Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 408
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:13
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà chính.
Văn Viễn Tùng quỳ ở đây đã hơn 3 tiếng.
Mặc dù ông ấy có trạng thái tốt hơn nhiều so với những người đồng trang lứa, thân thể tốt, đi đứng nhanh nhẹn, lại quỳ trên nệm êm, cho nên, so với đầu gối mất cảm giác, càng khiến cho ông ấy khó chịu hơn đó chính là sự nhục nhã khi mất tôn nghiêm.
Nhìn đáy mắt ông ấy cất giấu sự phẫn hận, Diệp Huy Dương khinh thường khẽ cười, nhắm ngay đầu gối ông ấy đạp một cái.
Văn Viễn Tùng suýt nữa bị ông ta đạp ngã, cắn răng chống đỡ, mới duy trì được.
Diệp Huy Dương ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống ông ấy: “Đã biết mình sai ở đâu chưa? Vì sao tôi lại giáo huấn cậu hay chưa?”
Văn Viễn Tùng cắn răng, đáy lòng không cầm được ý hận, đáng hận quá nhiều, cuối cùng cũng c.h.ế.t lặng.
Ông ấy hận nhất là Diệp Huy Dương dùng giọng điệu của trưởng bối này để gây khó dễ ông ấy, trong lòng Diệp Huy Dương biết rõ, cố ý muốn đ.â.m vào tim gan ông ấy.
“Không nói lời nào, là muốn bị đánh à?” Diệp Huy Dương lại hỏi.
Văn Viễn Tùng giận không kìm được, nhưng ông ấy đã lười phản kháng: “Hay là ông g.i.ế.c tôi đi.”
TBC
“Gấp cái gì? Tôi chứng kiến cậu trưởng thành, suy cho cùng vẫn có chút tình cảm, Văn gia của cậu nhiều người như vậy, tôi g.i.ế.c từng người một, đến cuối cùng mới g.i.ế.c cậu.” Diệp Huy Dương nhìn ông ấy: “Tên phế vật, tôi thay mẹ cậu giáo huấn cậu một chút.”
Nghe ông ta nhắc đến mẹ mình, biểu cảm của Văn Viễn Tùng méo mó.
Cỗ hận ý khiến ông ấy tức giận cực điểm, ông ấy liều lĩnh nhào về phía Diệp Huy Dương, lại bị ông ta đá một cái vào ngực, ngã thẳng xuống mặt đất.
“Cậu thật đúng là dám lỗ mãng, phế vật.” Diệp Huy Dương khinh thường cười nói: “Văn gia cậu dựa vào cái gì mà có được như hôm nay, mẹ cậu là người Diệp gia, đồ Diệp gia cho cậu, lúc nào cũng có thể đòi trở về.”
Văn Viễn Tùng nằm rạp trên mặt đất, hơi thở dồn dập.
Ông ấy hận người đàn bà kia.
Bà ta chưa từng quan tâm tới ông ấy, càng chưa từng để ý tới ông ấy, bà ta không coi cha là người, không rõ ràng với Diệp Huy Dương và cha, ngủ với anh ruột ngủ với cháu trai, không biết xấu hổ.
Cho tới bây giờ bà ta đều xem thường bất cứ kẻ nào của Văn gia, tâm tư của bà ta chưa một giây nào dừng lại trên người bọn họ.
Buồn cười là, bà ta cho rằng mình mang đến tài phú và quyền lực, đã cho ông ấy thuốc tăng sức mạnh tốt nhất, bọn họ nên cảm động đến rơi nước mắt.
Bà ta nằm mơ đi.
Bà ta sẽ không nghĩ tới, chờ sau khi bà ta chết, cha lặng lẽ rắc tro cốt của bà ta vào trong rãnh nước bẩn.
Văn Viễn Tùng nhỏ hơn Diệp Huy Dương 10 tuổi, vào lúc ông ấy còn rất nhỏ, Diệp Huy Dương đã bệ vệ ra vào cửa nhà ông ấy, coi ông ấy là vãn bối mà quản giáo.
