hôn với tôi, Diệp gia có thể mang đến cho cô điều gì? Cô muốn xây căn cứ, tôi có thể cho cô thứ tốt nhất, chỉ cần chúng ta bằng lòng, vào thời cơ thích hợp, chúng ta có thể thay thế chính phủ trở thành trung tâm quyền lực lớn nhất ở vùng đất này, trong lòng cô hiểu, chuyện này đều có khả năng.”

Khương Nặc nhìn về phía ông ta: “Vậy ông đối với Văn Vịnh Vi thì sao? Ông dự định xử trí Văn gia như thế nào?”

Diệp Huy Dương mỉm cười nói: “Đối với một người phụ nữ từ nhỏ đến lớn đều được đào tạo theo sở thích của cô, một người từ đầu đến chân chính là vì nịnh nọt, nịnh nọt cô mà trở thành phụ nữ, cô sẽ thấy thế nào? Văn Vịnh Vi là sủng vật của tôi, Văn gia phụ thuộc vào Diệp gia, nếu như cô để ý, vậy thì tôi giao bọn họ cho cô xử trí.”

“Ừm, những gì muốn hỏi tôi đã hỏi xong rồi.” Khương Nặc uể oải nói.

Ánh mắt cô lành lạnh, đã lười giả vờ, cũng thấy chán ghét khi nhìn Diệp Huy Dương giả vờ.

Sự ngạo mạn được che giấu đi kia còn khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn so với trực tiếp phơi bày ra.

“Cô Vu, xem mắt đã kết thúc, chúng ta có thể tiến hành một khâu hay không?” Diệp Huy Dương ấn lên cái vòng kim loại trên cổ tay.

Khương Nặc cũng đi vào đề phòng trong chớp mắt ông ta giơ tay lên.

Nhưng tiếp theo, cũng không có ánh d.a.o hay viên đạn bay ra.

Mấy tên tay chân mặc áo đen đẩy cửa vào, đặt một cái rương trước mặt Khương Nặc.

Dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng mặc trang phục thời Đường, cao gần bằng Vân Diệu, hơn một mét chín, nhưng dáng người to lớn chứ không phải nhỏ bé, Tiểu Hoàng nhìn thấy anh ta thì vô ý thức run rẩy hai lần.

Là Diệp Thành Văn.

Diệp Thành Văn kéo cái rương ra, bên trong là một bộ đồ cưới màu đỏ.

Kiểu dáng của đồ cưới cũng không khoa trương, không phải váy xoè kinh người, nhưng bên trên may đầy châu ngọc sợi vàng, xem ra có giá trị không nhỏ.

Ngoại trừ váy cưới, còn có châu báu đồ trang sức, và dụng cụ trang điểm, và một bộ nội y tình thú.

“Chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay chúng ta cử hành hôn lễ đi.”

Diệp Huy Dương nói xong, cuối cùng đã đứng dậy khỏi chiếc ghế mềm, đi đến trước mặt Tiểu Hoàng trong đám tay chân chen chúc, mỉm cười nói: “Tôi cho cậu 5 tiếng, tắm rửa sạch sẽ cho cô ấy, trang điểm xong, mặc lễ phục, nếu cậu không làm được, tôi sẽ treo cậu lên, rồi cắt từng miếng thịt trên người cậu, hiểu chưa?”

Tiểu Hoàng sợ hãi đến choáng váng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-407.html.]

Hay là nói, cậu ta từ khoảnh khắc mà Diệp Huy Dương nói là xem mắt, vẫn là trạng thái hoá đá, cả người tê dại.

Cậu ta chỉ có thể dùng một ánh mắt ngu ngốc nhìn về phía Diệp Huy Dương.

Diệp Huy Dương đi tới cửa, lại quay đầu nhìn Khương Nặc: “Tôi hy vọng lát nữa sẽ không nhìn thấy cái khẩu trang chướng mắt kia ở trên mặt cô, nhưng nếu cô muốn tôi tự tay tháo nó ra thì cũng được.”