Khi còn bé ông ấy không hiểu những chuyện bẩn thỉu kia, ngưỡng mộ sức mạnh, nên rất nghe lời Diệp Huy Dương.
Khi đó ông ấy làm sai chuyện gì, Diệp Huy Dương sẽ ở trên cao nhìn xuống như này phạt ông ấy quỳ, buồn cười là ông ấy lại coi cặn bã là đại ca, làm chó ngoan cho người ta mấy năm.
Cha đã bồi dưỡng đứa cháu gái xuất sắc nhất thành người phụ nữ lý tưởng của ông ta, chỉ vì để đổi lấy được nhiều chỗ tốt từ Diệp gia.
Qua mấy thập niên, nếu như không phải Diệp Huy Dương trở mặt không quen biết, lại một lần nữa giẫm đạp lên lòng tự trọng của ông ấy, Văn Viễn Tùng cũng sắp quên đi ý hận nồng đậm này .
Vài ngày trước, khi Diệp Huy Dương đẩy ông ấy ra khỏi nhà chính, trói bên ngoài phòng ra lệnh cho ông ấy quỳ xuống, câu nói đầu tiên chính là: Bị con ch.ó mình nuôi cắn một cái hóa ra là cảm giác này.
Văn Viễn Tùng nhìn người đàn ông có vẻ ngoài còn trẻ hơn so với chính mình, cảm giác bị nhục nhã khiến cho ông ấy mất hết lý trí.
Ông ấy tuyệt đối không hối hận vì đã dùng tất cả vật tư của Văn gia để xây một căn cứ, đổi được tư cách tiến hoá của đời sau.
Vịnh Vi nói rất đúng, thế giới đã thay đổi rồi.
Quốc gia cũng bấp bênh, Diệp gia dựa vào cái gì lại cảm thấy địa vị của mình là vĩnh cửu? Cho dù ông ấy chết, có một ngày nào đó Diệp Huy Dương sẽ bị bọn họ dẫm dưới chân!
Nghĩ tới đây, Văn Viễn Tùng nở nụ cười, càng cười càng lớn tiếng.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của ông ấy, Diệp Huy Dương cũng cười.
Ông ta nhấc Văn Viễn Tùng lên khỏi mặt đất dễ như trở bàn tay, tát mấy cái trên mặt ông ấy.
Mấy cái tát này ông ta không hề thu lực, chút nào, mặt Văn Viễn Tùng sưng phù, da mặt cũng bị thương chảy máu, bị đánh cho trực tiếp chấn động não, nôn khan rồi mất đi ý thức.
Diệp Huy Dương quăng ông ấy xuống mặt đất, ánh mắt âm trầm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-408.html.]
Bên phía Khương Nặc.
Bên ngoài có năm người, trong điều kiện tiên quyết là không làm bại lộ không gian, thủ đoạn có thể sử dụng có hạn, nhất định phải nghĩ kỹ mỗi một chi tiết nhỏ trước.
Gai sứa độc đều ở trên cùng, thân thể là một chất dính trong suốt.
Chỉ cần đeo kỹ găng tay, nắm lấy vị trí thân thể, rồi đ.â.m gai trên cùng vào mắt người khác, là có thể đưa được chất độc vào.
Sứa độc này là còn sống trực tiếp ném vào không gian, mặc dù trong khoảnh khắc đó đã c.h.ế.t rồi, nhưng vẫn luôn trong trạng thái tĩnh, độc tố gì đó vẫn còn rất tươi mới.
Tiểu Hoàng cầm thứ này trong tay, vẫn luôn luyện tập động tác với bức tường.
Cậu ta cũng biết muốn sống thì phải xem biểu hiện của chính mình, không dám thờ ơ chút nào.
Nhưng trong tâm lý đã thiết lập của Khương Nặc, vẫn là phải dựa vào chính mình giải quyết.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện, Diệp Huy Dương cũng không nói đặt ra câu hỏi gì với cô.
Không phải ông ta không có hứng thú, chẳng qua là cảm thấy cô không trốn thoát được, đã rơi vào trong tay rồi, có thời gian sẽ từ từ hỏi.
Có khả năng trong lòng ông ta, chỉ cần một người phụ nữ sinh được con, là vĩnh viễn không đi nổi nữa rồi.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Khương Nặc có một tia châm biếm, cô nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, xác nhận khoảng cách giữa căn phòng này và nhà chính.
Tiểu Hoàng nhìn cô nói: “Chị, chị nói xem những thứ đồ cưới này, là Diệp Huy Dương đã chuẩn bị từ trước sao? Làm sao ông ta biết chị sẽ tới Văn gia?”
Cậu ta nói xong hơi cử động một chút, bộ nội y kia cậu ta mặc thực sự không phù hợp, thỉnh thoảng phải cách quần kéo ra một chút.
“Những thứ này đương nhiên là của Văn Vịnh Vi.”
Tiểu Hoàng hiểu ra: “Kẻ đồi bại, trực tiếp lấy đồ cưới của sếp Văn ra dùng?”
Khương Nặc nhìn bộ đồ cưới hoa lệ kia, mím môi không nói gì.
Trong khoảnh khắc bước vào phòng đó, Khương Nặc đột nhiên động thủ cũng không hề nương tay, là dùng toàn lực, nhưng cô không đánh trúng Diệp Huy Dương, lần giao thủ này, hai người đã phân ra cao thấp.
Trước mắt cô không đánh lại Diệp Huy Dương.
Nhưng đánh không lại, không có nghĩa là không g.i.ế.c được ông ta.
Cô che giấu không gian, không cho bất luận kẻ nào biết cô có thể cách không lấy vật, là để phòng ngừa có người ngấp nghé, vì an toàn của chính mình.
Nhưng nếu đã rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm, vậy thì còn có gì có thể giấu?
Trong không gian của cô ngoại trừ đá lớn, bây giờ còn có một đống lớn túi độc, sứa độc, khối sắt và s.ú.n.g ống.
Nhưng trước hết phải giải quyết hết đám tay chân này, rồi dẫn Diệp Huy Dương đến nơi không có ai rồi ra tay.
Thời gian trôi qua từng giờ.
Toàn bộ Văn gia vẫn luôn yên tĩnh quá mức, tất cả cửa sổ đóng chặt, không ai dám phát ra tiếng động nào, trong phòng lại được xử lý cách âm, bốn phía lại được núi bao quanh.
Trong bóng tối chỉ có bếp lửa mơ hồ.
Thời gian trôi qua, bên ngoài dần dần truyền đến động tĩnh, Tiểu Hoàng cũng lại gần nhìn.
Bọn họ nhìn thấy hết người này đến người khác của Văn gia lần lượt bị kéo từ trong nhà ra ngoài.
Tiểu Hoàng kinh ngạc nói: “Đây là muốn làm gì?”
Nhưng rất nhanh cậu ta đã thấy rồi.
Người nhà họ Văn ban đầu đã mua sắm xong đồ hôn lễ, bọn họ đang chuyển những đạo cụ đã chuẩn bị trước đó ra ngoài, châm lửa từng cái đèn lồng, treo chúng nó trên nóc nhà.
Lần này cuối cùng cũng không tối nữa, một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Tiếp theo, chăn mền cưới, thảm đỏ những thứ đồ này chuyển vào nhà chính, chậm rãi là có ý kia rồi.
“Chị, đây là hôn lễ của chị sao?” Tiểu Hoàng thì thào nói: “Em không đồng ý.”
Khương Nặc nhìn một thân đồ cưới của cậu ta: “Không phải là của cậu à?”
Tiểu Hoàng lấy lại tinh thần, khuôn mặt đau khổ lập tức sửa lại miệng: “Không sai... là của em, chị, chị nhất định phải đánh c.h.ế.t Sát Thiên Đao kia, giúp em sớm ngày thủ tiết, được không?”