Nói xong, ông ta thẳng người đi ra ngoài, Diệp Thành Văn lạnh lùng liếc nhìn mấy người Khương Nặc, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại có Khương Nặc và Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng mất rất lâu mới lấy lại tinh thần, run rẩy chạy tới khoá chặt cửa và cửa sổ lại, rồi kéo rèm che, còn nằm sấp xuống kiểm tra gầm giường một lần, xác định trong phòng không có ai, mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

“Làm sao bây giờ? Chị! Làm sao bây giờ?” Tiểu Hoàng rất sụp đổ, cậu ta ôm đầu: “Chị thật sự nhất định phải gả cho ông già bảy mươi con cháu đầy đàn kia hay sao? Vậy lão đại phải làm sao bây giờ?”

Khương Nặc: ...

Khoé miệng cô khẽ giật một cái: “Diệp Huy Dương còn chưa đi xa, ông ta có khả năng nghe được.”

Tiểu Hoàng cả kinh không nhẹ, vội vàng che miệng của mình lại.

Vốn dĩ Khương Nặc tâm phiền ý loạn, Tiểu Hoàng quậy một phát như thế lại suýt nữa chọc cười vui lên, cô đi đến bên cửa sổ, lắng nghe tình hình bên ngoài một chút.

Bên ngoài căn phòng có 5 người canh gác, bên trong có một tiếng hít thở vô cùng dài, chắc là Diệp Thành Văn và bốn tên tay chân.

Vậy thì còn tốt.

Bây giờ cô còn chưa tìm ra được Diệp Huy Dương nông sâu bao nhiêu, nhưng đối với mấy tên tay chân này, cô vẫn có chút lòng tin.

Ánh mắt cô nhìn về phía Tiểu Hoàng: “Cậu mặc váy cưới vào đi.”

Tiểu Hoàng kinh ngạc: “Tôi?”

Khương Nặc thản nhiên nói: “Cậu không bằng lòng, tôi cũng không ép cậu.”

“Bằng lòng... Em bằng lòng!” Tiểu Hoàng vẻ mặt đau khổ: “Chị, chị cần em làm cái gì, chị cứ nói, chị không nghi ngờ em cố ý dẫn chị đến đây, cũng là đã rất tin tưởng em rồi, cái gì em cũng nghe theo chị.”

“Vậy nhanh mặc vào đi.”

Tiểu Hoàng cao gần bằng Khương Nặc, vóc dáng nhỏ gầy, bộ quần áo này cậu ta hoàn toàn có thể mặc được.

Cậu ta dùng tay run rẩy cầm bộ quần áo tình thú kia lên, ngẩn ra không rõ cái này mặc ở đâu, hai miếng vải này làm sao để mặc lên được: “Chị, cái này... cái này... cũng phải mặc à?”

“Ừm.” Khương Nặc mặt không biểu tình.

Căn phòng chỉ lớn có chừng ấy, Tiểu Hoàng chỉ có thể cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay.

Một lát sau, cậu ta mặc đồ cưới đi ra ngoài.

Khương Nặc nhìn một chút, đại khái coi như phù hợp, lại chụp cái khăn cưới lên, vấn đề không lớn.

Tiểu Hoàng mặc nội y tình thú vào, rõ ràng không thoải mái dễ chịu, tư thế đi cứ như bị kẹt, cậu ta mặt như đưa đám: “Chị, tiếp theo thì sao?”

Khương Nặc “lấy” từ trong ba lô ra một đôi găng tay cao su màu trắng, một con sứa độc: “Đâm vào mắt của người khác, cậu luyện tập động tác trước một chút.”

Tiểu Hoàng kinh ngạc tiếp nhận.

Khương Nặc lại nhìn đồng hồ, Diệp Huy Dương chỉ cho 5 tiếng, không chờ được đến lúc Vân Diệu trở về.

Vậy thì phải giải quyết đám tay chân bên ngoài trước rồi lại nói.

Loading...